Không chỉ Tần Dương và Hàn Thanh Thanh mà nhiều người khác cũng phát hiện ra đội thuyền ở đằng xa.
Những người sống sót trên phà cứu hộ nhìn thấy đội thuyền thì hưng phấn cố sức hô to.
Trong lòng Tần Dương không hề có một chút hưng phấn mà chỉ toàn là băng giá.
Giữa biển khơi vô tận như thế này làm sao lại có sự trùng hợp như thế? Một chiếc thuyền vừa chìm thì một thuyền khác xuất hiện. Điều này chỉ chứng tỏ rằng lời nói của người đàn ông vừa chết kia là thật.
Tần Dương rất muốn nói cho mấy người này rằng chiếc thuyền kia không phải là cứu tinh mà là thần chết.
Ở chỗ phà cứu hộ của Tần Dương, cả đám hơn hai mươi người cực kì hưng phấn, thậm chí có người chưa cần thảo luận đã quẫy nước để đẩy thuyền đi đến gần chiếc thuyền kia.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, quay đầu nhìn về phía Tần Dương. Vừa rồi, cô cũng nghe thấy những gì hắn nói, hiểu rõ nguyên do nên biết rằng chiếc thuyền vừa mới tới này định làm gì.
Người bảo vệ đứng ở đầu phà cũng rất vui mừng khi thấy chiếc thuyền:
- Mọi người cùng quẫy nước đẩy thuyền hướng về phía chiếc thuyền kia.
Tần Dương khẽ cắn môi, đứng thẳng người dậy:
- Không được đến gần, phải mau chóng rời khỏi nơi đây, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết.
Tất cả mọi người nhìn Tần Dương, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi và hoài nghi.
Người bảo vệ trầm giọng hỏi:
- Cậu dựa vào cái gì mà nói như thế?
Tần Dương nhanh chóng nói:
- Trước đó tôi nghe lỏm được ba người đàn ông nói chuyện rằng họ đang tìm một cái gì đó nhưng không thấy nên định phá hủy con tàu và giết chết tất cả mọi người. Làm thế thì đồ vật đó sẽ không rơi vào tay người khác.
Người bảo vệ nhìn Tần Dương với vẻ hoài nghi. Hắn thực sự rất do dự. Theo kinh nghiệm của mình thì hắn biết du thuyền bị chìm do một vụ nổ. Điều đó cho thấy lời nói của Tần Dương cũng có phần đáng tin. Nhưng làm sao biết được Tần Dương không nói láo? Hoặc giả sử hắn có mục đích gì khác?
Tần Dương mau mắn nói tiếp:
- Trước đó tôi cũng nghĩ rằng lời kia là nói khoác hoặc đùa giỡn. Nhưng đến lúc du thuyền bị chìm thì tôi mới hiểu rằng tất cả đều là thật. Vì an toàn là trên hết nên tôi đề nghị chúng ta rời đi xa một chút rồi tính. Giả sử có một phần vạn khả năng mấy người trên chiếc thuyền kia là người xấu đến đây để giết người diệt khẩu thì sao?
Người bảo vệ trầm giọng nói:
- An toàn là trên hết. Trước hết chúng ta cứ lặng lẽ bơi ra xa đã. Những chiếc phà cứu hộ khác đang đi về hướng chiếc thuyền rồi, chỉ cần nhìn họ là biết.
Nghe thấy người này nói có lý nên một người khác nói:
- Mọi người quẫy nước bơi ra xa một chút. Mau chóng ẩn nấp thừa dịp bọn họ chưa phát hiện.
Mặc dù mọi người hoài nghi lời nói của Tần Dương nhưng do người bảo vệ nói rằng chỉ bơi ra xa để quan sát chứ không phải từ bỏ hoàn toàn việc cầu cứu nên không có mấy người lên tiếng phản đối.
Khi tất cả các phà cứu hộ đang đi về hướng chiếc thuyền thì phà của mấy người Tần Dương lại lẳng lặng trôi về một nơi xa, ẩn mình trong màn đêm đen kịt.
Chiếc thuyền đang đi đến là thuyền đánh cá. Ở trên thuyền có mười người đàn ông, mỗi người đều cầm trong tay AK47 hoặc súng tiểu liên, miệng ngậm thuốc lá, vẻ mặt cực kì hung dữ.
Đứng ở phía trước nhất là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, trong miệng phì phèo một điếu xì gà. Râu ria của hắn xồm xoàm, trên đầu đội chiếc mũ nồi, ánh mắt âm u giống như một con kền kền đang chờ ăn xác.
- Đợi khi tất cả phà cứu hộ đi đến gần thì nổ súng giết hết. Không tha cho bất cứ ai cả!
