Chí Tôn Đặc Công

Chương 292: Món quà bất ngờ



Tần Dương có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên không mời mà đến nọ.

- Mời ngồi.

Mặc dù không rõ đối phương tại sao bỗng nhiên lại tới bắt chuyện với hai người họ, nhưng du khách trên thuyền đại đa số đều là người Nhật Bản và Philippines nên nhìn thấy người Hoa cảm thấy khá thân thiết, vì vậy Tần Dương cũng ngại từ chối.

- Cảm ơn.

Người đàn ông trung niên nho nhã lễ độ nói tiếng cám ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế kế bên hai người.

- Xin lỗi vì hơi đường đột, tôi ở trên du thuyền nhìn thấy đồng hương không kìm được sinh lòng thân thiết cho nên tới chào hỏi làm quen chút, chỉ riêng việc dùng tiếng mẹ đẻ tâm sự thôi cũng là một chuyện rất thoải mái rồi.

Tần Dương nghe hắn nói như vậy cũng hiểu được, mỉm cười nói:

- Nghe tiên sinh nói vậy, chắc là thường xuyên ở nước ngoài à?

Bình thường chỉ có người ở ngoại quốc cả ngày phải giao tiếp với người nước ngoài, dùng ngoại ngữ giao lưu với kẻ khác thì dần dà mới sinh ra loại cảm giác chỉ dùng tiếng Hoa nói chuyện cũng rất vui vẻ.

- Đúng rồi, tôi công tác ở Nhật suốt, rất nhiều năm chưa trở về nước, thật sự rất nhớ quê mình, nhưng vướng bận nhiều nguyên nhân nên không thể trở về, ở tha hương nơi đất khách quê người mưu sinh, tuy rằng không lo ăn mặc, cũng không bị kỳ thị, nhưng tâm hồn trống vắng thì không có biện pháp giải quyết.

Tần Dương cười cười, lý giải nói:

- Độc tại tha hương vì dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân (), tuy tôi chưa trải qua cảm giác này nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nó.

Người đàn ông cười cười nói:

- Tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi họ Liễu, tên Liễu Hồng Sâm, quê nhà ở Giang Châu, nhìn hai người chắc là sinh viên?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, chúng tôi là sinh viên đại học Trung Hải

Liễu Hồng Sâm cười nói:

- Người được cứu đêm hôm qua chính là hai người phải không?

Lông mày Tần Dương hơi nhướng lên, vẻ mặt không thay đổi, cười khổ nói:

- Ừm, Liễu tiên sinh nhìn thấy chúng tôi sao?

Liễu Hồng Sâm gật đầu:

- Đúng rồi, bên ngoài phòng tôi có ban công, đêm hôm qua có tâm sự nên ngủ không được, bèn ra ban công hóng gió biển, sau đó thấy hai người được cứu lên, có thể nói chuyện gì đã xảy ra không?

Tần Dương bèn nói lại những gì hôm qua đã nói với thuyền trưởng, Liễu Hồng Sâm khen ngợi:

- Các người thật là giỏi, không chỉ thoát khỏi tay bọn cướp hung ác, mà còn có thể kiên trì hai ngày ba đêm trong tình huống không có tiếp tế gì, thật sự khiến cho người ta giật mình.

Tần Dương lộ ra vẻ mặt may mắn:

- Cũng nhờ may mắn có con cá to đần độn coi chúng tôi như thức ăn lại gần, ai ngờ bị tôi dùng súng bắn trúng̉ đầu, chúng tôi chỉ dựa vào thịt con cá đó sống sót, nếu không e là đã sớm đói chết ở trong biển.

Liễu Hồng Sâm cảm thán nói:

- Mặc kệ nói gì thì hai người nhất định là được ông trời phù hộ, nếu không sẽ chẳng trùng hợp đến mức có con cá bơi tới, cũng sẽ không gặp được du thuyền này.

Tần Dương cười nói:

- Hẳn là vậy, ngay cả chính chúng tôi đều rất kinh ngạc có thể sống sót, bây giờ chúng tôi đang ăn bữa tiệc lớn để chúc mừng này.

Tần Dương và Liễu Hồng Sâm nói chuyện một hồi, Liễu Hồng Sâm nhìn Hàn Thanh Thanh nãy giờ im lặng không nói, hơi xin lỗi nói:

- Tôi vừa nghe thấy các người nói tiếng Hoa, trong lòng cảm thấy thân thiết cho nên không mời mà đến, đã quấy rầy hai vị tụ hội, thật sự xin lỗi...

Liễu Hồng Sâm cởi xuống một chuỗi vòng tay có vẻ làm từ gỗ tử đàn đưa cho Tần Dương.

