Tần Dương và Trần Tuệ đi xuyên qua con hẻm nhỏ, thì tới một con đường, Tần Dương dẫn theo Trần Tuệ trà trộn vào đoàn người chen chúc đi qua đường, sau đó tiện tay chui vào một chiếc xe taxi đậu ven đường.
Xe taxi chở theo hai người một mạch rời khỏi khu vực này, và cũng rời xa nguy hiểm.
Sau khi đi được hai ba cây số, theo bước Tần Dương, hai người lại xuống xe, tiếp tục đi xuyên qua hai con đường nữa, sau đó chui vào một chiếc xe taxi khác, sau mấy lần chuyển tiếp như vậy, cả hai người cũng đã hoàn toàn rời xa cái nơi nguy hiểm trước đó.
Tần Dương liên hệ lại với Long Tổ lần nữa, hỏi thăm biết được một tên cò vượt biên khác, sau khi liên hệ sơ sơ, hai người bắt đầu chuyển đi lần thứ hai.
Lần này, Tần Dương đã rút được bài học kinh nghiệm, khi Tần Dương mới bước vào cửa, súng đã chỉa thẳng vào đầu của tên cò kia.
- Tìm cho chúng tôi một chiếc thuyền, chúng tôi muốn rời Nhật Bản đi Trung Quốc, làm xong việc tiền không thiếu của các ông một xu, nếu bán đứng chúng tôi, tôi sẽ giết ông, để ông có tiền mà không có mạng tiêu!
Dưới sự uy hiếp của nòng súng, tên cò này không chút do dự nói:
- Rạng sáng ngày mai là có thuyền, tôi có thể đưa các người lên thuyền.
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Được, bắt đầu từ bây giờ, ông đi theo bọn ta, cho đến khi đưa bọn tôi lên thuyền. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ làm thịt ông trước, nếu như ở trên thuyền có người gây phiền phức cho bọn tôi, vậy tôi sẽ đến tìm ông, nếu như tôi chết, đồng bọn của tôi sẽ đến giết ông!
Vào Lúc nửa đêm, tên cầm đầu này tự mình lái xe đưa hai người đến bên bờ biển, ở bờ biển còn có mấy người cũng khác đang chờ đợi, một chiếc ca nô xuất hiện trên mặt biển đen kịt, sau đó tên dẫn đầu này lại đưa tất cả mọi người đến một chiếc tàu chở hàng, hoàn thành giai chuyển tiếp trung gian.
Tần Dương thanh toán nhanh gọn đầy đủ:
- Tiền tôi đã đưa cho ông, nếu như trước khi tôi đến Hoa Hạ mà xảy ra bất cứ chuyện gì, thì ông cũng đừng hòng chạy được!
Tên dẫn đường cười khổ nói:
- Đúng thực có người hỏi thăm tôi nghe ngóng về chuyện các người, nhưng mà yên tâm đi, tôi không biết cái gì hết, ngày hôm nay tôi cũng không gặp qua các cậu.
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Đều làm cái nghề này, Fukuda Ono ở bắc Cửu Châu tôi nghĩ ông hẳn là đã nghe nói, hắn bởi vì tham tiền, không giữ lời hứa, bây giờ đã xuống địa ngục, tôi hi vọng ông không đi theo gót chân của hắn.
Sắc mặt tên dẫn đường thay đổi, đều làm cái nghề này, cũng đều là oan gia, hắn đương nhiên biết rõ Fukuda Ono, nhưng không nghĩ đến Fukuda Ono không ngờ đã chết.
Ban đầu hắn còn có chút ý tâm ngoài luồng, giờ cũng biến mất ngay lập tức. Thôi vậy, dù sao bản thân cũng kiếm được một mẻ rồi, không cần thiết vì một chút tiền thưởng mà đánh cược tính mạng của mình.
Bọn người Tần Dương được sắp xếp ở trong một khoang thuyền, điều kiện nói chung cũng không tệ, Tần Dương cũng không hề buông lỏng, hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình bên ngoài, nhưng đều không có gì xảy ra hết, khi thuyền viên nói cho Tần Dương biết tàu hàng đã ra khỏi hải phận nước Nhật, Tần Dương cuối cùng mới được yên tâm thực sự.
- Chúng ta đã an toàn rồi.
Tần Dương bưng đồ ăn mà thuyền viên đưa tới, đặt ở trước mặt Trần Tuệ:
- Bây giờ chỉ là chờ đợi, chỉ cần chúng ta đến Hoa Hạ, thì sẽ có người tới đón chúng ta.
Trần Tuệ cắn cắn môi, có chút khẩn trương:
- Đến lúc đó tôi phải làm như thế nào?
Tần Dương cười cười, an ủi:
- Không cần lo lắng, cô chỉ cần đem những gì cô biết nói ra là được, sẽ không ai làm khó cô cả, cô cũng đâu có làm chuyện gì vi phạm pháp luật, cho nên không cần lo lắng, sau đó sẽ có người an bài cho cô thân phận mới, về sau cứ sống ở Hoa Hạ, không cần về lại Nhật Bản
Trần Tuệ ừ một tiếng:
- Tôi có thể đi tìm cậu không?
