Chí Tôn Đặc Công

Chương 298: Trời không tiệt đường sống của con người



- Lão đại, chắc chắn rồi, xác nhận không ai còn sống.

Một người đàn ông mặt sẹo giơ khẩu AK47 trong tay, ánh mắt hưng phấn đứng trước mặt người đàn ông cầm đầu, lớn tiếng báo cáo.

Người đàn ông cầm đầu ừ một tiếng, ánh mắt quét qua mặt nước, tất cả mọi người chìm vào đáy biển, chỉ còn lại một vùng nước biển màu đỏ thẫm.

Bề mặt biển khơi cũng đã lấy lại vẻ yên tĩnh, giống như giết hại tàn nhẫn chỗ này căn bản chưa từng xảy ra.

Người đàn ông cầm đầu lấy một điếu xì gà ngậm vào miệng, móc bật lửa ra châm lửa, ánh lửa chớp động, đốt xì gà, cũng chiếu sáng mặt mũi âm trầm lạnh lùng của hắn.

Hắn hất tay một cái, nắp bật lửa phanh một tiếng đậy lại, hắn nhét bật lửa vào túi, sau đó hít một hơi xì gà thật sâu, nhả ra một làn khói mù.

Ánh sao rơi trên mặt biển, khiến cho cảnh tượng trên biển cũng trở nên cũng rõ ràng.

Người đàn ông cầm đầu đang đặt xì gà trong iệng, tròng mắt hắn bỗng đứng yên, sau đó hơi híp lại.

Hai tay hắn nắm chặt thành thuyền, híp mắt nhìn về chỗ rất xa rất xa, ở đó tựa như có một chấm đen đang di chuyển.

- Ốm nhòm!

Người đàn ông cầm đầu quay đầu đưa tay ra, thấp giọng nói một câu, tên đàn em bên cạnh vội vàng tháo ống nhòm đang đeo trên cổ mình xuống, đưa đến tay hắn.

Người đàn ông cầm đầu giơ ống nhòm lên, cảnh tượng phía xa nhất thời trở nên rõ ràng.

- Chết tiệt!

Người đàn ông cầm đầu hung hãn buông ống nhòm xuống, tay chỉ về chấm đen phía xa, lớn tiếng nói:

- Bên kia còn có một cái phao cứu sinh, cá lọt lưới, tăng hết tốc lực đuổi theo!

- Vâng!

Người đàn ông cầm đầu mặt trầm như nước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điểm đen đằng xa đang biến mất, vẻ mặt nham hiểm.

Trực giác nói cho hắn biết, trên chiếc phao cứu sinh đằng xa kia sợ rằng có cá lớn!

Tất cả phao cứu sinh sau khi rời xa du thuyền cũng sẽ không cách nhau quá xa, các phao cứu sinh khác nhìn thấy thuyền mình đều chủ động đến gần, lớn tiếng cầu cứu, nhưng chiếc phao cứu sinh này không chỉ không đến gần, mà còn nhanh chóng rời xa, đây là vì sao?

Câu trả lời chỉ có một, trên chiếc phao cứu sinh này có người biết người trên thuyền này là đến giết người chứ không phải cứu người!

Khóe miệng hắn có chút cười lạnh âm hiểm. Vừa rồi tối đen như mực, tầm nhìn trên mặt biển rất ngắn, nếu không phải mây đen tản ra, tầm mắt trở nên rộng rãi, bản thân e là cũng sẽ không chú ý đến đối phương, cứ thế để đối phương lặng lẽ trốn thoát như vậy.

Muốn chạy trốn?

Đây đúng là ông trời không giúp mày.

Trên phao cứu sinh, Tần Dương quay đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên đại biến.

- Nguy rồi, bọn họ đã phát hiện chúng ta.

Người đàn ông vệ sĩ đang chỉ huy mọi người cố gắng điều khiển phao cứu sinh quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng thay đổi.

Trên biển rộng mênh mông, phao cứu sinh sao có thể thoát khỏi tàu máy?

Mặt tất cả mọi người đều xám xịt, thậm chí có người sợ khóc ra thành tiếng, vì mọi người đều biết một khi người của chiếc tàu này đuổi kịp, cũng chính là ngày giỗ của nhóm người mình.

Trong lòng Tần Dương cũng không khỏi dâng lên hai phần tuyệt vọng. Từ lúc mới vừa nghe tiếng súng dày đặc, hắn đã có thể suy đoán trên chiếc tàu bắt cá đó nhất định có không ít tay súng, hơn nữa còn trang bị hỏa lực rất mạnh. Trên người mình cho dù có súng, nhưng ở trên phao cứu sinh căn bản không thể ngăn cản được hỏa lực của đối phương.

Ánh mắt Tần Dương đánh giá xung quanh, trong lòng suy nghĩ có nên đợi khi tàu đến gần, tự mình lặn xuống nước trước, sau đó xem thử có cơ hội nào lén đột kích lên tàu kia không. Tuy vẫn không thể nắm chắc phần thắng, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngồi chờ chết.

