Ngay khi Tần Dương bước xuống lầu thì đã ngửi được một mùi thơm đến nao lòng.
Hắn vội đi đến cửa phòng bếp thì thấy Lâm Phương đang mang tạp dề, bận rộn ngược xuôi. Ở trên bếp có một cái nồi đang tỏa ra hơi nóng và mùi thơm ngạt ngào.
- Dì ạ, sao dì dậy sớm thế ạ?
Lâm Phương quay đầu, cười nói:
- Chào buổi sáng Tần Dương. Từ xưa đến nay dì đã quen với việc dậy lúc bốn giờ sáng để chuẩn bị bữa ăn rồi. Dì thấy trong nhà con có gạo lại còn có thịt trong tủ lạnh nên thái một ít để làm cháo thịt.
Tần Dương cười nói:
- Từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm rồi ạ, dì nấu nồi cháo này quả là cực phẩm. Nhưng mà bây giờ cũng không mở cửa tiệm nữa nên dì cũng nên ngủ nhiều hơn xíu, không cần dậy sớm như thế đâu ạ.
- Dì đã có thói quen này nhiều năm nên đã trở thành một phần tự nhiên. Cứ đến giờ là dì thức giấc nên khó mà sửa được trong thời gian ngắn.
Tần Dương cười nói:
- Còn chị Đồng thì sao ạ? Chị ấy vẫn ngủ ạ?
- Nó thức dậy rồi. Dì để nó ra ngoài mua bánh bao, chắc là cũng sắp về rồi. Chẳng qua, dì chưa kịp hỏi con đã đụng vào đồ đạc trong bếp …
Tần Dương vội vàng nói:
- Dì ơi, dì hãy coi đây là nhà mình, không cần khách khí đâu ạ. Bình thường con ở một mình nên ít khi nấu nướng, trong tủ lạnh cũng thường trống rỗng.
Lâm Phương cười nói:
- Những người trẻ tuổi thường ham ngủ. Hơn nữa hằng ngày còn phải đi học nên tất nhiên là không có sức tự nấu cơm rồi.
Tần Dương nghe Lâm Phương nói về chuyện đi học thì hiểu rằng Tiết Uyển Đồng chắc đã nói chuyện của mình cho bà rồi. Hắn cười nói:
- Dì ạ, có lẽ tiếp đến giữa con và chú Tiết sẽ có nhiều chuyện không vui. Con muốn hỏi ý kiến của dì xem dì định ly hôn hay chỉ định sống ly thân thôi ạ?
Từ tối qua, sau khi nghe Tiết Uyển Đồng kể chuyện thì Lâm Phương đã biết Tần Dương là một người đàn ông vừa có chính kiến, vừa có năng lực nên cũng yên tâm hơn nhiều:
- Tốt nhất thì dì muốn ly hôn với kẻ kia nhưng chắc chắn hắn sẽ không đồng ý. Cho nên chỉ cần hắn không gây phiền phức hay quấy rầy hai mẹ con dì là đã vui lắm rồi.
Tần Dương gật gật đầu:
- Vâng ạ, con hiểu rồi. Dì à, dì yên tâm, con sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Tần Dương đi ra mở cửa thì thấy Tiết Uyển Đồng đang tay xách nách mang đứng ở cửa. Lúc cô nhìn thấy Tần Dương thì nở nụ cười:
- Dậy rồi cơ à?
Tần Dương cười nói:
- Vâng ạ. Một lúc nữa em còn phải đi học. Tí nữa kiểm tra nên chắc em sẽ đi cầu thần khấn phật phù hộ một hồi.
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Chị không thấy em có chút lo lắng nào nha.
Tần Dương nhún vai:
- Có lo cũng không ích gì, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Tiết Uyển Đồng cười tủm tỉm rồi nói:
- Không phải Hàn Thanh Thanh vẫn thường xuyên dạy kèm cho em sao? Với khả năng của cô bé ấy và năng lực học tập của em thì chắc sẽ tiến bộ rất nhanh, kì thi chắc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tần Dương gãi mũi rồi cười nói:
- Cô ấy là sinh viên xuất sắc, em chỉ đi theo hưởng ké tí ánh sáng mà thôi. Hơn nữa, cô ấy là lớp phó học tập nên trợ giúp các bạn học yếu cũng là điều nên làm mà.
Tiết Uyển Đồng đột nhiên nhớ lại những gì đã nói với mẹ ngày hôm qua, vô ý thức hỏi một câu:
- Đâu phải chỉ có mình em mới học yếu. Chị đâu có thấy Hàn Thanh Thanh nhiệt tình giúp đỡ người khác như em?
Tần Dương sửng sốt rồi cười ha ha:
- Vì em học ưu tú nhất, cũng là người nỗ lực cố gắng nhất.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương tự luyến một cách không biết xấu hổ thì lườm nguýt một cái rồi sẵng giọng răn dạy:
- Lúc nào cũng trốn học, bỏ tiết mà còn dám nói bản thân nỗ lực cố gắng…
Biểu cảm lúc oán trách này mang theo mấy phần đáng yêu của con gái, gợi nên sự quyến rũ rất riêng của bản thân khiến cho con mắt Tần Dương sáng ngời.
- Chẳng qua là bị dòng đời xô đẩy mà thôi. Nhiều việc đột xuất như vậy khiến em cũng lực bất tòng tâm.
