Tần Dương đưa con chip ra dưới ánh đèn để quan sát rõ hơn, trong lòng hắn không ngừng suy đoán xem nội dung bên trong nó là gì. Tất nhiên là việc suy đoán không có kết quả bởi con chip này cần phải có dụng cụ chuyên dụng mới đọc được.
Con chip này được giấu giếm kĩ như thế, đám người kia vì tìm chip mà giết người không do dự, thế nên chắc chắn trong đây là những thông tin cực kì quan trọng.
Tần Dương nhìn chiếc vòng hạt gỗ, sau đó lấy nó ra khỏi tay, bỏ đi chiếc hạt đã bị cạy vỡ rồi xỏ những hạt còn nguyên vẹn lại một chỗ.
Tần Dương vừa mới xỏ hoàn chỉnh chiếc vòng hạt này thì cánh cửa vang lên tiếng gõ.
“Cộc cộc cộc”
Tần Dương trở nên cảnh giác. Hiện giờ đang là nửa đêm, sao lại có người đến gõ cửa phòng mình.
Điều này không phù hợp với quy luật làm việc và nghỉ ngơi thông thường.
Vào thời điểm hiện giờ, người bình thường hẳn là đang chìm trong giấc mộng ở phòng mình, sao lại có người đến gõ cửa?
Tần Dương chậm rãi đứng dậy, thần sắc cực kì thận trọng, đồng thời cũng nắm chắc con dao găm trong tay.
Sau đó, Tần Dương nhích gần đến cửa ra vào, khẽ nghiêng người, hỏi:
- Ai đấy?
- Nhân viên phục vụ phòng. Từ phòng của quý khách vừa truyền ra tín hiệu cảnh báo, quý khách gặp phải phiền toái gì sao?
Tần Dương đáp không do dự:
- Không có vấn đề gì đâu, tôi đang ngủ mà.
- Để đảm bảo an toàn cho quý khách, xin mở cửa để chúng tôi kiểm tra. Mong quý khách phối hợp, xin cảm ơn.
Vốn dĩ Tần Dương không định mở cửa nhưng nghĩ đến Hàn Thanh Thanh ở sát vách. Giả sử đối phương có ý đồ xấu, mà mình không mở cửa thì họ có thể ra tay với Hàn Thanh Thanh hay không?
- Được rồi.
Tần Dương đút con chip vào túi quần, tiện đeo luôn chuỗi vòng hạt ở trên tay, rồi giả bộ buồn ngủ mở cửa phòng.
- Cảnh báo gì chứ? Trong phòng có thiết bị cảnh báo à?
Hai người đàn ông đẩy cửa tiến vào, ánh mắt đảo quanh phòng một lần rồi nhìn vào Tần Dương.
- Tối qua, lúc ăn cơm, có một người đàn ông đến nói chuyện với cậu và đưa cậu một chuỗi vòng hạt đúng không?
Tần Dương liếc mắt liền nhận ra hai kẻ này chính là hai tên giết người vứt xác. Đối phương trực tiếp hỏi đến hai chuỗi vòng đeo tay chứng tỏ có một người luôn theo dõi Liễu Hồng Sâm, chỉ sợ là anh ta không hề hay biết mà thôi.
Tần Dương giả bộ tò mò, gật đầu:
- Các anh nói đến Liễu Hồng Sâm à? Đúng rồi, anh ta đưa cho tôi một chuỗi vòng hạt đeo tay, nói rằng đây là vòng cầu phúc. Các anh không phải là nhân viên của thuyền à?
Tần Dương thản nhiên thừa nhận việc về chuỗi vòng, sau đó khéo léo thể hiện sự hoài nghi của bản thân mình. Dù sao nếu mình không phản ứng tí nào thì hơi bất thường.
- Liễu Hồng Sâm phạm tôi nên đã bị bắt trong bí mật. Chuỗi vòng này là đồ vật của hắn thì là vật chứng cần phải được mang đi.
“Phạm tội?”
“Bọn mày quả là tàn nhẫn. Rõ ràng anh ta bị bọn mày giết rồi ném xác xuống biển mà bị nói thành phạm tội”.
Tần Dương suy nghĩ trong lòng như thế nhưng trên mặt lại rất giật mình:
- Phạm tội? Hắn bây giờ thế nào rồi? Các anh là cảnh sát à?
Một trong hai người đàn ông nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:
- Lấy chuỗi vòng ra đây thì việc này không liên quan đến cậu. Bằng không cậu sẽ gặp rắc rồi lớn đấy.
