Tiết Uyển Đồng tức giận nhìn Tần Dương, bộ dạng không quá nghiêm nghị nhưng khiến người ta cảm thấy có chút dễ thương.
Tần Dương gãi đầu, hơi có chút lùng túng:
- Dạ, có chút việc trì hoãn, sao chị biết em không lên lớp?
- Xế chiều hôm nay chị họp lớp, nói chút chuyện.
Biểu cảm Tần Dương bất lực:
- Được rồi, sau này chắc sẽ không trốn học nữa.
Tiết Uyển Đồng không cách nào ép Tần Dương, giọng chuyển thành ôn nhu:
- Chị đã tự chào hỏi mấy giáo viên khác rồi, thành tích bình thường của em đạt chuẩn nhưng kì thi cuối cùng em vẫn phải thi đạt tiêu chuẩn mới được.
Tần Dương dạ một tiếng, mỉm cười nói:
- Cảm ơn chị Đồng.
Tiết Uyển Đồng có chút bất lực nói:
- Lúc chị đi tìm gọi em còn bị hai giáo viên phê bình nữa, nói chị là chủ nhiệm lớp mà không yêu cầu nghiêm khắc với học sinh…
Tần Dương an ủi:
- Lần này thời gian vội vàng, phiền chị rồi. Học kỳ tới em ước chừng cũng sẽ trễ nải nhiều thời gian hơn. Em sẽ làm bệnh án giả, viết đơn xin nghỉ học lâu dài, như vậy sẽ không liên lụy giáo viên nữa.
Biện pháp Tần Dương nói thật ra vô cùng thịnh hành ở trường học, nhưng các giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ vì lý niệm vốn dĩ của trường học là đại học tức là xã hội, rất nhiều sinh viên vào đời thực tập hay đi làm sớm, thời gian đương nhiên sẽ khá cứng nhắc, dù sao nên thi vẫn phải thi.
Tiết Uyển Đồng dĩ nhiên biết điều này, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Cho dù em làm gì, vẫn không thể buông bỏ học tập được, nếu không sao lại đến trường học học chứ. Chi bằng trực tiếp ra đời làm việc, dù sao dựa vào bản lĩnh của em, thực ra căn bản cũng không cần bằng đại học này.
Tần Dương biết Tiết Uyển Đồng cũng là muốn tốt cho mình, hơn nữa cô nói rất có lý. Nếu không phải vì học tập, căn bản không cần vào đại học Trung Hải, văn bằng kia đối với Tần Dương, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói kỳ thực không có chỗ dùng thật sự gì.
- Vâng chị Đồng, em hiểu rồi. Tuy em thời gian em trễ nải nhiều nhưng việc học của em vẫn không hạ xuống. Chị xem, bây giờ mới một tuần lễ, em có thể đối thoại lưu loát bằng tiếng Anh. Em còn chuẩn bị học kỳ sau đăng ký học mấy ngôn ngữ khác. Em đoán trong bốn năm đại học sẽ học được ít nhất bốn thứ ngoại ngữ.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời yên lòng:
- Vậy thì tốt, em là người có kế hoạch có thực hiện, nếu bản thân đã biết mục tiêu của mình vậy chị yên tâm rồi.
Lâm Phương từ trong phòng bếp đi ra, cười nói:
- Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.
Tần Dương cười nói:
- Dì tối nay nấu mòn gì ngon vậy?
Lâm Phương cười nói:
- Dì nấu tôm rang, đậu hủ hầm thịt bò, vì chỉ có ba người nên dì không làm nhiều lắm, sợ ăn không hết lãng phí.
- Vậy là đủ rồi, xem ra tối nay lại có đồ ăn ngon.
Lúc ba người ăn cơm, Tần Dương hỏi:
- Dì, hôm nay hắn có gọi điện cho dì không?
Lâm Phương ừ một tiếng:
- Nhiều lắm, hắn có chút tức giận, nói rất nhiều lời khó nghe, dì không quan tâm hắn, nói mấy câu là cúp máy. Hắn còn nói sẽ không li dị dì, cho dù có lôi cũng lôi dì chết theo…
Tần Dương cười cười nói:
- Dì không cần lo lắng, bị lôi chết sẽ không phải dì, chỉ có hắn. Có người từ từ chơi cùng hắn, con nghĩ hắn chịu không được bao lâu nữa đâu.
