Lâm Phương hiển nhiên đã hiểu lầm rồi, có điều hiểu lầm này cũng rất bình thường. Dù sao trước giờ Tiết Uyển Đồng chưa từng dẫn bạn là con trai về nhà, đây là lần đầu tiên chưa từng có, Lâm Phương đương nhiên cho rằng Tần Dương là bạn trai Tiết Uyển Đồng.
Mặc dù nhìn qua Tần Dương khá trẻ tuổi nhưng trên người hắn có một khí chất trưởng thành chững chạc. Hắn và Tiết Uyển Đồng ngồi cùng nhau lại không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, ngược lại cảm thấy rất xứng đôi.
Tần Dương thỏa mãn buông đũa xuống, cười nói:
- Dì nấu đồ ăn ngon quá, no chết con luôn.
Lâm Phương đương nhiên cũng vui mừng, cười nói:
- Thời gian vội vàng đều là mấy món nhà thường nấu, đợi ngày mai dì làm hai món thịnh soạn con lại nếm thử xem.
Tần Dương quay đầu nhìn, chỉ có hai người khách ngồi ở bàn trước cửa, hơn nữa xem ra cũng sắp ăn xong rồi.
Tần Dương quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lâm Phương nói:
- Dì, con cùng chị Đồng đến đón dì.
- Đón dì?
Lâm Phương có chút nghi ngờ nhìn Tần Dương,, lại chuyển mắt nhìn Tiết Uyển Đồng:
- Tiểu Đồng, có phải xảy ra chuyện gì rồi, khiến con đột nhiên muộn thế này còn chạy trở về?
Tiết Uyển Đồng cắn răng nói:
- Ông ấy đến tìm con.
Lâm Phương trợn to hai mắt, vô cùng khẩn trương:
- Ông ấy đến tìm con làm gì, mẹ nói hôm nay không thấy người đâu, còn tưởng ông ấy đi đánh bài rồi, thì ra là đến tìm con. Ông ấy lại thua tiền, tìm con đòi tiền à?
Tiết Uyển Đồng đơn giản nói lại chuyện xảy ra hôm nay, Lâm Phương nhất thời giận đến sắc mặt trắng bệch:
- Đơn giản chính là không bằng cầm thú, ngay cả con gái mình cũng không buông tha, đúng là không phải người. Tiểu Đồng, con đừng quan tâm ông ấy, cho dù ông ấy nói gì con cũng đừng quan tâm. Con cứ sống yên ổn ở thành phố, con không cần lo cho mẹ, con cứ sống cuộc sống của mình là được…
- Mẹ, chúng con từ quán rượu đi ra là chạy thẳng trở về chính là để đón mẹ. Chỉ cần mẹ đi cùng con, Tần Dương sẽ giúp chúng ta giải quyết mọi phiền phức, từ nay về sau chúng ta không cần dính líu đến ông ấy nữa…
Tiết Uyển Đồng kéo tay Lâm Phương, có chút gấp gáp khuyên:
- Nhiều năm nay mẹ đã chịu nhiều khổ cực như vậy. Ông ấy là loại người gì mẹ còn không rõ sao, lẽ nào mẹ còn ôm hi vọng gì với ông ấy?
Lâm Phương thở dài:
- Ông ấy ngay cả con gái ruột thịt cũng có thể bán, mẹ còn có thể có hi vọng gì với ông ấy. Chỉ là tính cách ông ấy mẹ rất rõ, nếu mẹ đi cùng con, ông ấy nhất định sẽ đến trường học tìm con làm loạn, đến lúc đó ảnh hưởng công việc, tiền đồ của con…
- Dì, dì yên tâm, mọi chuyện gì lo đều sẽ không xảy ra, con có thể bảo đảm chuyện này.
Tần Dương mỉm cười chen vào nói, thanh âm chắc chắn, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
- Chỉ cần dì có quyết tâm rời khỏi chỗ này thì có thể vứt bỏ cuộc sống trước đây, bắt đầu cuộc sống mới. Chuyện còn lại con sẽ giải quyết.
Lâm Phương nhìn Tần Dương:
- Tiểu Tần, con làm việc gì?
Tần Dương hơi sững sờ, chợt cười nói:
- Trước mắt con chưa có công việc, có điều chuẩn bị năm sau mở công ty. Nếu dì lo lắng ông ấy đến đại học Trung Hải tìm chị Đồng làm loạn, vậy hoàn toàn không cần lo đâu. Một người bạn của con là đại đội trưởng cục cảnh sát trường học chúng con, còn có một người bạn là đại ca xã hội gần trường học, thuộc hạ mấy chục người, muốn trừng trị một tên vô lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tần Dương hơi dừng lại một chút, bổ sung nói:
- Những điều này chị Đồng đều biết, dì có thể hỏi chỉ.
Đại ca xã hội?
