7 giờ, Tần Dương đúng giờ xuất hiện bên ngoài biệt thự Văn gia. Vì chỉ là sinh nhật bình thường nên xem như tiệc gia đình, tổ chức trong tầng trệt và vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự.
Tần Dương đi đến cửa, lấy mã mời điện tử Văn Vũ Nghiên đưa cho mình ở chỗ cửa, sau khi quét xong lững thững đi vào trong.
- Tần Dương, cậu đến rồi.
Tần Dương mới đi vào trong còn chưa kịp quan sát tình hình giữa nhà, thì nghe thấy một tiếng gọi thanh thúy.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, trên chiếc ghế sofa cách mình không xa, Kiều Vi đứng lên cười vẫy tay với mình:
- Đến đây.
Trong lòng Tần Dương thả lỏng, cười với Kiều Vi, lững thững đi qua.
Mặc dù nội tâm Tần Dương mạnh mẽ, nhưng khi đến Văn gia không quen một ai, bản thân ít nhiều vẫn có chút lúng túng.
Tần Dương không cho rằng mình có thể được Văn Ngạn Hậu tiếp đãi nhiệt tình. Hắn đối với mình có lẽ không oán hận, nhưng vì chuyện của sư phụ, đối với mình tuyệt đối vô cùng phòng bị và đề phòng.
Dụng ý của sư phụ, Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đều rất rõ, hiện giờ ngay cả Văn Vũ Nghiên cũng biết, nếu nói Văn Ngạn Hậu bó tay mới là lạ.
Tuy năm đó cuối cùng Văn Ngạn Hậu ôm mỹ nhân về, nhưng trong trận cạnh tranh với Mạc Vũ lại thất bại. Việc này đối với đàn ông mà nói cùng lúc với đắc ý đương nhiên đáy lòng cũng có mấy phần khổ sở, vì thắng lợi của hắn càng giống như nhặt được, hay là được người khác bố thí.
Hôm nay đệ tử của Mạc Vũ đến báo thù, hơn nữa trắng trợn muốn cưới Văn Vũ Nghiên. Đây có thể nói là Mạc Vũ đền bù cho tiếc nuối năm đó, nhưng sao không thể hiểu đây là một sự khiêu chiến?
Cho dù xuất phát từ việc bảo vệ con gái hay bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình, Văn Ngạn Hậu cũng tuyệt đối sẽ không để cho Tần Dương thuận lợi suôn sẻ như vậy. Thậm chí Tần Dương còn nghĩ, nếu không phải Thu Tư giúp mình, e là Văn Ngạn Hậu sớm đã đích thân ra tay đối phó mình rồi.
Cho dù tình hình hiện giờ như vậy, Tần Dương suy nghĩ nếu mình theo duổi Văn Vũ Nghiên thành công, vậy sợ rằng Văn Ngạn Hậu cũng tuyệt đối không đơn giản đồng ý. Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách ngăn cản mình Văn Vũ Nghiên bên nhau.
Đây là trận chiến vô hình giữa Văn Ngạn Hậu và Mạc Vũ.
Hôm nay Kiều Vi không ăn mặc hiên ngang như ngày thường mà mặc một bộ dạ phục hở nửa vai màu xanh, phơi bày một bên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc buộc gọn gàng sang một bên, so với bình thường bỗng nhiên cô có thêm không ít sự tinh xảo và quyến rũ.
Kiều Vi ăn mặc vô cùng phụ nữ, nhưng lời nói vẫn cực kì lanh lẹ như cũ, quan sát Tần Dương trên dưới:
- Thanh niên hôm nay rất đẹp trai nha.
Hôm nay Tần Dương mặc một thân âu phục bình thường, áo sơ mi trắng, nơ đen, áo gi-lê tinh xảo, giày đen. Phải, áo gi-lê này chính là áo chống đạn công nghệ cao lấy ở chỗ Hoắc Kim Hải. Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, bản thân Tần Dương cũng càng cẩn thận hơn, thận trọng trang bị đồ cho mình để ứng phó với bất kỳ tình huống đột ngột nào xảy ra.
Đối với Tần Dương mà nói, Trung Hải tuyệt đối không bình an như trong mắt người bình thường.
Tần Dương cười haha một tiếng:
- Cô hôm nay cũng rất đẹp.
Kiều Vi hừ một tiếng:
- Ý là nói bình thường tôi không đẹp?
Tần Dương khẽ mỉm cười, không vội chút nào:
- Bình thường là đại cảnh sát, uy phong lẫm lẫm, anh tư hiên ngang. Nhưng hôm nay đầy vẻ phụ nữ khiến mắt người ta sáng lên.
Trong mắt Kiều Vi toát ra mấy phần vui mừng, con gái mà, làm gì có ai không thích người ta khen mình?
Một cô gái bên cạnh Kiều Vi cười hì hì nói:
- Kiều Vi, đây là ai, biết ăn nói như vậy, bạn cậu à?
