Tần Dương trở về, cũng không có chuyện gì ồn ào, dù sao ở đại học quản lý tương đối lỏng lẻo, mấy ngày không lên lớp, thực sự cũng không phải chuyện gì to tát, cũng có người quan tâm hỏi Tần Dương vài câu những ngày này đi đâu, bị vài câu nói đại khái của Tần Dương làm cho qua chuyện.
Hàn Thanh Thanh hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hôm nay cũng bắt đầu đi học, ngồi ở vị trí dựa vào sát tường từ sớm lẳng lặng xem sách, thấy Tần Dương đi vào, nhìn về phía Tần Dương cười nhẹ.
- Ừ, phải ôn tập nghiêm túc một chút, chuẩn bị thi rồi.
Tần Dương cười nói:
- Thi xong là lại nghỉ đông rồi, về Thanh Đảo đón năm mới hay sao?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Đúng vậy, mẹ tôi ngóng trông tôi trở về lâu lắm rồi... Còn cậu?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Tôi đương nhiên cũng về nhà chứ, đón năm mới mà, đây là khoảng thời gian để gia đình đoàn tụ.
Hàn Thanh Thanh quan tâm hỏi:
- Hai bác, vẫn như cũ vậy sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Chắc là vẫn vậy.
Hàn Thanh Thanh đồng tình nhìn thoáng qua Tần Dương, Tần Dương dù có bản lĩnh hơn nữa, cũng giải quyết không được việc này, để giải quyết việc này chỉ có chính bản thân hai người họ thôi.
Lúc đến tiết học thứ tư, màn hình điện thoại Tần Dương bỗng nhiên phát sáng.
Tần Dương cầm điện thoại lên, là một mẫu tin nhắn, còn là của Văn Vũ Nghiên gửi tới.
- Mấy ngày gần đây, xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Dương nghĩ nghĩ rồi trả lời mấy chữ:
- Một lời khó nói hết.
- Trưa đi ăn cơm, kể cho tôi nghe?
Tần Dương tỏ vẻ hơi do dự một chút, vô thức nhìn sang gương mặt Hàn Thanh Thanh bên cạnh mấy giây, Hàn Thanh Thanh cũng chú ý tới hoạt động trên điện thoại của hắn, cũng quay qua nhìn, vừa khéo đúng lúc nhìn thấy ba chữ Văn Vũ Nghiên trên màn hình khung chat.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương cười cười, sau đó lại quay đầu về, tiếp tục nhìn về phía giáo viên đang giảng bài trước mặt.
Tần Dương trong nhất thời có chút không hiểu được nụ cười của Hàn Thanh Thanh là ý gì, suy nghĩ mấy giây, Tần Dương vẫn trả lời lại tin nhắn:
- Được, gặp ở chỗ cũ!
Tần Dương nghĩ nghĩ, cầm bút lên bắt đầu viết vào quyển vở của mình:
- Văn Vũ Nghiên hẹn tôi ăn cơm, chắc là muốn hỏi một chút về chuyện mấy ngày hôm nay... Những ngày vừa qua chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm bạn gái tôi nhé?
Tần Dương xét tờ giấy đó ra, do dự một lát, sau đó đem trang giấy từ trên mặt bàn đẩy tới.
Hàn Thanh Thanh hơi kinh ngạc nhìn tờ giấy đẩy tới, cô cầm tờ giấy lên, nhìn những dòng chữ phía trên, khuôn mặt tức thì đỏ lên.
Cặp lông mi dài nhẹ rung động, cô cúi thấp ánh mắt xuống, cũng không nghiêng mặt nhìn Tần Dương, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, trong lòng nhất thời như có nơi nào đó được khuấy động.
Tần Dương đang bày tỏ với mình sao?
Nếu như bản thân gật đầu đồng ý, vậy là từ giờ trở đi, hắn sẽ là bạn trai của mình rồi sao?
Hắn sẽ chỉ thuộc về một mình mình rồi sao?
Cái ôm ấm áp của hắn, mình lúc nào muốn dựa vào cũng đều có thể rồi sao?
Hàn Thanh Thanh tin Tần Dương đã hỏi như vậy rồi thì hắn nhất định có thể làm được, chỉ là đây là điều mà bản thân cô muốn hay chăng?
Tần Dương ngồi ở bên cạnh, tâm tình cũng có chút căng thẳng.
Hắn không biết Hàn Thanh Thanh sẽ trả lời hắn như thế nào, hắn chỉ cảm thấy bản thân nên làm như vậy, cho nên hắn đã làm, trên biển và cả trên đảo hai người đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được, cũng không thể chờ một cô gái chủ động tới nói gì đó với mình được?
Sư phụ đã từng dạy bảo hắn, đàn ông không nên để cho người phụ nữ quan tâm đến mình bị thất vọng, cũng không thể làm người phụ nữ quan tâm đến mình đau lòng, hắn và Hàn Thanh Thanh cũng xem như đồng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn, bản thân làm như thế, sư phụ chắc cũng có thể hiểu hco hắn chứ?
Hàn Thanh Thanh suy tư ước chừng hai phút đồng hồ, chậm rãi thở ra một hơi, gương mặt đỏ hồng cũng dần giảm bớt đi, thần sắc cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cô cầm bút lên, cô không nhanh cũng không chậm, rất nghiêm túc viết trên trang giấy đó.
