Lúc Tần Dương nhận được điện thoại của Nhạc Vũ Hân thì đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm.
- Tần Dương, không thấy Hàn Thanh Thanh đâu cả.
Thanh âm tràn đầy bất an của Nhạc Vũ Hân vang lên:
- Trước đó, cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại báo ra ngoài nhận chuyển phát nhanh nhưng đi mãi mà không về. Ban đầu tôi không để ý nhưng vì quá lâu nên tôi mới gọi điện thì phát hiện điện thoại đã tắt.
Trong lòng Tần Dương trầm xuồng, từ trên giường ngồi dậy:
- Có thể do điện thoại hết pin không?
Nhạc Vũ Hân khẳng định:
- Tôi thấy lúc cậu ấy rời đi thì vừa mới rút điện thoại khỏi ổ sạc. Trước đó vẫn luôn sạc điện thì không thể nào hết điện được.
Lông mày của Tần Dương nhíu chặt. Việc này là ngoài ý muốn hay là Hàn Thanh Thanh đã gặp chuyện gì rồi?
- Cậu đừng lo, có khả năng là cô ấy gặp chuyện gấp thôi. À mà lúc Hàn Thanh Thanh rời đi là mấy giờ?
- Khoảng 8 giờ.
Tâm trạng của Tần Dương càng trầm trọng. Đi ra ngoài tận ba giờ… Hàn Thanh Thanh chỉ đi nhận chuyển phát nhanh, tại sao còn không về phòng? Hơn nữa lại còn tắt điện thoại.
Nếu như bình thường thì có lẽ Tần Dương sẽ không quá lo lắng nhưng đây là thời điểm mẫn cảm nên hắn buộc phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Tần Dương đang định nói tiếp với Nhạc Vũ Hân thì có điện thoại gọi đến. Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.
- Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Tôi đang có một cuộc gọi khác nên cúp máy trước, tẹo nữa tôi sẽ gọi lại.
Sau khi cúp điện thoại của Nhạc Vũ Hân, Tần Dương nghe cuộc điện thoại đến từ số lạ.
- Alo?
Một thanh âm cứng nhắc, âm trầm vang lên:
- Tần Dương, Hàn Thanh Thanh đang ở trong tay tao. Hẳn là mày không muốn thấy cô ta chết chứ? Cô ta trông xinh đẹp và ngây thơ thế cơ mà. Ha ha.
Ánh mắt của Tần Dương đột nhiên trở nên sắc bén như đao. Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
- Mày là ai?
Mặc dù Tần Dương đoán được người này có thể là Hà Viễn Thiên – sát thủ đã tập kích mình, nhưng hắn không gọi tên đối phương bởi điều này có thể khiến tên sát thủ này càng cảnh giác hơn.
Dù sao một tên sát thủ lẻn vào trong đại lục, vừa mới ra tay một lần mà đối tượng có thể gọi được tên hắn thì chỉ có thể khẳng định rằng đối tượng có bối cảnh và năng lực đặc thù.
- Trí nhớ của mày kém ghê. Ở trên Kim Phật Sơn, chúng ta đã từng giao đấu đấy. Khó trách có người nói rằng mày có thể đánh nhau, thân thủ cũng kinh người, quả nhiên không sai. Chỉ dùng một quả cầu tuyết mà có thể đánh gẫy xương mu bàn tay của tao thì không thể là người bình thường được.
Tần Dương trầm giọng nói:
- Tao muốn nghe giọng cô ấy nói chuyện. Nếu không làm sao tao tin được đây là giả hay thật?
- Yêu cầu này hợp lý.
Hà Viễn Thiên gật gù đáp lại rồi chuyển điện thoại cho người khác:
- Nào, người đẹp, nói với bạn trai em một câu đi.
Không có thanh âm nào vang lên.
Thanh âm của Hà Viễn Thiên càng trở nên âm lãnh:
- Nói chuyện mau! Nếu không tao lột quần áo của mày!
- Tần Dương, là tôi, Hàn Thanh Thanh đây.
Thanh âm của Hàn Thanh Thanh vang lên xong thì Hà Viễn Thiên lại lên tiếng:
- Nghe được không? Mày đã tin chưa?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Nói đi, mày muốn gì thì sẽ thả cô ấy, không cần vòng vo.
- Tốt lắm, quả là người có tình có nghĩa.
Hà Viễn Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Chắc mày hiểu quy củ của bắt cóc chứ: tuyệt đối không báo cảnh sát. Nếu tao nhìn thấy một tên cảnh sát thì sẽ giết Hàn Thanh Thanh rồi chạy trốn. Số người chết trong tay tao phải đến cả trăm nên tao không ngại giết thêm một người.