Tiết Uyển Đồng nghiêng đầu nói:
- Em đã gọi điện cho Trương Long sao?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Chuyện giữa vợ chồng, người ngoài ra mặt không thích hợp. Huống hồ tính cách hắn vô lại như vậy, Trương Long là thích hợp nhất. Hắn quan hệ xã hội phức tạp, nhiều thuộc hạ, làm việc cũng sẽ không liên lụy đến thân phận bọn người Kiều Vi. Bố chị thật ra sợ nhất chính là loại người xã hội này.
Tiết Uyển Đồng cắn môi, gật đầu hiểu ra, Tần Dương nói một câu cô vô cùng đồng tình.
Người ác sẽ có người ác trị.
Người giống như Tiết Kiến Nhân, anh nói đạo lý, nói pháp luật đều vô dụng với hắn. Hơn nữa thanh quan cũng khó tránh việc gia đình, anh là người ngoài căn bản rất khó nhúng tay vào, với lại chính giữa còn dính đến Lâm Phương, rất có thể điều giải không thành Lâm Phương ngược lại bị bạo hành hay ức hiếp, mà Trương Long thì có thể tránh được một chút, dùng cách trực tiếp nhất bạo lực nhất trừng trị Tiết Kiến Nhân.
Lâm Phương có chút lo lắng hỏi:
- Tiểu Tần, con tìm ai, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Dì, dì không cần lo, con đã dặn dò bọn họ không được làm hắn tàn phế, nhiều nhất cũng chỉ là đánh một trận đe dọa gì đó.
Trong mắt Lâm Phương toát ra thần sắc phức tạp, bà hận Tiết Kiến Nhân, hận đến tận xương tủy. Từ sau khi vào cửa nhà Tiết bị hắn phá hoại mình phá hoại Tiết Uyển Đồng, bà không có ngày nào yên ổn, mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiền, còn bị Tiết Kiến Nhân khi dễ bạo hành. Nhưng cho dù nói thế nào hắn cũng là chồng bà, bà quả thật muốn rời xa hắn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn xảy ra chuyện gì lớn, càng không muốn vì vậy mà liên lụy đến Tần Dương.
Tần Dương đương nhiên biết cảm giác này của Lâm Phương, nên đặc biệt an ủi Lâm Phương một câu.
- Đợi hai người li dị rồi, hắn không còn chỗ dựa, nói không chừng hắn ngược lại có thể thay đổi một chút. Mấy năm nay hắn không chút kiêng kỵ như vậy, không phải là do luôn tìm thấy lợi ích trên người mọi người, để hắn lười biếng nhàn nhã hay sao?
Lâm Phương ừ một tiếng:
- Tiểu Tần, con giúp mẹ con dì như vậy, dì không biết cảm ơn con thế nào nữa.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chị Đồng là giáo viên của con, tôn sư trọng đạo vốn là truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ chúng ta. Giáo viên có khó khăn, con vừa hay có năng lực giúp đỡ giải quyết, con ra tay hỗ trợ cũng là chuyện nên làm. Dì dừng để bụng.
Lâm Phương nhìn ánh mắt trong suốt, thái độ chân thành của Tần Dương, mấy phần lo lắng hay nghi ngờ trong lòng ban đầu cũng hạ xuống mấy phần, xem ra quả thực do mình nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ con gái thật sự may mắn, gặp được quý nhân trong đời rồi?
Tiết Uyển Đồng bên cạnh nghe Tần Dương nói vậy, trong lòng có chút hốt hoảng khó hiểu.
Trong đầu nàng vô hình thoáng hiện ra chuyện trong phòng mình, Tần Dương giúp mình chữa bệnh chỉ dẫn mình thủ pháp đấm bóp huyệt vị gì đó. Tuy cả quá trình Tần Dương không lộ ra chút thô bỉ nào, ngay cả ngón tay bấm huyệt cũng đều là bấm giả, không hề thực sự để trên da thịt mình, nhưng nghĩ đến cảm giác đó, Tiết Uyển Đồng cảm thấy tim gan của mình đều nhịn không được có chút khẽ run.
Trong đầu Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ, bản thân vì xấu hổ riêng tư vẫn luôn không đi bệnh viện, nhưng sao mình lại đồng ý tiết lộ chuyện riêng tư này cho Tần Dương?
Bởi vì Tần Dương y thuật cao minh?
Cái này tất nhiên là nhân tố rất lớn, nhưng nghĩ đến còn có nhiều nhân tố khác đến từ sự tín nhiệm, thận thiết thậm chí là thiện cảm trong lòng mình với hắn.
Nếu như nói đến xoa bóp ngực, người xoa bóp là một nam bác sĩ khác, dù hắn là bác sĩ chân chính, bản thân mình sẽ vén áo ngoài trước mặt hắn, lộ ra nửa thân trên sao?