Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đang chào hỏi với một vị khách rất nhiệt tình, những người hôm nay có thể xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật của Văn Vũ Nghiên thường đều có mối quan hệ bạn bè thân thiết, nên thường dẫn theo những người trong nhà cùng đến, không kể quen hay là không quen, cũng hi vọng lớp trẻ mới lên có thể giao lưu quen biết, kết thêm bạn bè.
Tần Dương đi thẳng tới, Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đã nhìn thấy hắn ngay từ khi bước tới, gương mặt vui vẻ của Văn Ngạn Hậu liền được thu lại, còn nụ cười trên mặt Thu Tư thì tăng lên mấy phần.
- Tiểu Tần, con đến rồi à.
Thu Tư chủ động quay qua chào hỏi Tần Dương, nụ cười ấm áp và thân thiện, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương trong đó lộ ra mấy phần ưa thích.
- Chào dì Thu, chào chú Văn.
Tần Dương là lớp con cháu, chủ động đi chào hỏi hai người, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm Tần Dương, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt:
- Tần Dương, một tiểu tử như cậu mà cũng lợi hại lắm, ép Vũ Văn gia tới mức không nói được lời nào, Vũ Văn Thái phải trơ mắt nhìn đứa cháu yêu quý nhất của hắn bị bắt đi mà không có chút biện pháp nào cả!
Tần Dương không nghĩ đến Văn Ngạn Hậu lại nói thẳng đến như thế, nói thẳng đến chuyện Vũ Văn Đào, hơi mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh:
- Việc này là do hắn chủ động ra tay, hơn nữa ra tay tàn độc, nếu như con chỉ là một người bình thường, thì có lẽ bây giờ tro cốt đã lạnh, làm người trước sau cũng phải chịu trách nhiệm cho những gì bản thân gây ra chứ.
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra cậu thực sự là học được chân truyền của sư phụ của cậu rồi nhỉ, cậu mới đến Trung Hải có mấy tháng, đã chữa khỏi chân của Lôi Kiến Quân, làm kẻ bệnh tình nguy kịch như Yến Vân Sinh trở thành khỏe mạnh, khiến hai gia đình bọn họ đều đứng về phía của cậu, bảo vệ hộ giá cho câu, cậu đúng là có bản lĩnh đấy.
Tần Dương mỉm cười:
- Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà, con trẻ người non dạ, con chỉ học được sơ sơ bản lĩnh của sư phụ, so với sư phụ còn kém rất nhiều, chú Văn quá khen rồi.
Thu Tư nhíu mày:
- Tiểu Tần, con nói Vũ Văn Đào ra tay tàn độc, là như thế nào?
Tần Dương cười cười, thản nhiên nói:
- Vũ Văn Đào thuê người giết con, có điều tên sát thủ đó bị con giết chết, con tra ra hắn là thủ phạm thật sự đứng sau điều khiển, đương nhiên sau đó hắn cần phải trả giá đắt.
Văn Ngạn Hậu và Thu Tư đều biết rất rõ hai thầy trò Tần Dương, Tần Dương cũng không cần đến phải che giấu điều gì ở trước mặt bọn họ, đầu đuôi ngọn ngành trả lời một lèo.
Sắc mặt Thu Tư hơi biến đổi:
- Không ngờ tâm địa Vũ Văn Đào lại độc ác như thế, vậy mà ta lại nhìn lầm nó, vốn nghĩ nó trước giờ chăm sóc Tiểu Nghiên có phần chu đáo, còn cảm thấy con người này rất chân tình, có tính nhẫn nại, thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chỉ là cảm giác là con nhà giàu nên muốn gây chuyện mà thôi, thấy bại dưới tay một người ở xứ khác đến như con rất mất mặt, cho nên mới ra tay hiểm độc như vậy.
Thu Tư nhẹ nhàng hít lấy một hơi, trên mặt một lần nữa lấy lại nụ cười ban đầu:
- Thôi dù sao chuyện cũng đã qua, cũng không nhắc lại nữa, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nghiên, con cần phải chơi vui vẻ một chút.
Tần Dương cười cười:
- Cảm ơn dì Thu, con tới để chào hỏi hai chú dì một tiếng, không làm phiền hai người nữa ạ, con tự lo cho mình được ạ.
Văn Ngạn Hậu bỗng nhiên cười cười:
- Tần Dương, con gái của ta xuất sắc như thế nào, chắc chắn cậu cũng biết rõ, người theo đuổi nó cũng không phải một mình Vũ Văn Đào, nếu cậu muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ cậu, thì cần phải cố gắng nhiều hơn đó.
Tần Dương nhìn Văn Ngạn Hậu, con mắt hơi híp lại một chút, lời Văn Ngạn Hậu nói rõ ràng là trong ý có ý đây mà.
- Con và Văn Vũ Nghiên bây giờ chỉ là bạn bè, cô ấy đúng là thực sự vô cùng xuất sắc, xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, con sẽ cố gắng hết sức ạ.
Tần Dương một mặt khen Văn Vũ Nghiên, mặt khác cũng biểu đạt thái độ của mình, chỉ là do một phần ngại Thu Tư ở bên cạnh, phần khác dù nói thế nào Văn Ngạn Hậu cũng là cha của Văn Vũ Nghiên, Tần Dương nói chuyện cũng có hơi kiềm chế bản thân.
