Chí Tôn Đặc Công

Chương 296: Tao sẽ sống tiếp!



Tần Dương nhìn vẻ mặt oán hận của người đàn ông, nhíu nhíu mày.

- Bây giờ bọn mày sắp chết rồi, chắc sẽ còn bị tao thả xuống biển làm mồi cho cá mập, chỉ là tại sao tao không sống nổi?

Người đàn ông cầm đầu thở dốc:

- Lần hành động này bọn tao chỉ là nhóm người thứ nhất, bọn tao còn có nhiều người theo sau chiếc thuyền này. Chỉ cần bọn tao không có tin tức, vậy có nghĩa là bọn tao hành động thất bại, họ sẽ tiếp tục hành động. Mày và cả tất cả mọi người trên tàu đều chết hết!

Trong mắt Tần Dương tăng thêm mấy phần lạnh như băng:

- Trong con chip đó rốt cuộc là cái gì, đáng để bọn mày chơi lớn như vậy? Trên tàu này ít nhất có hai ba trăm người, lẽ nào bọn mày chuẩn bị giết sạch tất cả?

Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh nói:

- Nếu mày đã không biết, vậy mày vĩnh viễn không cần biết. Ngược lại mày cũng không sống được, mày và bọn tao chết chung đi. Nói cho mày biết một bí mật…

Tần Dương nhìn thần sắc hung tợn mang theo vẻ đắc ý của người đàn ông cầm đầu kia, trong lòng trầm xuống khó hiểu:

- Bí mật gì?

Thần thái người đàn ông cầm đầu bỗng nhiên cười to haha điên cuồng:

- Trên chiếc tàu này tao đã sớm cài đặt một trái bom uy lực vô cùng lớn. Trái bom này đủ nổ tung cả chiếc tàu. Bây giờ hãy để chúng ta cùng nhau bỏ mạng ngoài biển khơi đi!

Sắc mặt Tần Dương thay đổi, khom người đưa tay đến người đàn ông cầm đầu, nhưng mới đưa đến một nửa, bỗng một tiếng nổ nặng nề vang lên, toàn bộ du thuyền rung lên dữ dội.

Tay Tần Dương bắt được tay trái người đàn ông cầm đầu, kéo tay trái hắn ra liền nhìn thấy trên tay trái hắn cầm một hộp điều khiển từ xa nhỏ, mà nút bấm của hộp điều khiển từ xa này đã bị hắn ấn xuống.

Trên mặt người đàn ông cầm đầu lộ ra nụ cười nham hiểm:

- Không kịp rồi, bom đã nổ, chiếc tàu này lập tức chìm xuống biển. Hơn nữa còn khởi động máy chặn tín hiệu, bọn mày căn bản không thể cứu viện bên ngoài. Hoặc là bọn mày an táng dưới biển, hoặc là bọn mày sẽ bị đồng bọn của tao giế/t chết…Haha, bọn mày cũng không thoát được đâu!

Mặt Tần Dương trầm như nước, hắn không ngờ kẻ này lại điên cuồng đến trình độ như vậy, vì ngăn chặn con chip đó bị mang đi mà bọn hắn lại dám xử sạch mọi người ở đây!

- Rốt cuộc trong con chip có gì?

Trong mắt người đàn ông cầm đầu nhìn Tần Dương tràn đầy thương hại:

- Mày sẽ không có cơ hội biết…

Tần Dương khẽ cắn răng đứng lên, trong mười giây ngắn ngủi hắn đã cảm thấy chiếc du thuyền này bắt đầu lật nghiêng, hơn nữa đang chìm vào nước.

Hắn không nói nhảm nữa, trực tiếp giơ súng lên, nhắm vào đầu của người đàn ông cầm đầu:

- Tao sẽ sống tiếp!

Tần Dương bóp cò bắn bể đầu người đàn ông này, sau đó cắm súng bên hông, cũng không thèm thu dọn mấy thi thể đàn ông này, nhanh chóng xông ra khỏi hành lang, chạy đến phòng của Hàn Thanh Thanh.

- Các vị du khách xin chú ý, du thuyền chúng ta bị đánh bom, đang ngập nước rất nhiều, sắp chìm rồi. Xin tất cả du khách mau chóng đi đến chỗ có phao cứu sinh, phao cứu sinh ở…

Radio trên du thuyền vang lên, còn chưa kịp phát xong, toàn bộ người trên du thuyền đã lâm vào tuyệt vọng kinh hoàng, mọi người hoảng hốt thất thố chạy ra từ phòng mình, nhanh chóng xông tới vị trí phao cứu sinh.

Tần Dương chạy thật nhanh đến cửa phòng Hàn Thanh Thanh, đang định gõ cửa liền thấy Hàn Thanh Thanh mặt đầy kinh hoàng mở cửa.

Tần Dương chụp tay Hàn Thanh Thanh lại, thấp giọng quát lên:

- Đi theo tôi!