Theo từng nét chữ cô viết, tim của Tần Dương cũng theo đó nhảy lên.
Chấp nhận?
Hay là cự tuyệt?
Chữ của Hàn Thanh Thanh viết cũng không nhiều, Hàn Thanh Thanh viết xong sau đó còn cẩn thận kiểm tra một lần, lúc này mới đem trang giấy này lần nữa đẩy trở lại, sau đó buông bút xuống, đôi mắt nhìn về phía trước bục giảng, mà không nhìn về Tần Dương.
Tần Dương cầm tờ giấy kia lên, nét chữ nắn nót trên giấy rất đẹp.
- Điều mà tôi muốn không đơn giản chỉ là chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần cậu phải chịu trách nhiệm. Xhuyện những ngày vừa rồi đã trải qua mặc dù rất hiểm ác, nhưng đó cũng là một chuyến hành trình đẹp đẽ, là ký ức mà cả đời này tôi không thể nào quên.
- Trước năm ba đại học chỉ chuyên tâm học tập, không nói chuyện yêu đương, nếu như đến năm ba đại học cậu vẫn còn kiên trì những lời mà cậu đã nói, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu!
- Bây giờ, chúng ta vẫn là bạn bè.
Tần Dương cẩn thận đọc lại hai lần, thầm cười khổ, đây là hắn bị từ chối một cách nhã nhặn sao?
Hàn Thanh Thanh rõ ràng cũng không phải không thích hắn, nhưng cô cũng là một cô gái có tâm tư, có suy nghĩ thông suốt. Hắn và cô đã giữ mối quan hệ bạn bè lâu như vậy, nay bỗng nhiên lại thổ lộ vào đúng thời điểm này, đương nhiên đa phần là bởi vì chuyện mà hai người đã phát sinh trong chuyến đi vừa rồi đã đi quá giới hạn của bạn bè, có hôn, có ôm ấp có thân mật …, hiển nhiên có phần nào ý tứ chịu trách nhiệm trong đó.
Bởi vì như thế, cô nói thứ cô cần không phải là chịu trách nhiệm, cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Hắn và Hàn Thanh Thanh đã từng thẳng thắn nói về quan hệ giữa hắn và Văn Vũ Nghiên, cô biết rõ hắn lúc đầu là đang chuẩn bị theo đuổi Văn Vũ Nghiên, bây giờ lại xảy ra việc này, nếu mà đổi hướng thổ lộ với cô, cô cũng đoán được nội tâm hắn rất mâu thuẫn.
Trước năm ba đại học không bàn chuyện yêu đương?
Vì sao là năm ba đại học, sao không phải là năm hai, mà cũng không phải năm tư?
Còn không phải bởi vì hiện giờ Văn Vũ Nghiên đang là năm ba đại học sao, khi Tần Dương và Hàn Thanh Thanh bước sang năm ba đại học, thì Văn Vũ Nghiên cũng đã tốt nghiệp rồi.
Văn Vũ Nghiên từng nói qua trước khi tốt nghiệp không yêu đương, hắn cũng nói qua nếu không có gì thay đổi, chờ sau khi tốt nghiệp hắn sẽ theo đuổi Văn Vũ Nghiên, cho nên Hàn Thanh Thanh mới lập ra giới hạn này.
Cô không muốn đem những hành động của hai người trước đó đã từng thân mật với nhau ra làm bàn đạp, cái cô muốn là sự công bằng, không phải chịu trách nhiệm, cũng không phải qua loa, mà là một cảm giác xuất phát từ trong tim, là một thứ tình cảm hết sức chân thành.
Cũng bởi vì như vậy, cô nói nếu như đến năm ba đại học hắn còn kiên trì, cô sẽ chấp nhận hắn.
Về phần cuối cùng, chính là một câu tổng kết.
Tất nhiên từ chối một cách nhã nhặn, không làm người yêu, vậy đương nhiên vẫn là bạn bè, giống y như trước kia vậy.
Tần Dương nghiêng mặt qua, nhìn một bên gương mặt Hàn Thanh Thanh, nhưng Hàn Thanh Thanh lại không nhìn hắn, bất chợt Tần Dương thấy một bên tai của cô, vành tai nho nhỏ đáng yêu kia bỗng nhiên đỏ dần lên.
Chắc chắn giờ phút này trong lòng cô không hề bình tĩnh giống như biểu hiện ngoài mặt vậy đâu.
Mặc dù tâm tình có chút phức tạp, nhưng những thấp thỏm trong lòng Tần Dương trước đó cũng vì vậy mà nhẹ xuống.
Thực sự, bởi vì mối quan hệ mà sư phụ kỳ vọng, Tần Dương quả thực không cách nào trong lúc này toàn tâm toàn ý để thích Hàn Thanh Thanh, bởi vì nếu đến với Hàn Thanh Thanh, đó cũng có nghĩa sẽ làm sư phụ thất vọng, đây là mâu thuẫn mà không cách nào tránh khỏi.
Cho dù hắn có thể xin thông cảm cho hắn được, cho dù là sư phụ đồng ý cho hắn và Hàn Thanh Thanh đến với nhau, từ bỏ theo đuổi Văn Vũ Nghiên, nhưng trong lòng của sư phụ trước sau vẫn sẽ có tiếc nuối.