Chí Tôn Đặc Công

Chương 300: Hãy để tôi chết trước



Đương nhiên không phải là vì Tần Dương muốn chiếm tiện nghi của Hàn Thanh Thanh nên mới nói vậy, hắn còn chưa ti tiện tới mức, ở trong thời điểm như thế này mà còn nghĩ đến chuyện sàm sỡ.

Ôm nhau sưởi ấm ở nơi lạnh lẽo, cố gắng giảm bớt diện tích bị gió lạnh thổi, tận dụng quần áo để giữ ấm cho cơ thể, đều là những kỹ năng sinh tồn cơ bản để chống cự cái lạnh ở nơi hoang vu.

Hàn Thanh Thanh cắn nhẹ bờ môi, khẽ ừ một tiếng, khuôn mặt có hơi đỏ lên.

Mặc dù hành động này làm cho Hàn Thanh Thanh cảm thấy rất ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng bản thân cô cũng biết Tần Dương là người chính trực, nhất định sẽ không nhân cơ hội này mà làm loạn.

Tần Dương đào một cái hốc ở trong bóng tối, rồi lót một đống lá khô để làm chỗ ngồi, cuối cùng mới dựa vào vách đá ngồi xuống.

Hàn Thanh Thanh cắn nhẹ bờ môi, cô đi tới bên người Tần Dương, sau đó ngồi lên đùi của hắn, cởi chiếc áo khoác thấm nước kia ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo len, hai tay ôm lấy cổ Tần Dương, rồi nép mình thật chặt vào trong lồ.ng ngực của Tần Dương.

Tần Dương cố gắng dùng quần áo của mình che cơ thể Hàn Thanh Thanh lại, đồng thời cũng lấy cái áo khoác cô vừa mới cởi ra che bên ngoài quần áo của mình, dù đó là quần áo ướt nhưng vẫn có thể dùng để chắn gió lạnh.

Cơ thể của người đàn ông cũng giống như một lò lửa, ngay khi Hàn Thanh Thanh nép vào ngực Tần Dương thì cô lập tức cảm thấy ấm áp hơn hẳn, thoải mái hơn trước nhiều, cô cũng không còn cảm thấy lạnh tới run người như trước nữa.

Tần Dương ôm thật chặt Hàn Thanh Thanh, hắn có thể cảm nhận được cơ thể cô từ từ trở nên mềm mại hơn không còn cứng đờ như lúc ban đầu nữa, từ run rẩy dần dần trở nên bình tĩnh. Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, chỗ hắn chọn cực kỳ khó tìm, trời lại tối như bưng, những người kia tuyệt đối không thể tìm thấy bọn họ, ít nhất thì hai người cũng có thể trú ẩn ở đây tới sáng.

Hai người đều không nói chuyện, xung quanh cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu sột soạt, theo thời gian dần dần trôi qua, bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên kỳ quái.

Mặc dù Tần Dương không muốn chiếm tiện nghi của Hàn Thanh Thanh, nhưng dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, Hàn Thanh Thanh ngồi trên đùi của hắn, cơ thể của cô lại ép sát vào ngực hắn, cảm giác mềm mại ở trước ngực, hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ cùng với phần tiếp xúc gần gũi trên đùi, làm cho hắn không thể ức chế được bản năng sinh lý.

Hàn Thanh Thanh ôm chặt Tần Dương, nên đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể hắn, lập tức mặt của cô đỏ bừng, trái tim cũng đập nhanh hơn, toàn thân giống như đang bị sốt vậy, xấu hổ không chịu nổi.

Hơi thở của cô cũng trở nên nặng nề hơn, nhưng cô cũng không buông tay tránh Tần Dương, mà cô nhắm mắt lại, nép mình vào trong ngực hắn như một chú chim nhỏ vậy, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Dương, cũng không dám động đậy.

Đương nhiên là Tần Dương biết được sự thay đổi của cơ thể mình, cũng cảm nhận được cơ thể Hàn Thanh Thanh đột nhiên trở nên cứng ngắc, cùng với hơi thở trở nên nặng nề hơn, chuyện này cũng làm cho hắn cực kỳ xấu hổ.

Chỉ là vào thời điểm như bây giờ, dù có nói gì đi nữa thì cũng chỉ làm cho tình huống trở nên lúng túng hơn thôi, nên hắn cũng chỉ im lặng cũng không cử động gì cả, đồng thời cũng cố gắng dời sự chú ý khỏi Hàn Thanh Thanh đang nép trong ngực mình sang cái đám giết người không chớp mắt ngoài kia.

Rõ ràng là đám người này đang định giết sạch hết tất cả mọi người, vậy hẳn mục đích của bọn chúng là ngăn ngừa không để cho con chip kia bị lọt ra ngoài, nếu thế vậy có một vấn đề?

Rốt cụôc thì đám người này có thân phận gì?

Có thể giết người không chớp mắt như vậy, bình thường cũng chỉ có quân đội và lính đánh thuê, kẻ trước tiếp nhận mệnh lệnh của quốc gia kẻ sau thì liều mạng vì tiền. Tần Dương đã tiếp xúc với ba người Sawazumi Shiro, từ tác phong làm việc của bọn họ, có thể thấy cả ba cũng không có sự nghiêm cẩn của quân nhân, vậy có thể loại bỏ khả năng quân nhân ra.