Tần Dương bình tĩnh đáp:
- Tao sẽ không báo cảnh sát. Nói đi, muốn tao làm gì để mày thả Hàn Thanh Thanh?
- Thả Hàn Thanh Thanh thì không thể rồi. Thế nhưng mày có thể đến tìm tao. Đi một mình thôi nhé. Lúc đấy tao sẽ cho mày một cơ hội để cứu cô ta. Mày đi đến bến tàu ở Đông Hải, sau đó tao sẽ liên hệ tiếp với mày. Nhớ kĩ, cấm báo cảnh sát, bằng không cái duy nhất mày nhìn thấy sẽ chỉ là thi thể của Hàn Thanh Thanh.
Tần Dương buông điện thoại xuống, tâm tình trở nên nặng nề. Hai ngày hôm nay, hắn chỉ ở nhà nội trợ chính là nhằm mục đích dụ đối phương ra tay. Hắn không đi đến trường là vì sợ gây liên lụy cho những người vô tội. Nhưng ai ngờ được rằng kẻ này lại âm hiểm như thế, không trực tiếp ra tay với mình mà lại bắt cóc Hàn Thanh Thanh.
Tên sát thủ đã gặp Hàn Thanh Thanh, cũng biết Hàn Thanh Thanh là bạn học của mình. Hơn nữa, kẻ này dễ dàng tìm được Hàn Thanh Thanh, cộng thêm việc Hàn Thanh Thanh không cảnh giác nên việc bắt cóc diễn ra rất đơn giản.
Tần Dương nghĩ một lúc, sau đó gọi điện cho Nhạc Vũ Hân.
- Tôi tìm được Hàn Thanh Thanh rồi. Hôm nay cô ấy sẽ không về nên cậu không cần lo lắng đâu.
Sau khi giải thích lấp liếm với Nhạc Vũ Hân thì Tần Dương bấm gọi trung tâm phục vụ của Long Tổ. Sau khi nghiệm chứng thân phận, Tần Dướng nói qua tình hình một lần. Do hắn chuẩn bị đi cứu người nên có thể sẽ xuất hiện tình huống nổ sung. Do đó, hắn muốn nhờ tổ chức hỗ trợ giải quyết những vấn đề này.
Tần Dương không dự định báo cảnh sát bởi nếu làm thế với một tên sát thủ máu lạnh thì hắn sẽ giết người không do dự.
Tần Dương không dám mạo hiểm như thế. Hàn Thanh Thanh bị hắn liên lụy nên bằng mọi giá phải cứu được cô an toàn trở về.
Tần Dương mặc vào tất cả các trang bị mượn được của Hoắc Kim Hải:: áo chống đạn, đồng hồ, bút máy, ủng da … Cuối cùng hắn đeo chiếc kính đen lên, ấn vào một cái nút nhỏ ở bên gọng, đợi mắt thích ứng thì tiếp tục giấu súng ở trong người.
Nhìn trong gương hiện lên bộ dạng của một học sinh phổ thông, Tần Dương mới đi ra khỏi phòng.
Tần Dương lái xe đi đến bến tàu Đông Hải. Hắn hiểu rằng, giờ phút này, hệ thống vệ tinh của Long Tổ đang định vị mình. Với một tổ chức có quyền lực to lớn như Long Tổ thì đừng nói là bản thân Tần Dương mà ngay cả một con gà bé tin hin cũng có thể định vị được.
30 phút sau, Tần Dương đi đến bến tàu. Đây là một bến tàu lớn nằm ở chỗ giáp ranh của Trung Hải và biển do đó ngoại trừ các kho hàng xuất nhập khẩu khổng lồ thì còn có cả công viên Tân Hải để du khách thưởng lãm.
Tần Dương bấm điện thoại của Hà Thiên Viễn:
- Tao đến rồi. Mày ở đâu?
Hà Thiên Viễn lạnh lùng nói:
- Mày đi đến phía trước, mở cửa đi vào khu đỗ ca nô của công viên Tân Hải, đến vị trí số 7777, lên ca nô rồi đi ra biển. Tao sẽ đưa định vị cho mày.
Tần Dương cau mày:
- Mày ở trên biển? Bây giờ đang lầ nửa đêm, làm sao tao lấy được ca nô?
Hà Thiên Viễn cười lạnh lùng:
- Nhân viên quản lý chỗ đó đã bị tao đánh ngất, ca nô ở số 7777 cũng đã chuẩn bị sẵn cho mày. Mau đi đi, nếu lâu quá tao giết người đấy.
Trong lòng Tần Dương trầm xuống, đáp không do dự:
- Được rồi, đừng làm bậy. Tao sẽ làm theo lời mày.