Tiết Uyển Đồng lập tức tỉnh táo trở lại, người Tần Dương nói hẳn là Trương Long sao?
Theo như điệu bộ Trương Long một mực cung kính bồi tội với Tần Dương trước đó, cuối cùng còn đền tiền đền xe, nếu Tần Dương thật sự bảo hắn làm chút chuyện gì đó, vậy tuyệt đối không thành vấn đề.
- Đúng vậy, mẹ, Tần Dương rất lợi hại, mẹ đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu. Mẹ đi với con, sau này chúng ta sống với nhau, không còn bị ông ta ăn hiếp nữa.
Lâm Phương nhìn ánh mắt tha thiết của Tiết Uyển Đồng, rốt cuộc nặng nề gật đầu một cái:
- Được, chỉ là quán này…
Tần Dương mỉm cười nói:
- Dì đưa số điện thoại chủ tiệm cho con, con lập tức đi xử lý. Dì về nhà thu dọn, thu dọn xong chúng ta xuất phát.
Tiết Uyển Đồng đến bước này đã lựa chọn giao phí tất cả cho Tần Dương, khuyên nhủ:
- Mẹ, mẹ cứ theo lời Tần Dương nói đi.
Lâm Phương cũng là một phụ nữ quyết đoán, nếu đã ra quyết định cũng không dông dài:
- Được, Tiểu Tần, thật sự phiền con rồi.
Tần Dương cười cười:
- Ăn đồ ăn của dì ngon như vậy, phải làm chút chuyện không phải sao. Chút chuyện nhỏ dì đừng khách sáo với con.
Tần Dương sau khi lấy điện thoại gọi điện cho chủ mặt bằng, đều là người trong trấn, cách nhau không xa. Tần Dương nói vài ba câu liền giải quyết xong chuyện mặt bằng, dù sao trên đời này rất nhiều chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Lâm Phương đóng cửa tiệm dẫn hai người về nhà, hai căn phòng có vẻ chật chội cũ kỹ. Tần Dương ngồi trong phòng khách, Lâm Phương vào phòng thu dọn, không bao lâu liền xách một cái túi du lịch không to đi ra.
Tần Dương nhìn túi du lịch kia, mỉm cười nói:
- Dì thu dọn xong rồi?
- Cũng không có gì để thu dọn…
Ánh mắt Lâm Phương quét qua căn phòng, sắc mặt phức tạp. Bà đã sinh sống ở chỗ này hơn hai mươi năm, bây giờ phải rời khỏi đây, tâm trạng dĩ nhiên vô cùng rối bời.
Tần Dương dịu dàng nói:
- Dì còn có người thân hay bạn bè nào ở trên trấn cần tạm biệt không?
Ánh mắt Lâm Phương khẽ biến động, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không cần, có thể gọi điện thoại, hơn nữa cũng không xa…
Tần Dương đứng lên, mỉm cười nói:
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Ba người rời khỏi nhà lên xe Tần Dương, Tần Dương nổ máy trực tiếp quay về khu vực thành phố Trung Hải.
Hơn một giờ, chiếc xe tiến vào tiểu khu Tần Dương ở, sau đó dừng lại ở chỗ đậu xe dưới nhà Tần Dương.
Tiết Uyển Đồng có chút kinh ngạc nhìn xung quanh:
- Tần Dương, em đến đây làm gì?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Dì vừa mới đến, ở khách sạn không tiện, ở chỗ chị sợ là bố chị lại đến làm loạn. Hai ngày này tạm thời ở lại chỗ em đi, chị Đồng cũng có thể ở cùng dì. Đợi em giải quyết triệt để chuyện bố chị, đến lúc đó lại sắp xếp tiếp.
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc hỏi:
- Em ở đây?
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc, Lâm Phương lại càng kinh ngạc, không phải vì Tần Dương mà vì con gái mình. Lẽ nào ngay cả Tần Dương ở đâu nó cũng không biết?
Chẳng lẽ hai đứa không phải đang yêu nhau?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, ở hai tháng rồi.
Tiết Uyển Đồng xuống xe nhìn Tần Dương trước mặt, biểu cảm ngạc nhiên. Khi đi theo Tần Dương lên lầu, Tần Dương mở cửa phòng, Tiết Uyển Đồng nhìn căn phòng tiện nghi hoa lệ trước mặt, khiếp sợ nói:
- Ngôi nhà thế này…là em thuê sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không phải, chị em cho, quà sinh nhật em hai mươi tuổi.
Tiết Uyển Đồng há to miệng, Lâm Phương bên cạnh cũng là ánh mắt khiếp sợ.
Quà sinh nhật?
Ngôi nhà này ít nhất cũng phải một hai ngàn vạn đó?
Quà sinh nhật một hai ngàn vạn?
Tần Dương này rốt cuộc có gia cảnh gì mà khoa trương như vậy?