Trần Tuệ kéo tay Tần Dương, hai người không nhanh không chậm đi qua đường, trở lại chỗ nhà trọ Tần Dương ở.
Tần Dương rất nhanh kéo vali du lịch ra, khi hắn mới chưa đi bao xa, Tần Dương liền mở vali, lấy ra hai túi vải đeo vai trong đó, nhét đồ quan trọng vào trong, sau đó tiện tay nhấc vali lên rồi trực tiếp vứt ở ven đường.
- Đi thôi, tôi đi xử lý xe.
Tần Dương đi đến bên đoạn đường mòn tương đối tĩnh lặng, nhìn xung quanh, sau đó hung hãn trở khuỷu tay đâm vào kính cường lực của một chiếc xe nhỏ bên đường, kính xe vỡ nát.
Tần Dương mở cửa xe ngồi xuống, mở ra tay lái, kéo đầu sợi dây ra, bắt đầu thuần thục đánh lửa.
Rất nhanh, xe được khởi động, Tần Dương lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, Trần Tuệ nhanh chóng leo lên xe.
Tần Dương lái xe rời khỏi trấn nhỏ. Một khi mấy tên kia tỉnh lại, sự việc sẽ trở nên càng phức tạp. Bọn chúng nhất định sẽ tìm kiếm mình khắp nơi.
Tần Dương quá rõ sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại, muốn né tránh truy đuổi đuổi và quản chế quả thực rất không dễ.
- Tốt lắm, có nghi vấn gì bây giờ cô có thể hỏi rồi.
Tần Dương vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn Trần Tuệ đang ngồi ở ghế phụ. Lúc này cô đã bình tĩnh lại từ trong hoảng sợ ban đầu.
- Chồng tôi còn sống không?
Trần Tuệ biết Liễu Hòng Sâm đi du thuyền xảy ra chuyện, nhưng cô vẫn ôm hi vọng nhỡ đâu, khao khát nhìn Tần Dương.
Tần Dương lắc đầu:
- Chồng cô đã bị sát hại, là bị một nhóm giết người không chớp mắt giết chết rồi. Cô biết chuyện du thuyền xảy ra gần đây chứ, chính là chiếc thuyền mà chồng cô đi?
Sắc mặt Trần Tuệ tái nhợt đi hai phần, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự nghe được tin tức chắc chắn này, vẫn có chút khó tiếp nhận.
- Cậu đến tìm tôi làm gì, ai phái cậu đến?
Tần Dương trầm giọng hỏi:
- Trước khi chồng cô bị sát hại có đưa ra một con chip, cô biết chuyện liên quan đến con chip này không?
Trần Tuệ cắn môi:
- Tôi không biết nội dung con chip, nhưng tôi biết có chuyện như vậy.
Tần Dương tiếp tục hỏi tới:
- Trong con chip có tài liệu bị mã hóa, cần mật mã chính xác mới giải được, cô có biết mật mã không?
Trần Tuệ nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tôi không chắc điều mình biết có phải mật mã bên trong không. Chồng tôi trước lúc đi có nói với tôi, chuyến du lịch này của ông ấy có thể sẽ rất nguy hiểm. Vì ông ấy đã bị người ta theo dõi, nên ông ấy bảo tôi sau khi ông ấy đi liền tìm chỗ trốn, đợi tin tức của ông ấy. Ai biết được, chuyến này của ông ấy đã trở thành vĩnh biệt.
- Phải rồi, lúc này bốn người đó là ai?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Người bên Nhật Bản, tôi nghĩ bọn họ tìm cô chắc là do chuyện của chồng cô. Nói cho tôi biết thứ chồng cô từng nói, tôi sẽ đưa cô về Hoa Hạ. Sau khi về đến Hoa Hạ, cô sẽ có thân phận hoàn toàn mới, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Trần Tuệ cố chấp lắc đầu nói:
- Nếu cậu đưa tôi trở về, sau khi chắc chắn an toàn tôi sẽ nói cho cậu. Nhưng tôi phải thanh minh trước, tôi không chắc điều chồng tôi nói với tôi có phải là mật mã các cậu cần hay không.
Tần Dương nhíu mày, chợt quả quyết nói:
- Được, tôi đưa cô về.
Trần Tuệ nhìn con đường đông nghịt phía trước:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Rời khỏi chỗ này trước, sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi rồi tìm thuyền, lén quay về.
Nhật Bản cách Hoa Hạ không tính là quá xa, bốn phía là biển, nếu đã không thể bay về, vậy chỉ có thể đi đường biển.