Tiết Uyển Đồng đi vào phòng rồi hướng về phía bếp gọi to:
- Mẹ ơi, con về rồi, cháo nấu xong chưa ạ?
Lâm Phương đáp lời:
- Xong rồi, ăn sáng thôi.
Tiết Uyển Đồng lấy mấy cái đĩa rồi xếp bánh bao và dưa góp ra. Sau đó cô đi vào trong bếp bưng nồi cháo thịt nạc ra bàn ăn.
Ba người ngồi quay quần ở bên bàn ăn. Tần Dương ngồi cạnh Tiết Uyển Đồng, Lâm Phương thì ngồi đối diện. Nhìn cảnh này, trong lòng bà dâng lên một cảm xúc phức tạp.
“Hai đứa này thật là xứng đôi. Chỉ đáng tiếc…”
Ngược lại, Tần Dương vẫn hồn nhiên vô tư không nghĩ gì, cặm cụi húp hết một tô cháo rồi cười nói:
- Ngon quá xá. Tài năng nấu nướng của dì quả là danh bất hư truyền.
Lầm Phương cười nói:
- Nếu ngon thì ăn thêm bát nữa đi. Việc nhà dì lần này phải phiền con nhiều rồi.
Tần Dương cười nói:
- Chuyện nhỏ thôi ạ. Dì không cần khách sáo.
Sau khi mọi người ăn xong thì Tần Dương đưa cho hai mẹ con Tiết Uyển Đồng mỗi người một cái chìa khóa, sau đó đi cùng Tiết Uyển Đồng đến trường.
- Tần Dương, em chuẩn bị làm gì?
Tần Dương cười nói:
- Với tính cách của bố chị thì dùng lời lẽ chỉ tốn nước bọt. Thế nên em sẽ nhờ Trương Long đến “thương lượng” và giải quyết chuyện này.
Tiết Uyển Đồng hơi do dự:
- Em tìm Trương Long hỗ trợ à? Có sợ sẽ gây ra phiền phức không?
Tần Dương cười nói:
- Không có phiền phức gì đâu ạ. Mặc dù em có thể nhờ những người khác ra tay nhưng với loại người vô lại như bố chị thì Trương Long là người thích hợp nhất. Cái này gọi là ác nhân tất có ác nhân trị.
Tiết Uyển Đồng im lặng mấy giây rồi hỏi:
- Bọn họ sẽ làm gì?
- Có lẽ sẽ đánh hắn một trân, có lẽ sẽ đe dọa hắn. Chị yên tâm, em sẽ căn dặn bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện lớn đâu.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:
- Cảm ơn em.
Tần Dương cười ha ha:
- Cô giáo Tiết, sao cô lại khách khí như thế ạ. Chị cứ yên tâm công tác, hết giờ làm chị cứ về nhà em ở.
Tiết Uyển Đồng không nhịn được mà hỏi:
- Người nhà em rất giàu có sao?
Tần Dương hơi sửng sốt rồi lắc đầu:
- Ý chị nói đến căn nhà ạ? Đấy là do chị kết nghĩa của em tặng đấy.
Tần Dương kể lại quá trình quen biết của mình với Lô Quân Di và mối quan hệ với nhà họ Lôi. Tiết Uyển Đồng nghe xong thì giật mình:
- Hóa ra em là ân nhân lớn của nhà bọn họ. Bọn họ tạ ơn em bằng việc tặng em căn nhà. Xem ra y thuật của em rất lợi hại đó.
Tần Dương cười ha ha:
- Do sư phụ của em dạy dỗ tốt. Nếu so với sư phụ thì em còn kém xa lắm.
Lúc hai người đến trường thì tách ra, Tần Dương rút điện thoại, bấm số của Trương Long.
- Tần tiên sinh, anh có khỏe không?
Hiển nhiên là Trương Long biết đây là số của Tần Dương. Điện thoại vừa kết nối thì giọng khách khí của Trương Long đã vang lên.
Trương Long không thể nào không cẩn thận được. Trương Khôn đã nói mọi chuyện xảy ra gần đây ở trường cho hắn biết. Ngay cả nhà họ Vũ Văn quyền cao chức trọng cũng thua trong tay Tần Dương, không bảo vệ được Vũ Văn Đào thì rõ ràng Tần Dương là một kẻ lợi hai. Thế nên Trương Long phải ứng xử thật tốt, bằng không nếu chọc giận hắn thì mình sẽ trở thành Vũ Văn Đào tiếp theo mất.
- Tổng giám đốc Trương, ông khỏe không, tôi có một việc muốn nhờ ông giúp.
Thanh âm của Trương Long vô cùng nhiệt tình:
- Tần tiên sinh, mời anh cứ nói.
Tần Dương nói giản lược mọi chuyện từ đầu đến cuối rồi chốt lại:
- Tôi muốn Tiết Kiến Nhân đồng ý ly hôn. Các loại tài sản phòng ở có thể cho hắn. Không quản ông dùng thủ đoạn nào, chỉ cần không làm hắn tàn phế là được.
Trương Long đáp không hề do dự:
- Tần tiên sinh, cậu cứ yên tâm, việc này để tôi lo. Tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng.
Tần Dương ừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Nếu việc này thành công thì tôi nợ ông một ân tình.
Trong lòng của Trương Long bỗng chốc nở hoa. Một ân tình?
Một chuyện nhỏ như thế lại có thể khiến Tần Dương nợ mình một ân tình. Mình vớ bẫm rồi!!