Tần Dương trải qua không ít trường hợp nguy hiểm, lòng hắn cứng như sắt, chỉ cần người không chết, mãi mãi sẽ không từ bỏ.

Liều mạng sẽ có một tia khả năng sống tiếp, nhưng từ bỏ lại là đường chết.

Ánh mắt Tần Dương bỗng nhiên dừng lại, bên phải phía trước bọn họ xuất hiện một bóng đen lồi ra. 

Tần Dương dương lập tức đứng lên, tay chỉ vào bóng đen kia lớn tiếng nói:

- Bên kia có một hòn đảo, nhanh chóng chèo đến đảo, lên tới đảo chúng ta sẽ có hi vọng sống.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, đều thấy được bóng đen lồi ra khỏi mặt biển, lập tức trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Người đàn ông vệ sĩ cũng chấn động tinh thần, lớn tiếng nói:

- Mau, hai bên cùng nhau chèo, muốn sống hãy liều mạng chèo, nếu bị đuổi kịp, chúng ta chỉ có đường chết!

Thật ra không cần người đàn ông vệ sĩ nói, mọi người đều hiểu, ai ai nhất thời củng đều liều mạng, chiếc phao cứu sinh nhỏ bé không ngờ chạy trên mặt nước rất nhanh, hướng thẳng về hòn đảo đó.

Họ nhanh chóng đến gần hòn đảo, tàu cá sau lưng cũng nhanh chóng đến gần.

Bóng mờ của hòn đảo ngày càng lớn, mọi người thấy hòn đảo ngày càng gần, nhấp thời càng hăng hái, bất chấp mệt mỏi trên người dốc hết sức chèo, giống như đua thuyền rồng vậy, tiến gần đến hòn đảo.

Tâm trạng Tần Dương cũng có chút kích động, đây đúng là ông trời không tiệt đường sống của con người, không ngờ vào thời khắc quan trọng này phát hiện một hải đảo!

Chỉ cần lên được hải đảo, Tần Dương sẽ có sức chống đỡ đối phương, cho dù đối phương người đông thế mạnh Tần Dương cũng không sợ. Nhưng đang trên biển, không gian thi triển quá hẹp, thực lực Tần Dương có mạnh hơn nữa cũng không phát huy ra được. 

Tàu cá ngày càng đến gần, mọi người khẩn trương đến mức ai cũng đổ mồ hôi, có lẽ là do ông trời thương xót nên đã đến hòn đảo rồi.

Mọi người chèo phao cứu sinh đến bờ cát, lúc này tàu cá đã ở sau lưng mọi người chừng một trăm thước. Mọi người liền hoảng loạn từ phao cứu sinh nhảy xuống biển, sau đó nhanh chóng chạy lên bờ cát.

Hai vệ sĩ của công chúa Konnie một trái một phải che chở cô, nhanh chóng chạy lên bờ cát, Tần Dương cũng kéo Hàn Thanh Thanh chạy thật nhanh.

- Chạy mau, tiến vào rừng cây!

Người đàn ông vệ sĩ lớn tiếng hét to, đồng thời dẫn đầu đưa công chúa Konnie chạy vào rừng.

- Tạch tạch tạch!

Vào lúc này, tàu cá đã cách năm sáu chục thước, tay súng trên tàu xông lên bãi cát hướng về đám người đang chạy vào rừng, không chút do dự nổ súng.

- A!

Một người đàn bà đang chạy vội, mắt thấy sắp vượt qua bãi cát rồi, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, phần lưng trúng đạn, trực tiếp té nhào lên bãi cát.

Một người đàn ông mới chạy mấy bước, chân trúng đạn, nhất thời lập tức lảo đảo té lăn trên đất.

Tần Dương nhanh như chớp kéo Hàn Thanh Thanh, nhanh chóng vượt qua bãi cát, sau đó chạy vào rừng rậm. Tần Dương không hề dừng bước, dẫn Hàn Thanh Thanh chạy sâu vào rừng.

Vài người trúng đạn ngã xuống bờ cát, những người khác đều xông vào rừng cây. Tín nhiệm hai vệ sĩ của công chúa Konnie, bọn họ theo bản năng toàn bộ đều theo sau ba người công chúa Konnie, một đám người la hét.

Tần Dương thấy cảnh này liền nhíu mày, nhanh chóng nhìn xung quanh mấy lần, sau đó kéo tay Hàn Thanh Thanh chạy về hướng khác.

Đám người kia nếu đã đến truy sát, tuyệt đối sẽ lên đảo, vệ sĩ của công chúa Konnie đi cùng đoàn người, cố nhiên nhiều người sức nhiều nhưng lại dễ bại lộ mục tiêu. Hơn nữa trừ hai vệ sĩ kia ra, những người còn lại đều không có chút sức chiến đấu nào, bản thân mình đi theo chỉ sẽ bị mệt mỏi thêm.

Mục tiêu càng nhỏ, càng dễ dàng ẩn núp, giờ phút này Tần Dương chỉ muốn làm sao sống tiếp, hắn không có chút hứng thú lo lắng cho người khác, được tôn làm chúa cứu thế gì đó …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.