- Tần Dương, chuỗi vòng này tôi xin từ chùa miếu, đã được cao tăng khai quang, là vật cầu phúc, vốn dĩ muốn đưa nó cho Hàn Thanh Thanh, nhưng kiểu dạng hợp với con trai hơn nên tôi đưa cho cậu, xem như tôi chúc phúc cho hai người, hi vọng các người về sau đều bình an.

Tần Dương hơi sững sờ, chợt từ chối nói:

- Có làm mới có ăn, tôi không thể lấy đồ của anh được.

Liễu Hồng Sâm sang sảng cười nói:

- Gặp nhau chính là có duyên, rất có thể trên toàn du thuyền chỉ có ba chúng ta là người Hoa, cậu cũng không đừng khách sáo chi, cái này chỉ là một món đồ nhỏ, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Liễu Hồng Sâm vừa nói vừa đặt vòng ở trước mặt Tần Dương, lại lần nữa thành khẩn nói:

- Đừng từ chối.

Liễu Hồng Sâm đã nói đến mức này thì Tần Dương cũng không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy:

- Vậy cảm ơn Liễu tiên sinh.

Liễu Hồng Sâm cười nói:

- Không cần khách sáo, thôi tôi không quấy rầy hai vị dùng cơm, chúc ngon miệng, chúng ta gặp lại sau nhé.

Liễu Hồng Sâm nho nhã lễ độ đứng dậy rời đi, Hàn Thanh Thanh nhìn bóng lưng Liễu Hồng Sâm nói:

- Người này có chút kỳ quái!

Tần Dương cầm lấy chuỗi vòng trên mặt bàn vuốt nhẹ mấy lần, cười nói:

- Tâm trạng của ông ta tôi cũng hiểu chút, một người tha hương nơi đất khách quê người, tâm hồn cô tịch xác thật rất thảm.

Hàn Thanh Thanh nhìn chuỗi vòng đàn mộc trong tay Tần Dương, cười nói:

- Nhìn qua cũng không tệ lắm nhỉ?

Tần Dương đẩy chuỗi vòng qua:

- Quả thật không tệ, là gỗ tử đàn tốt nhất, hơn nữa cũng lâu năm nên giá trị kha khá tiền, hay là cậu cầm lấy đi?

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh đánh giá chuỗi vòng, sau đó lắc đầu nói:

- Hắn nói không sai, vòng quá lớn, không quá thích hợp con gái đeo, cậu lấy đi.

Tần Dương thu tay về, cũng không miễn cưỡng, bởi vì chuỗi vòng có đường kính hạt châu khoảng 1cm, hơi lớn với phụ nữ.

Tần Dương tiện tay đeo chuỗi vòng lên tay, mỉm cười nói:

- Hi vọng cái này có thể mang đến may mắm cho chúng ta.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Hiện tại tôi chỉ muốn bình an về nhà là được, chuyện mấy ngày trước cứ như là ác mộng, nhưng qua lần này tôi đã không còn sợ hãi nước như trước nữa, cũng coi như nhân họa đắc phúc.

Cái nĩa trong tay Tần Dương quay quanh, cười nói:

- Du thuyền này lớn như vậy nên rất bền chắc, coi như là gặp phải gió lốc cũng không cần lo lắng, trừ phi gặp được hải tặc, nhưng nơi này không phải Malacca, sẽ không có hải tặc, cho nên cậu hoàn toàn có thể yên tâm lớn mật sống phóng túng, chờ đến Philippines, chúng ta lên máy bay trở về.

Hàn Thanh Thanh giơ ly rượu lên, mỉm cười nói:

- Vậy cầu chúc chúng ta tất cả thuận lợi!

- Ừm, tất cả thuận lợi!

...

Liễu Hồng Sâm trả hóa đơn xong, đi ra nhà hàng, gương mặt bình tĩnh đột nhiên hơi khẩn trương, bước chân vốn ổn định cũng đột nhiên tăng tốc.

Hắn nhanh chóng về gian phòng của mình, khóa trái cửa phòng, sau đó nhanh chóng lấy ra điện thoại di động của mình, gõ tin nhắn gửi đi, rồi thở một hơi thật sâu, thân thể lập tức xụi lơ trên giường.

...

Tại một góc khác của nhà hàng có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang cầm khăn giấy trên bàn lau miệng, sau đó lấy ra điện thoại di động của mình, bấm điện thoại rồi đặt ở bên tai nhẹ giọng nói, ánh mắt còn như có như không ngó về phía bọn Tần Dương bên kia...

(*) Thân nơi khách lạ quê người

Nhớ làm sao xiết dáng người Tết nao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.