Trên mặt Tần Dương lộ ra chút e ngại, mau chóng lột chuỗi hạt trên tay xuống, đưa cho người đàn ông kia:
- Tôi và người đó không hề quen biết trước, mới chỉ gặp một lần, tôi không rõ hắn ta đã làm gì…
Người đàn ông nhận lấy chuỗi vòng, ừ một tiếng:
- Mới gặp qua một lần à? Hắn có đưa cho cậu cái gì nữa không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không còn gì nữa. Chúng tôi mới gặp nhau một lần, hắn không đưa cho tôi cái gì khác. Hắn phạm tội gì vậy?
- Chuyện không liên quan thì bớt hỏi đi.
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua chuỗi vòng trong tay rồi liếc quanh phòng một lần:
- Chúng ta đi.
Hai người đàn ông quay người rời đi. Tần Dương thở phào, sau khi chắc chắn rằng hai kẻ kia không gõ cửa phòng Hàn Thanh Thanh thì mới đóng cửa lại.
Mấy tên này quả là cẩn thận, nếu không phải mình đã phát hiện ra bí mật từ trước thì trừ khi liều mạng trở mặt, còn không bí mật mà Liễu Hồng Sâm phải đánh đổi bằng cả tính mệnh để bảo vệ sẽ rơi vào tay họ.
Mong rằng sẽ không còn phiền phức gì nữa.
Hai người đàn ông cầm theo chuỗi vòng hạt về phòng. Lúc này đang có một người ngồi đó - chính là người đàn ông đã tra hỏi Liễu Hồng Sâm.
Sắc mặt của người này u ám, ánh mắt âm trầm, hai tay đang vuốt ve một cây súng lục.
- Lão đại, đã mang hàng về.
Người đàn ông vừa bước vào cửa thì đưa ngay chuỗi vòng cho người ngồi ghế. Kẻ này đưa tay nhận lấy rồi hỏi:
- Thằng nhãi kia nói thế nào?
- Em bảo Liễu Hồng Sâm là tội phạm nên đã bị bắt khiến cho thằng nhãi kia sợ vỡ mật, vội vàng đưa cái vòng này cho em, rồi thanh minh rằng hắn không có quan hệ gì với Liễu Hồng Sâm. Nhát gan vãi.
Người đàn ông ngồi trên ghế đưa chiếc vòng ra dưới đèn để kiểm tra. Sau một lúc lâu, hắn nhíu mày vì không tìm hiểu được gì.
- Đã lục soát toàn bộ phòng của hắn?
- Đã lục soát, không có vấn đề gì.
Người đàn ông này trầm tư một lúc rồi trầm giọng nói:
- Mặc dù không tìm thấy đồ vật của Liễu Hồng Sâm nhưng chỉ cần chắc chắn rằng nó không rơi vào tay người khác là được. Chúng ta cũng đã giết Liễu Hồng Sâm nên coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Người đàn ông này cầm lấy điện thoại, nhìn vào các tấm ảnh có liên quan đến Liễu Hồng Sâm, săm soi từng tí một. Đột nhiên, khi xem đến một tấm hình hắn đột nhiên biến sắc.
Tấm hình này chụp cảnh Liễu Hồng Sâm đưa vòng cho Tần Dương.
Ánh mắt của người đàn ông này đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc vòng. Sau đó hắn phòng to hình ra, cẩn thận xem xét. Cuối cùng, hắn so sánh bức ảnh với chiếc vòng tay.
Sau một lúc, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén như dao.
Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, ném chuỗi vòng lên trên bàn, lạnh lùng nói:
- Nhát gan? Sợ hãi? Hai thằng ngu chúng mày bị người ta đùa bỡn mà không biết.
Hai người kia liếc nhìn nhau:
- Lão đại, có vấn đề gì vậy?
Người đàn ông giơ tấm hình trong điện thoại ra, lạnh lùng nói:
- Trong bức ảnh này thì chiếc vòng có sáu hạt gỗ nhưng chuỗi hạt bọn mày cầm về chỉ có năm hạt.
Hai người đàn ông biến sắc:
- Lão đại, vậy tức là cái vòng này có vấn đề?
- Khó trách người kia dễ dàng đưa chuỗi vòng này cho bọn mày đến thế. Chắc chắn là hắn đã lấy đi một hạt gỗ rồi. Nếu ta đoán không sai, vật chúng ta muốn tìm ở trong hạt gỗ đó.
Người đàn ông này nói xong thì cất điện thoại di động đi, cầm súng ngắn lên, ánh mắt bừng bừng sát khí: