Vì hôm nay là sinh nhật của Văn Vũ Nghiên nên tất nhiên cô không thể đứng nói chuyện với Tần Dương lâu được. Cô còn phải đi chào hỏi và nói chuyện với nhiều người bạn khác.
Cô cẩn thận đóng hộp ngọc có chứa miếng phỉ thuý, hơi nâng lên, mỉm cười nói:
- Cảm ơn nhiều. Cho đến lúc này, đây là lễ vật mà tôi thích nhất.
Tần Dương cười cười:
- Hôm nay cô là người bận rộn đấy. Còn bao nhiêu khách quý cần phải chiêu đãi. Thế nên cô cứ đi làm chuyện cần làm đi, tôi ngồi chơi một lát rồi sẽ về.
Văn Vũ Nghiên chớp chớp mắt:
- Không phải cậu đến đây để ăn uống sao?
Tần Dương bĩu môi, nói:
- Được rồi, chỉ sợ lúc đấy nếu thấy tôi ăn như gió cuốn mây trôi thì cha cô sẽ khinh bỉ tôi mất.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười. Tần Dương “nói xấu” Văn Ngạn Hậu như thế không khiến cô tức giận mà chỉ cảm thấy ngộ nghĩnh buồn cười.
- Được rồi, vậy thì tuỳ cậu xếp lịch để tôi mời ăn tối một bữa.
Tần Dương cười ha ha rồi đáp ứng không hề do dự
- Nhận kèo.
Văn Vũ Nghiên quay sang chào Kiều Vi và Lý Quân Hạo rồi quay người rời đi. Lý Quân Hạo cười lễ phép với Tần Dương, hơi mỉm cười rồi trở về chỗ cũ.
Kiều Vi nhìn thấy Tần Dương ngồi xuống mà trong mắt không kìm nổi sự nghi ngờ. Vừa rồi, cô chứng kiến toàn bộ quá trình chiến tranh miệng lưỡi giữa Tần Dương và Văn Ngạn Hậu.
- Tần Dương, sư phụ của cậu là ai?
Tần Dương cười cười nói:
- Sư phụ của tôi á? Ông ấy là một người tài năng trác tuyệt, cái gì cũng biết. Từ nhỏ đến giờ, ông ấy đã dạy tôi rất nhiều điều.
Con mắt của Kiều Vi loé sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Đánh nhau, đánh piano, điêu khắc … Tất cả những thứ này đều do sư phụ của cậu dạy cho à?
Tần Dương cười, khẽ bổ sung:
- Còn y thuật nữa.
Năng lực của Tần Dương tất nhiên sẽ không bó hẹp chỉ trong các lĩnh vực này. Nhưng do hắn đều đã bộc lộ năng lực ở trong các lĩnh vực trên nên cũng nói ra hết sức tự nhiên.
Kiều Vi tán thán nói:
- Sư phụ của cậu chắc chắn cực kì lợi hại.
Tần Dương cười tủm tỉm:
- Điều đó là chuyện tất nhiên. Nếu không lợi hại thì làm sao dạy ra người lợi hại như tôi được.
Kiều Vi cười ha ha:
- Ha ha, đồ hợm hĩnh, mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi.
Tần Dương nhún nhún vai:
- Những gì tôi nói đều là sự thật. Từ trước đến nay tôi luôn là người thẳng thắn:
Kiều Vi liếc nhìn Văn Ngạn Hậu ở nơi xa, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ của cậu và chú Văn không hợp nhau à?
Tần Dương cười cười, việc này Văn Vũ Nghiên cũng đã biết và cũng không phải là bí mật gì nhưng hắn không muốn kể nhiều.
- Hai người có quen biết nhiều năm trước. Thực sự thì họ không hợp nhau nhưng đều là những việc trước kia.
Kiều Vi hiểu ý nên không hỏi thêm nữa:
- Khó trách mà lúc chú ấy nói chuyện với cậu thì giọng điệu lại như thế, hoá ra nguyên nhân là do sư phụ của cậu. Thế nhưng, nhìn thoáng qua thì chú ấy khá ưa thích Lý Quân Hạo, hình như muốn gây khó khăn cho cậu.
Tần Dương gật đầu thản nhiên:
- Hình như là thế.
Kiều Vi nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tần Dương, hơi do dự nhưng rồi vẫn lên tiếng động viên:
- Cố lên, tôi tin tưởng cậu.
Tần Dương cười tủm tỉm nhìn Kiều Vi, nói:
- Bởi vì tôi quen thân với cô hơn hắn sao?
Kiều Vi bĩu môi nói:
- Không phải chúng ta là bạn bè ư? Tất nhiên là tôi sẽ thiên vị cậu rồi. Huống gì tôi không thích tên Lý Quân Hạo kia.
Tần Dương cười cười nói:
- Người ta hình như không đắc tội cô mà. Từ đấu đến cuối hắn đều tỏ ra nho nhã, lễ độ, dáng thì cao mà mặt thì soái như minh tinh điện ảnh. Cô không thấy có bao nhiêu em gái chủ động đến nói chuyện với hắn hay sao?
Kiều Vi hứ một tiếng:
- Thích hay không thích là do cảm giác mà thôi. Bên ngoài thì quả thật hắn thể hiện vô cùng hoàn mĩ. Ngay cả lúc chú Văn khen bọn họ xứng đôi thì hắn cũng chủ động lùi một bước để không tạo ra áp lực cho Nghiên Nghiên. Thế nhưng không rõ tại sao tôi vẫn cảm thấy không thích hắn, để tôi ngẫm lại xem.
Trên mặt Kiều Vi lộ ra sắc thái suy tư. Mấy giây sau, mắt cô sáng lên:
- Nghĩ mãi mới ra. Đó là cảm giác chân thật. Tôi cảm thấy cậu sống thật hơn hắn nhiều lắm. Từ xưa đến nay danh công tử nhà danh giá nào mà chẳng duy trì vẻ ngoài nho nhã, lễ độ, khiêm tốn ở bên ngoài, đến mức hoàn mỹ không tì vết. Thế nhưng ở bên trong họ là con người như thế nào thì chủ có quỷ mới biết.
Tần Dương cười ha ha:
- Phải thế không? Tôi phải cảm ơn lời khen của cô rồi.
Kiều Vi lườm Tần Dương một cái:
- Ai cần cậu cảm ơn. Chẳng qua là tôi nghĩ gì nói nấy thôi. Mà nói đến tên Lý Quân Hạo kia, nếu đứng bên cạnh cậu thì thực ra hắn đẹp trai hơn mấy phần đó. Ha ha.
Tần Dương gãi mũi một cái rồi nhìn sang bên Lý Quân Hạo đang mỉm cười. Trong lòng hắn thầm khen rằng Kiều Vi có con mắt nhìn người chuẩn xác. Loại công tử nhà danh giá này có thể nguỵ trang bên ngoài khiến người ta không tìm thấy bất cứ sai lầm nào thế nhưng chính điều đó lại khiến người ta cảm thấy không thật, Có lẽ, giống như Kiều Vi nói, công tử nhà danh giá đều đúc ra từ một khuôn giống hệt như thế này.
- Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng xuất phát từ số lượng người bắt chuyện thì tôi không thể không thừa nhận.
Sự hóm hỉnh của Tần Dương khiến Kiều Vi không nhịn được cười. Cười xong, cô quay sang Tần Dương nói khẽ:
- Cậu không cần để ý quá nhiều đến thái độ của chú Văn. Nghiên Nghiên là một người có chính kiến cá nhân rất mạnh. Chỉ cần cô ấy thích cậu thì mọi thứ khác đều không quan trong. Cậu xem, món qua hôm nay cậu tặng làm Vũ Nghiên cực kì yêu thích. Còn cái vòng đắt tiền của tên Lý Quân Hạo thì nếu không phải nể mặt chú Văn thì cô ấy sẽ không nhận đâu.
Tần Dương mỉm cười:
- Tôi hiểu mà. Cô không cần an ủi tôi đâu, nếu không sẽ khiến tôi cuống đấy. Dù sao mối quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ là bạn bè.
Kiều Vi khẽ nói:
- Ai nhanh tay thì được phước, ai lỡ bước thì mất phần. Chẳng lẽ cậu không hiểu đạo lý đơn giản như thế sao? Lý Quân Hạo vừa mới gặp đã tặng món quà xa xỉ như thế thì về sau còn có thể tặng những đồ còn đặc biệt hơn, khó đảm bảo Nghiên Nghiên không xiêu lòng. Chẳng lẽ cậu đình đứng ngoài nhìn?
Tần Dương cười cười, sắc mặt không hề lo lắng chút nào.
- Nếu như Văn Vũ Nghiên chỉ là một cô gái bình thường thì chắc chắn đạo lý mà cô nói sẽ xảy ra nhưng cô ấy rất đặc biệt. Tôi tin rằng cô ấy không phải loại con gái mà chỉ cần tặng nhiều món quà quý giá mà sẽ đổ. Tôi cũng tin rằng những điều cô ấy nói với tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Kiều Vi nhìn Tần Dương bày ra bộ mặt chắc chắn kèm theo nụ cười thì cũng cười theo:
- Đột nhiên tôi phát hiện ra rằng cậu và cô ấy rất giống nhau, đều là loại người có chính kiến, không vì lời nói của người khác mà suy chuyển. Tôi đang tò mò rằng nếu hai người đến với nhau thì có vì một việc nhỏ mà nảy sinh tranh chấp hay không?
Tần Dương hơi cau mày:
- Cô có ý gì?
Kiều Vi đáp lời với thái độ rằng đây là chuyện đương nhiên:
- Hai người có chính kiến mà sống chung thì nếu có cái nhìn khác nhau về cùng một vấn đề sẽ dễ nảy sinh tranh chấp. Rất nhiều cặp vợ chồng đều là như thế, không ai chịu nhường ai, rồi dần dần mâu thuẫn chồng chất, tình cảm thì bị vùi lấp.
Trong lòng Tần Dương đột nhiên có mấy phần xúc động mà nhìn Kiều Vi. Tình huống mà Kiều Vi vừa nói tới không phải là chuyện giữa bố mẹ mình sao? Không biết bây giờ bọn họ như thế nào rồi.
Kì thi sắp trôi qua, bản thân mình sẽ trở về, chắc cũng phải nói chuyện với bố mẹ thật thẳng thắn.
Ăn tết à?
Không rõ năm nay nhà mình sẽ ăn tết trong bầu không khí như thế nào, có thể vui vẻ ngồi cùng nhau xem ti vi, uống rượu, nói chuyện phiếm được không.
- Cậu làm sao thế?
Kiều Vi nhìn Tần Dương đang nhíu mày, ánh mắt thất thần thì không nhịn được mà vỗ vai Tần Dương một cái.
Tần Dương đột nhiên hoàn hồn, vô ý thức đáp:
- Sẽ không đâu, Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.