- Rõ!
Người đàn ông này rít một hơi xì gà, ánh mắt càng trở nên hung ác hơn:
- Hãy để những người này chôn cùng anh em của chúng ta!
Thuyền đánh cá mau chóng tiến đến gần chiếc phà cứu hộ. Mọi người trên phà cực kì hung phấn, vẫy tay cầu cứu rối rít.
Người đàn ông chỉ huy khoát tay:
- Bật hết đèn lên.
Mấy cái đèn lớn ở đầu thuyền được bật lên, ánh sáng chiếu vào nước biển khiến cho cả một vùng trở nên sáng ngời.
- Tất cả các phà cứu hộ mau đến đây.
Có người ở trên thuyền hô to nhưng không có kẻ nào dự định tiến hành cứu người. Tất cả đều lẳng lặng đứng ở mạn thuyền nhìn những chiếc phà đến gần.
Những người trên phà nghe thấy tiếng người gọi thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng bơi phà đến gần chiếc thuyền đánh cá hơn.
Tên thủ lĩnh nhìn mặt biển, thấy các phà cứu hộ chen nhau đi đến thì khóe miệng nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh lùng.
Hắn rít thêm một hơi xì gà nữa rồi quăng điếu thuốc xuống biển, buông ra một chữ lạnh như băng:
- Giết!
Những người đàn ông đứng ở mép thuyền đồng loạt giơ súng trong tay lên, nhắm vào đám người trên phà cứu hộ mà bóp cò.
- Pằng! Pằng! Pằng!
Những viên đạn như mưa trút xuống khiến cho những người trên thuyền vốn dĩ còn đang háo hức chờ được cứu viện thét lên những tiếng thảm thương. Tâm trạng của họ giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy.
Những kẻ trên thuyền hẳn nhiên là những tên cùng hung cực ác, giết người như ngóe. Đối mặt với những người tay không tấc sắt nhưng bọn chúng không mảy may có ý định nương tay.
Bắn hết một băng đạn thì lại thay băng mới rồi bắn tiếp. Đèn pha sáng choang ở mũi thuyền quét khắp mặt biển, không cho bất cứ ai có cơ hội trốn thoát. Huống gì biển khơi mênh mông, có muốn trốn cũng không biết đi đường nào.
Áo cứu sinh khiến cho người mặc nó trở thành bia ngắm nổi bật, mà kể cả không mặc áo cứu sinh thì chỉ cần thò đầu ra cũng bị bắn chết.
Đây chính là loại đồ sát không có chút nhân tính nào.
Ở một nơi cách đó khá xa, những người trên phà cứu hộ của Tần Dương nhìn thấy cảnh này thì lòng lạnh toát, trong lòng ngẫm lại mà sợ.
Mặc dù khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ nhưng tiếng súng dày đặc thì ai cũng nghe thấy. Cộng thêm những lời mà Tần Dương nói lúc trước thì mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
May mà vừa rồi được nhắc nhở, không chen chúc theo đoàn người đến đó, bằng không thì hiện tại bản thân mình đã trở thành một xác chết.
Tất cả mọi người nhìn về Tần Dương, ánh mắt không che giấu nổi sự cảm kích. Ngay cả người bảo vệ cũng không kìm được sự sợ hãi. Tuy vậy, từ bản năng của mình, hắn có sự cảnh giác với Tần Dương.
- Cậu còn biết gì nữa?
Tần Dương cười khổ lắc đầu:
- Không còn gì nữa. Lúc đấy tôi chỉ nghe bập bõm được mấy câu, còn tưởng là nói đùa, ai ngờ là thật.
- Bọn họ muốn tìm thứ gì mà có thể nhẫn tâm đến mức hạ độc thủ giết hại tất cả mọi người?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Tôi không rõ ràng lắm. Nếu tôi biết rõ mà nói thì đã chạy đi báo động cho thuyền trưởng biết, chẳng lẽ còn ở đây chờ chết à?
Người bảo vệ hoài nghi Tần Dương suy nghĩ một chút thì thấy rất hợp lý. Nếu như người này biết rõ thì hắn đã sớm đi báo cho thuyền trưởng biết.
Một người bảo vệ ngồi cạnh công chúa Konnie trầm giọng nói:
- Mặc kệ nói thế nào thì chúng ta phải tranh thủ rời khỏi khu vực này để còn cầu cứu. Không rõ tại sao mà điện thoại của tôi không có tín hiệu.
Khát vọng được sống khiến cho mọi người tràn đầy động lực, mau chóng quẫy nước để chèo phà cứu hộ đi. Vào lúc này, ở trên bầu trời, mây đan tản ra, ánh sáng từ những ngôi sao phủ xuống.