Trần Tuệ ồ một tiếng:
- Cậu vẫn chưa trả lời tôi là ai sai cậu đến tìm tôi?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Việc này không quan trọng.
Trong xe nhất thời im lặng, Tần Dương cũng không nói thêm, chỉ có tiếng gió ù ù thổi vào từ cửa kính vỡ.
Sau hai giờ, xe đã cách trấn nhỏ đó hơn một trăm cây số, tiến vào một thành phố nhỏ. Tần Dương tiện tay đậu xe dưới bóng râm trong rừng cây ven đường hẻo lánh, dẫn Trần Tuệ xuống xe.
Sau khi hai người đi bộ mấy trăm thước, Tần Dương quẹo cua đi vào một nhà trọ rất cũ kỹ.
Tần Dương lấy quyển hộ chiếu khác của mình ra, đưa cho ông chủ quán trọ, đặt một phòng. Trong quá trình này, Trần Tuệ nghiêng mặt đứng kế bên, ông chủ nhìn cô một cái cũng không để ý.
Dạo gần đây đàn ông đưa phụ nữ đến đặt phòng quá bình thường. Canh ba nửa đêm, hơn phân nửa là gái quán bar hay là cô em nhặt được ở đâu đó…
Tần Dương mở cửa phòng bật đèn lên, đi đến cửa sổ, quan sát thông qua rèm cửa một chút, vừa vặn có thể nhỉn thấy cửa quán trọ và đường phố bên ngoài.
Tần Dương nhìn mấy lần, giơ tay lên nhìn:
- Mau ngủ đi, trước chín giờ chúng ta phải rời khỏi đây.
Trần Tuệ có chút xấu hổ nhìn chiếc giường không tính là rộng, đây là muốn ngủ chung sao?
Tần Dương nhìn ra sự khó xử của Trần Tuệ, trầm giọng nói:
- Bà ngủ giường, tôi đánh một giấc trên ghế là được.
Trần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy rất ngại, nhưng mời Tần Dương ngủ chung lại không thể nói ra.
Tần Dương thấy sắc mặt mâu thuẫn của Trần Tuệ, đại khái biết trong lòng cô nghĩ gì, cười nói:
- Trong phòng có lò sưởi, cũng không lạnh, tôi leo lên bàn ngủ là được, đừng lo. Cô mau ngủ đi, chuyến đi ngày mai không thoải mái đâu.
Trần Tuệ thấy Tần Dương kiên quyết cũng không nói nữa. Bảo cô ngủ cạnh một người đàn ông không quen biết, cô ngủ ngon mới lạ.
- Cả người tôi đều là mồ hôi, tôi đi tắm cái đã.
Tần Dương khoát tay, tỏ ý tự cô giải quyết, còn mình lấy điện thoại ra gọi cuộc gọi nội bộ, hỏi cách liên lạc với cò vượt biên gần chỗ mình nhất. Tình báo như này đều đã tóm tắt chỉnh lý, luôn có người cần dùng. Hơn nữa mấy tình báo này đều không ngừng cập nhật.
Tần Dương rất nhanh đã có được câu trả lời chính xác, sau khi Tần Dương ghi chép lại bèn cúp máy.
Vào lúc Tần Dương gọi điện, Trần Tuệ cũng bước vào nhà tắm, nhưng phát hiện cửa kính nhà tắm căn bản không thể khóa lại. Loay hoay nửa ngày Trần Tuệ khẽ cắn răng cởi q.uần áo.
Cả người là mùi rượi và mồ hôi, người sạch sẽ nhẹ nhàng như cô cảm thấy cực kì khó chịu. Hơn nữa hắn đến tìm mình là vì thứ mình biết, không phải vì mình. Với lại nếu hắn thật sự muốn làm gì đó với mình, cửa kính khóa hay không khóa có khác biệt gì sao?
Trần Tuệ nhanh chóng tắm xong, khi mặc quần áo đi ra phát hiện Tần Dương đã nằm trên bàn, hình như đã ngủ rồi.
Trần Tuệ rón rén trở lại giường, kéo chăn ra, nhìn Tần Dương đưa lưng về phía mình, cắn môi, sau đó nhanh đó cởi áo ngoài và quần ngoài chui vào chăn.
- Bụp!
Đèn được tắt đi, trong phòng rơi vào bóng tối, chỉ có ánh đèn đường có chút mơ hồ chiếu vào cửa sổ.
Tần Dương gục xuống bàn hơi mở mắt, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại…