Chí Tôn Đặc Công

Chương 326: Trên đời không có tình yêu không lý do



- Mời vào.

Tần Dương mỉm cười dẫn Lâm Phương và Tiết Uyển Đồng vào nhà, sau đó thuận miệng hỏi:

- Trước mắt nhà chỉ có một mình con ở, có nhiều phòng…

Tần Dương còn chưa nói hết, Tiết Uyển Đồng đã giành nói trước:

- Chị và mẹ ở chung một phòng là được.

Tần Dương cười:

- Vậy được, dù sao ngoài phòng ngủ chính đều xem như phòng khách, chị Đồng cứ tùy ý.

Lâm Phương hoài nghi nhìn con gái, trên đường bà đến đây cũng phát hiện chút đầu mối, đó chính là Tần Dương rất khách sáo với Tiết Uyển Đồng, nhìn qua cũng không giống bạn trai bạn gái.

- Dì cứ xem chỗ này như nhà mình là được, đừng câu nệ, có chuyện gì gọi con bất cứ lúc nào là được.

Lâm Phương khách khí trả lời:

- Tiểu Tần, thật sự quá phiền con rồi, thực ra dì ở khách sạn cũng được…

- Khách sạn chỉ là một chỗ ngủ, sao thoải mái bằng ở nhà. Dì cứ yên tâm ở đây đi, đợi con giải quyết mọi chuyện, chúng ta hãy bàn bạc chuyện tiếp theo.

Tần Dương cười nói:

- Thời gian không còn sớm, chị Đồng, bọn chị cũng sớm nghỉ ngơi chút đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta hẵng nói.

Tiết Uyển Đồng cắn môi, khẽ ừ một tiếng:

- Được.

Tần Dương trở về phòng ngủ chính, hai người Tiết Uyển Đồng và Lâm Phương cũng đơn giản tắm rửa một chút rồi lên giường. Tiết Uyển Đồng ôm cánh tay Lâm Phương, tựa vào người Lâm Phương, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

- Mẹ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta không cần chịu sự ức hiếp của kẻ đó nữa!

Trong lòng Lâm Phương cũng kích động, mọi chuyện hôm nay xảy ra quá nhanh, khiến bà không có bao nhiêu thời gian suy nghĩ. Bây giờ yên tĩnh lại, bà cũng không nhịn nổi nữa, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Đồng, con nói thật với mẹ, rốt cuộc con và Tiểu Tần là quan hệ gì?

Tiết Uyển Đồng cắn môi, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn quyết định thổ lộ thật tình:

- Tần Dương…Hắn là học sinh trong lớp con.

- Hả, học sinh?

Lâm Phương thất kinh:

- Nó là học sinh của con? Không phải bạn trai con?

Mặt Tiết Uyển Đồng lập tức đỏ lên mấy phần. Thực ra lúc ở trong quán ở nhà cô đã nhận ra ánh mắt vui mừng đảo qua đảo lại của Lâm Phương, đại khái biết trong lòng mẹ nghĩ thế nào. Chỉ là lúc đó không tiện giải thích nhiều, bây giờ bị mẹ hỏi thẳng, lại có chút xấu hổ.

- Mẹ, con chỉ nói hắn là bạn con, con đâu nói hắn là bạn trai con chứ.

Lâm Phương nhất thời tức giận:

- Con bé này, sao không chịu nói sớm cho mẹ biết?

Tiết Uyển Đồng biết mẹ đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng giải thích:

- Mẹ, mẹ đừng nói nảy, ngoài việc con không nói rõ hắn là học sinh của con, những việc khác đều là thật. Hắn không giống những học sinh bình thường, hắn rất lợi hại.

Lâm Phương nghi ngờ nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Dù sao nó mới hai mươi tuổi, một học sinh, dù gia cảnh tốt nhưng có thể lợi hại đến mức nào?

Tiết Uyển Đồng suy nghĩ:

- Dạ, con nói cho mẹ nghe một số chuyện, sau khi nghe xong mẹ sẽ biết hắn và người khác không giống nhau.

Lâm Phương ừ một tiếng:

- Con nói mẹ nghe xem.

Trong mắt Tiết Uyển Đồng lộ ra thần sắc hồi tưởng:

- Lần đầu tiên con chú ý đến hắn là buổi dạ tiệc chào đón sinh viên mới…

Mặc dù đêm đã rất khuya, nhưng giờ phút này tâm trạng của Tiết Uyển Đồng và Lâm Phương vô cùng phức tạp, căn bản không lòng dạ nào để ngủ. Tiết Uyển Đồng từ từ kể lại từng ly từng tí mình biết về Tần Dương, một số là cô đích thân trải qua, một số là cô nhìn thấy trên diễn đàn trường học và nghe người ta nói.