Hàn Thanh Thanh chạy theo Tần Dương, đồng thời hốt hoảng hỏi: 

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Dương nhanh chóng trả lời:

- Du thuyền bị người ta đánh bom, phía sau còn có người đang chạy đến muốn giết sạch người trên du thuyền, chúng ta phải nhanh chóng cách xa chiếc thuyền này.

Sắc mặt Hàn Thanh Thanh biến đổi:

- Sao lại như vậy, là ai làm?

Tần Dương thấp giọng nhanh chóng giải thích:

- Trong chiếc vòng tay Liễu Hồng Sâm tặng tôi có một con chip, ngoài ra còn có một đám người đang tìm con chip này. Bọn chúng đã giết Liễu Hồng Sâm, sau đó tìm tôi, bị tôi giết rồi, trước khi chết chúng đã cho nổ trái bom bố trí trước đó, muốn mọi người ở đây đều chết sạch, không để con chip bị mang đi!

Sắc mặt Hàn Thanh Thanh trắng bệch, trước đó cô cũng cảm thấy Liễu Hồng Sâm đến bắt chuyện còn nhiệt tình tặng vòng tay có chút quái dị, bây giờ mới hiểu thì ra sau đó đều có nguyên do.

Trong lòng Hàn Thanh Thanh dâng lên cảm giác vô lý, rốt cuộc là Tần Dương xui xẻo hay là mình xui xẻo?

Đang yên đang lành ra ngoài du lịch bị sát thủ tập kích, quay lại trường học lại bị sát thủ bắt cóc, không dễ gì Tần Dương mới cứu được mình, hai người trôi dạt trên biển hai ba ngày cuối cùng mới được cứu, bây giờ cả chiếc thuyền mấy trăm người lại gặp nguy hiểm bị g/ết chết to lớn… 

Động tác Tần Dương rất nhanh, hắn kéo Hàn Thanh Thanh đến chỗ phao cứu sinh đầu tiên, sau đó nhanh chóng leo lên một chiếc phao trong đó.

Mặc dù toàn bộ sự việc chiếc thuyền bị nổ căn nguyên cũng có thể nói là có chút liên quan đến Tần Dương, nhưng Tần Dương cũng là vì tự vệ, thực ra hắn cũng là người bị hại, hay hắn cũng là người vô tội bị liên lụy.

Trên phao cứu sinh rất nhanh đầy người ngồi, sau đó thuyền cứu sinh chèo ra ngoài, nhanh chóng cách xa chiếc du thuyền đang chìm…

Đêm tối bao phủ, Tần Dương cũng không thể phán đoán rốt cuộc có bao nhiêu người chạy trốn lên thuyền cứu sinh, lại có bao nhiêu người vì động tác chậm chạp không thể lên thuyền cứu sinh sẽ chìm sâu dưới biển cùng du thuyền.

Tần Dương lúc này thân mình còn lo chưa xong, hắn còn nhớ lời người đàn ông đó nói trước khi chết, còn có người theo sau, bọn họ sẽ đuổi theo giết hết mọi người.

Phải mau chóng rời khỏi nơi này!

- Mọi người đừng hoảng hốt, mọi người hai bên cùng nhau chèo để phao cứu sinh cách xa thuyền chìm, nếu không rất dễ bị vòng xoáy kéo xuống nước.

Lúc Tần Dương đang suy tư làm sao chạy trốn, giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên, hắn nói tiếng Anh.

Tần Dương ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm hơi sững sờ, người đàn ông này không ngờ là một trong hai vệ sĩ của công chúa Konnie.

Tần Dương đảo mắt, rất nhanh liền phát hiện công chúa Konnie, mặt cô đang đầy kinh hoảng ngồi trên thuyền, một vệ sĩ khác đang bảo vệ cạnh cô.

Người trên phao cứu sinh vừa nghe có thể bị kéo xuống biển, nhất thời đều luống cuống, vội vàng tuân theo mệnh lệnh của người đàn ông kia. Mọi người liều mạng chèo, cách xa du thuyền đang chìm sâu.

Tần Dương quay đầu nhìn lại, du thuyền đang nhanh chóng chìm vào đáy biển. Dưạ theo tốc độ chìm bây giờ, e là người có thể trốn khỏi cái chết không tính là nhiều.

Chiếc du thuyền to lớn rốt cuộc hoàn toàn chìm vào biển, Tần Dương mượn ánh sao nhìn trên mặt biển, ước chừng có mười mấy chiếc phao cứu sinh.

Hàn Thanh Thanh bỗng nhiên kéo cánh tay Tần Dương, khẩn trương nói:

- Cậu nhìn bên kia!

Tần Dương quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt biển đen ngòm đột nhiên sáng lên chút ánh đèn, đang nhanh chóng tiến về phía này.

Trong lòng Tần Dương căng thẳng, bọn chúng đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.