Văn Ngạn Hậu cười cười:
- Được, Tần Dương, cậu tự lo cho cậu đi, tối nay có không ít thanh niên tài tử, có thể mở rộng quan hệ quen biết nhiều một chút, làm người mà, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè, bạn bè nhiều một chút nói chung vẫn tốt hơn.
Tần Dương cười cười:
- Vâng, vậy con xin phép.
Tần Dương chào hỏi xong, mỉm cười quay người lại đi hướng về vị trí ghế sô pha mà Kiều Vi đang ngồi. Văn Ngạn Hậu nhìn bóng lưng Tần Dương, nụ cười trên mặt lại biến mất, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên hai phần, nhiều hơn là một cái nhìn sâu xa.
Từ khi biết được thân phận của Tần Dương, Văn Ngạn Hậu có thể nói là vẫn luôn chú ý Tần Dương, với thân phận và địa vị của hắn ở Trung Hải vốn không chuyện gì có thể qua mặt được hắn, hắn biết rõ Tần Dương và con gái của mình qua lại rất gần, cũng biết rõ Vũ Văn Đào ra tay với Tần Dương.
Vũ Văn Đào ra tay, trong lòng Văn Ngạn Hậu đương nhiên là thấy vui, nếu như Vũ Văn Đào có thể xử lý Tần Dương, vậy trong thâm tâm hắn đương nhiên là vui rồi, đáng tiếc là Vũ Văn Đào lại thất bại.
Thất bại triệt để, có thể nói không còn manh giáp!
Vũ Văn Đào thất bại, việc này như một hồi chuông cảnh báo đối với Văn Ngạn Hậu.
Tiểu tử này quả nhiên và là cùng một dạng như sư phụ hắn, không phải loại lương thiện gì.
Từ khi hắn bắt đầu nhảy vào Trung Hải, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã lôi kéo được Lôi gia và Yến gia hai đại gia tộc đứng về phía hắn, hai nhà này là hai gia tộc trong tay đều nắm giữ tiềm năng khổng lồ, mà việc này đều dựa vào bản thân Tần Dương, nói cách khác, đều dựa vào chính khả năng của hắn thành lập nên mạng lưới quan hệ này.
Chỉ là Văn Ngạn Hậu còn có chút nghi ngờ, Vũ Văn Đào bị cảnh sát tới cửa bắt đi, đã từng nói qua việc này bên trên đã có người đánh tiếng trước rồi, ai cầu xin cũng không được, cái người bên trên đánh tiếng này là người nào?
Vì sao người bên trên lại đánh tiếng xuống vì chuyện này chứ?
Là bởi vì Tần Dương?
Hay là vì Mạc Vũ?
Văn Ngạn Hậu từng sai người điều tra qua, nhưng không có kết quả, chuyện này khiến Văn Ngạn Hậu càng ngày càng cẩn thận hơn.
Hắn đương nhiên không muốn đem con gái gả cho Tần Dương, nhưng trở ngại chỗ Thu Tư, hắn cũng không thể trực tiếp ra tay đối phó Tần Dương, huống chi Thu Tư nói cũng có đạo lý, nếu như Văn Ngạn Hậu ra tay, thì Mạc Vũ đó phải chăng cũng sẽ vung tay quay về?
Chuyện đối phó Tần Dương, vẫn là giao cho kẻ khác thì hơn.
Tần Dương là đệ tử Ẩn Môn, là tu hành giả, mặc dù tu hành giả tỉ lệ rất ít, nhưng cũng không có nghĩa chỉ có bọn họ mới là tu hành giả, còn có kẻ khác cũng là tu hành giả mà, bọn họ cũng nắm giữ bản lĩnh ghê gớm giống vậy chứ.
Văn Ngạn Hậu ánh mắt nhìn qua một lượt người, dừng vào một thanh niên cách đó không xa đang được mấy người vây quanh, ánh mắt có phần đăm chiêu.
Thanh niên đó khoảng 26 27 tuổi, tướng mạo tuấn tú, rất có tướng một minh tinh, nụ cười cởi mở, rất có sức hút, đứng bên cạnh hắn, là một số thanh niên nam nữ, đều dùng ánh mắt có phần kính nể nhìn hắn, nghe hắn đang đĩnh đạc chậm rãi nói chuyện.
Thu Tư cũng chú ý tới ánh mắt của Văn Ngạn Hậu, cô hơi nhíu mày:
- Ông gọi Lý Quân Hạo tới, là có ý gì?
Trong ánh mắt Văn Ngạn Hậu hơi sáng lên, trên mặt còn mang theo ý cười:
- Lý Quân Hạo là thiên tài tu hành của Lý gia, được Lý gia đặt kỳ vọng, tương lai rất có tiền đồ, lần trước tôi gặp hắn, hắn hình như có phần thích Tiểu Nghiên, tôi cảm thấy hắn rất ưu tú, cho nên mới gọi hắn đến, chuẩn bị giới thiệu cho Tiểu Nghiên biết, kết giao thêm nhiều bạn bè ưu tú một chút, nói chung cũng không tệ.
Thu Tư mỉm cười nói:
- Tôi xem ông đây là tìm đối thủ cho Tần Dương thì đúng hơn?
Văn Ngạn Hậu cũng không phủ nhận:
- Con gái của ta làm gì có chuyện dẽ dàng vào tay được như vậy, bên cạnh những người con gái xuất sắc luôn luôn không thiếu người theo đuổi, muốn thành công, thì phải đánh bại tất cả những đối thủ cạnh tranh, phải có bản lĩnh thật sự...