Cuộc nói chuyện này rất lâu, sau khi Tiết Uyển Đồng kể xong bèn nói:

- Hắn quả thực vẫn là một học sinh, nhưng xử sự của hắn căn bản không giống học sinh. Hắn nói chuyện làm việc đáng tin, hắn nói có thể làm được, vậy nhất định có thể làm được. Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu.

Lâm Phương cũng bị những gì Tiết Uyển Đồng nói làm cho kinh động, bà hoàn toàn không thể hiểu một sinh viên đại học năm nhất lại có thể có bản lĩnh như vậy.

- Nghe ra nó là một người rất chính trực.

Tiết Uyển Đồng đồng tình nói:

- Vâng, hắn là một người khiến người ta cảm thấy rất an toàn, rất có bản lĩnh, cũng có lòng yêu thương.

Lâm Phương nhìn thấy vẻ mặt toát ra tự hào không chút do dự trên mặt con gái khi nói đến Tần Dương, nhíu mày:

- Tiểu Đồng, chắc con không phải thích nó chứ?

Tiết Uyển Đồng cả kinh, gương mặt nhất thời đỏ bừng, mơ hồ còn có chút phát hoảng:

- Làm gì có, hắn là học sinh của con, con chỉ là tự hào vì mình có học sinh như vậy mà thôi. Hắn nhỏ hơn con mấy tuổi, còn là học sinh của con, sao có thể?

Lâm Phương thấy dáng vẻ vô cùng thẹn thùng của con gái, trong lòng khẽ thở dài một hơi:

- Học sinh rốt cuộc sẽ tốt nghiệp, tuổi nhỏ rốt cuộc sẽ trưởng thành, mấy chuyện này đều không phải vấn đề, quan trọng là hắn phải thích con mới được.

- Mẹ, mẹ nói gì thế, tụi con không có quan hệ đó…

Lâm Phương đưa tay vuốt tóc Tiết Uyển Đồng:

- Chính vì con là giáo viên của nó, nó mới giúp con như vậy?

Tiết Uyển Đồng sửng sốt, trong lòng nhất thời có chút mơ hồ:

- Con người hắn đối với bạn bè đếu rất tốt rất trượng nghĩa, chắc là hắn không nhìn nổi nên mới ra tay trượng nghĩa. Dù sao hắn rất có năng lực, trong mắt chúng con sự việc vô cùng khó, đối với hắn mà nói chỉ là một câu nói… 

Lâm Phương trả lời:

- Một câu nói của người có tiền có thế có thể giúp nhiều người, nhưng không thấy bọn họ giúp được bao nhiêu người. Trên đời này vốn dĩ không có tình yêu không lý do, giống như việc của Tiểu Cần, nếu không phải con, nó sẽ ra tay sao?

Tiết Uyển Đồng cắn môi, nhịp tim có chút tăng tốc, nhưng vẫn mạnh miệng kiên trì nói:

- Đó là người khác, Tần Dương là người phúc hậu không giống mấy người đó.

Lâm Phương không kiên trì nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài:

- Con là người trưởng thành, mẹ cũng không muốn nói gì nhiều, người có năng lực có mị lực như nó, bên cạnh nhất định có rất nhiều cô gái xuất sắc. Hơn nữa xem gia cảnh của nó e là cũng rất ưu việt, gặp chuyện suy nghĩ nhiều một chút, thận trọng một chút, dừng đưa ra quyết định khiến bản thân hối hận.

Lần này Tiết Uyển Đồng không cố gắng thanh minh gì, đầu dựa vào vai Lâm Phương, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.

Tiết Uyển Đồng không muốn bàn chuyện này nữa, vì tâm tình cô cũng rất phức tập, có chút không biết giải thích và hình dung thế nào, cô nhẹ nhàng đổi chủ đề:

- Đợi Tần Dương xử lý xong chuyện của bố, mẹ hãy dọn đến nhà trọ của con ở đi, chúng ta sống chung cũng dễ chăm sóc nhau.

Trong mắt Lâm Phương toát ra mấy phần ước mơ:

- Mẹ cũng không thể một mực dựa vào con nuôi được, tuổi mẹ vẫn chưa tính là lớn, đến lúc đó mẹ đi tìm một công việc. Chỉ là mẹ ngoài làm mấy món nhà thường ăn ra, mấy thứ khác cũng không biết gì…

Tiết Uyển Đồng cũng không phản bác mẹ ra ngoài làm việc, hiện tại Lâm Phương mới 44 tuổi, theo tính cách của bà, để bà cứ thanh nhàn như vậy bà nhất định cả người không chịu nổi, chi bằng tìm việc làm, nội tâm phong phú.

- Mẹ, tài nấu nướng của mẹ tốt như vậy, hay là cứ ở thành phố ở quán cơm đi, con nghĩ làm ăn nhất định sẽ rất tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.