Lính đánh thuê?

Nếu vậy thì ai đã thuê bọn họ?

Tần Dương nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân hiện giờ, thì cảm thấy cực kỳ bi phẫn. Chỉ là một tên Vũ Văn Đào thôi, vậy mà không ngờ lại tạo ra phản ứng dây chuyền dữ dội đến vậy, làm cho bản thân mình mấy phen gặp phải tình huống sinh tử, lại còn hai ba lần suýt nữa thì ngủm luôn nữa chứ…

Ngay tại lúc Tần Dương đang còn suy nghĩ miên man, thì Hàn Thanh Thanh sau khi trải qua một đêm kinh hoàng trốn chạy cầu sinh, giờ đây nép mình vào trong lồ.ng ngực ấm áp của Tần Dương, sau khi trải qua sự xấu hổ, bối rối ban đầu, cơn buồn ngủ cũng tới, cô cũng nhanh chóng thiếp đi.

“Cộc cộc cộc!”

Đột nhiên có tiếng súng vang lên, lập tức đánh thức Hàn Thanh Thanh từ trong giấc ngủ, cô sợ hãi mở to hai mắt, còn chưa kịp nói tiếng nào, Tần Dương cũng đã bịt miệng cô lại, lo rằng việc cô lên tiếng sẽ làm lộ ra bị trí ẩn nấp của hai người.

Từ trong màn đêm vọng tới là tiếng súng, tiếng la hét thảm thương.

Tần Dương vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, nghe được một lát, thì Tần Dương nhíu mày lại, hắn có thể nghe ra được đây là âm thanh chiến đấu.

Hẳn là nhóm của công chúa Konnie đã bị đuổi kịp, những người phản kích hẳn là hai người bảo vệ của công chúa Konnie, dẫn theo cả một đoàn người vừa la hét vừa bỏ chạy, vừa chạy vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, không bị đuổi theo mới là lạ.

Không biết công chúa Konnie có thể chạy thoát tìm được đường sống hay không, nếu như cô bộc lô ra thân phận của mình, không biết những người kia có vì thân phận của cô mà tha cho cô, gi cô lại làm con tin để đòi tiền chuộc?

Tần Dương cũng không có tình cảm gì với công chúa Konnie, nên tất nhiên là hắn sẽ không vì cứu cô mà chạy ra liều mạng với đám người kia. Thậm chí bây giờ Tần Dương còn hy vọng sau khi đám người đó bắt được nhóm bỏ chạy kia thì sẽ rút lui hết, chẳng qua e rằng tình huống này rất khó xảy ra.

Nếu như hắn không đoán sai, bây giờ đám người kia đã biết về bản thân mình, dù sao khi tất cả phà cứu hộ đều chạy tới gần thuyền của bọn chúng, chỉ có chiếc của mình là đi ngược lại, cố gắng chạy thật xa, mà không có chuyện bọn chúng không điều tra chuyện này, mà khi đối diện áp lực của cái chết, nhất định nhữn người kia sẽ khai ra mình…

Rất nhanh, tiếng súng cũng dừng lại, phía xa xa lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

- Bọn họ đã chết hết rồi sao?

Trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh hiện lên vẻ phức tạp, cô ngẩng đầu, hỏi bằng giọng rất nhỏ.

Tần Dương khẻ nói:

- Tôi cũng không biết, chẳng qua đám người bọn họ đông như vậy, không thể nào trốn được, nếu như tất cả tách ra bỏ trốn, có lẽ ở trong đợt truy đổi thứ nhất này sẽ có một số người thoát được, dù sao bây giờ trời đã tối, cho dù chỉ chọn đại một chỗ rồi núp, cũng rất khó bị phát hiện

Hàn Thanh Thanh cắn bờ môi: 

- Chúng ta cũng sẽ chết sao?

Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh chặt hơn: 

- Sẽ không, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì cả, chúng ta đều có thể trở về an toàn.

Khi ánh mắt của Hàn Thanh Thanh nhìn thấy gương mặt kiên định của Tần Dương, dường như chỗ mềm yếu nào đó trong cô đã bị đánh một cái thật mạnh, một lần nữa cô nép người thật chặt vào lồ.ng ngực của Tần Dương, lắng nghe nhịp tim của hắn, lòng cô lại bình tĩnh trở lại.

- Bất kể như thế nào, chỉ cần có cậu ở đây, cho dù có phải chết, tôi cũng không sợ, nhưng cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?

Tần Dương khẽ nói:

- Chuyện gì, cậu nói đi?

Hàn Thanh Thanh hít một hơi thật sâu: 

- Nếu như thật sự đến thời điểm chúng ta phải chết, nếu như trong tay cậu có súng, xin cậu hãy giết tôi trước, hãy để tôi chết trước cậu, nếu lỡ cậu chết trước rồi, chỉ còn lại một mình thì tôi sẽ rất sợ…

Tần Dương nghe vậy thì nội tâm cực kỳ chấn động, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, hắn cắn chặt hàm răng nói:

- Tốt, nếu thật sự có lúc đó, tôi nhất định sẽ làm vậy.

Hàn Thanh Thanh bình tĩnh nhìn Tần Dương, bỗng nhiên cô ôm chặt lấy cổ Tần Dương, hơi rướn người lên, bờ môi mềm mại bất ngờ dán vào môi của Tần Dương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.