Kiều Vi cười nói:
- Hôm nay ở đây là tiệc sinh nhật Văn Vũ Nghiên, đến đây đương nhiên đều là bạn của Văn Vũ Nghiên. Có điều hắn là bạn tôi, hắn tên Tần Dương, sinh viên năm nhất đại học Trung Hải.
- Ồ, mới năm nhất à, hoàn toàn không nhìn ra. Tiểu soái ca, cậu bao nhiêu tuổi?
Tần Dương cười híp mắt ngồi xuống vị trí Kiều Vi nhường, mỉm cười trả lời:
- Mới vừa tròn 20.
- Soái ca tiểu thịt tươi, còn có khí chất như vậy. Kiều Vi, cậu không có ý gì sao?
Kiều Vi cười híp mắt nói:
- Tôi? Bên cạnh người ta rất nhiều mỹ nữ, ai cũng rất xinh đẹp, gái già như tôi người ta nào để mắt đến. Cho dù có ý cũng chắc là Văn Vũ Nghiên có ý. Bọn họ là bạn cùng trường, Văn Vũ Nghiên là hoa khôi, là nữ thần trong mắt tất cả nam sinh đại học Trung Hải.
Ánh mắt mấy cô gái ngồi trên ghế sofa nhìn về Tần Dương nhất thời có chút khác thường, hiển nhiên đã xem Tần Dương là người theo đuổi Văn Vũ Nghiên.
Cô gái kia cười nói:
- Bây giờ theo đuổi Văn Vũ Nghiên là lúc không tồi, trước đó bên cạnh Văn Vũ Nghiên còn có Vũ Văn Đào, bây giờ Vũ Văn Đào xảy ra chuyện rồi, không còn ai cản trở nữa.
Khóe miệng Kiều Vi nhếch lên mấy phần, ánh mắt có chút vi diệu nhìn Tần Dương bên cạnh. Người khác không biết, nhưng cô lại rất rõ, Vũ Văn Đào chính là bại trong tay Tần Dương đang đứng trước mặt. Hơn nữa ấn tượng của Văn Vũ Nghiên về hắn cũng không tệ. Tuy cách người yêu còn rất xa nhưng nếu muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên, lúc này Tần Dương thật sự là ứng cử viên sáng giá nhất.
Tần Dương bị Kiều Vi nhìn lướt qua, đương nhiên hắn hiểu hàm nghĩa ánh mắt này của Kiều Vi, sờ sờ mũi khẽ cười nói:
- Tôi và Văn Vũ Nghiên chỉ là bạn bình thường. Hiện tại tinh thần và sức lực của cô ấy đều đặt ở sự nghiệp và học tập, căn bản không chuẫn bị tiếp nhận ai theo đuổi…Đúng rồi, Văn Vũ Nghiên đâu?
- Người đón sinh nhật mà, nhất định phải trang điểm xinh đẹp xuất hiện mới được. Tôi nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ khiến cậu vô cùng kinh ngạc.
Cô gái tinh tế kia cười hihi nói:
- Tiểu soái ca, có phải cậu từng theo đuổi Văn Vũ Nghiên không, nếu không sao biết rõ như vậy?
Tần Dương nhún vai, sửng sốt nói:
- Lúc chúng tôi ăn cơm cô ấy thuận miệng nói ra.
- Các cậu còn cùng nhau hẹn ăn cơm riêng?
Tần Dương cười haha, rất thản nhiên trả lời:
- Đều là sinh viên cùng trường, lại là bạn bè, thỉnh thoảng ăn cơm chung, đây là chuyện rất bình thường mà.
Tần Dương đang nói chuyện với mấy cô gái, một nam một nữ đi vào phòng khách, Tần Dương nhìn một cái, thì ra là Văn Ngạn Hậu và Thu Tư. Văn Ngạn Hậu mặc âu phục, bước chân như rồng hổ, hiện ra khí chất hơn người giữa đám đông, Thu Tư một thân dạ phục màu tím, ưu nhã mà xinh đẹp.
Nếu nói Văn Ngạn Hậu giống như mặt trời chói chang, mang khí chất cường hãn trong lúc sơ ý có thể đả thương người khác, thì Thu Tư lại giống như ánh trăng trên trời, dịu dàng mà an tĩnh.
Tần Dương khẽ mỉm cười với Kiều Vi:
- Tôi đi chào hỏi.
Tần Dương đứng lên, chỉnh sửa quần áo, đi đến chỗ Văn Ngạn Hậu và Thu Tư.
Mỹ nữ tinh tế nhìn đường đi của Tần Dương, biểu cảm hơi có chút kinh ngạc:
- Ôi, lá gan không nhỏ nha, đây là muốn hỏi thăm cha mẹ Văn Vũ Nghiên à?
Kiều Vi khẽ mỉm cười:
- Trưởng bối trong nhà của Tần Dương có quen biết với cha mẹ Văn Vũ Nghiên, có giao tình…
Mỹ nữ tinh tế cười hì hì:
- Hai nhà quen nhau sao? Vậy đúng là gần quan được ban lộc.