Tần Dương mỉm cười:
- Chúng ta là hai loại người hoàn toàn khác biệt, tiếp xúc nhiều, cũng chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi.
Trần Tuệ cầm nĩa xiên nhẹ vào đồ ăn ở trước mặt, biểu hiện có chút hơi khó chịu, mặc dù cô và Tần Dương cũng không có chút giao tình gì, nhưng hai ngày này hai người cùng ăn ở cùng đồng hành, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, sắp phải đối diện với một tương lai mờ mịt, cô đương nhiên càng có khuynh hướng dựa vào Tần Dương, dù sao Tần Dương cũng là người duy nhất cô biết ở Hoa Hạ.
Tần Dương nhìn biểu lộ của Trần Tuệ, trong lòng có chút đồng tình, chồng cũng chết rồi, lại không có con, môi trường xa lạ, thân phận hoàn toàn mới, một thân một mình, nhưng Tần Dương mặc định dù thế nào cũng không thể gặp lại Trần Tuệ trong đời thường được.
Dù sao Trần Tuệ biết rõ chuyện trước đó của Tần Dương, biết rõ Tần Dương giết không ít người như thế nào, nếu như Trần Tuệ mà ở trong đời thường tiếp xúc với Tần Dương, biết được bộ mặt thật của Tần Dương, biết được thân phận thật của Tần Dương, lỡ một ngày nào đó Trần Tuệ có chỗ sơ suất gây ra phiền phức, vậy cái phiền phức này rất dễ dàng sẽ liên luỵ đến Tần Dương.
Chấp hành xong nhiệm vụ đặc công, nhất định phải biến mất trong im lặng, con người tên Trương Phong kia sau lần này sẽ lập tức bốc hơi khỏi trần gian, từ nay về sau sẽ không xuất hiện ở trên đời nữa.
Đây là vấn đề nguyên tắc, Tần Dương không thể vi phạm, nếu không, thì là đang gây rắc rối cho an nguy của bản thân.
Chuyến đi Nhật này của Tần Dương cũng làm chút ngụy trang đơn giản, mặc dù cũng không sử dụng mặt nạ da giả công nghệ cao, nhưng Tần Dương vẫn làm một chút thay đổi với bộ dạng của bản thân, điểm lợi hại nhất trong thuật thay đổi hình dạng chính là hơi thay đổi khuôn mặt một chút, da thịt kéo căng, hoặc là màu da, là có thể khiến cho hình dạng và khí chất trông như hai người, hắn là một truyền nhân đệ tử Ẩn Môn, đối với việc này vô cùng tinh thông.
Chờ Tần Dương trở lại Hoa Hạ, dùng một loại nước được bào chế đặc thù tẩy rửa da mặt, tất cả lại hồi phục như cũ, hắn với hình dạng bây giờ như là hai người khác nhau vậy.
Hắn vốn không sợ có người sẽ đưa Tần Dương vói Trương Phong liên hệ vào với nhau, dù là sau này, hắn có chuyện cần phải đi Nhật Bản, hắn cũng có thể dùng thân phận Tần Dương hiên ngang mà đi.
Đây cũng là nguyên nhân mà trước đó Tần Dương dám xuất hiện ở Nhật như vậy, hơn nữa còn nổ súng giết người.
Đặc công trong khi chấp hành nhiệm vụ mà xuất hiện ở nước khác, thì tất cả mọi thứ đều là giả, quốc gia cũng sẽ không thừa nhận, trừ phi đặc công bị bắt khai nhận, bằng không, người khác nhiều nhất chỉ có thể là nghi ngờ, âm thầm ra tay đối phó, nhưng ở ngoài sáng mọi người đều nói cười ha ha, đây là quy qắc cũng là hiện trạng chung của đặc công thế giới.
Dưới trời quang là hòa bình yên tĩnh, một bức tranh êm dịu hòa bình, trong bóng tối thì tranh giành cấu xé, tàn sát khốc liệt.
Trần Tuệ trở nên có phần im lặng, thường thường ngồi đờ ra, Tần Dương mặc dù có lòng an ủi, nhưng lại cũng không biết nói gì, bởi vì tất cả an ủi đều là lời nói suông.
Liễu Hồng Sâm không sống lại được, con đường tương lai của cô cũng không thay đổi được, bản thân cũng lại không thể tiếp xúc nhiều với cô được.
Chiếc tàu hàng này trải qua mấy ngày trên biển, rốt cục đã tới Hoa Hạ. Sau khi Tần Dương lên bờ thì đã có người chờ sẵn bọn họ, trực tiếp đưa họ đi thẳng tới sân bay, sau đó lên máy bay bay thẳng trở về kinh thành, sau đó lại được một chiếc xe bí mật chở đi tiếp.
Nơi Tần Dương và Trần Tuệ đi đến đương nhiên không phải cùng một chỗ, lúc hai người tách ra, Tần Dương nhìn thấy Trần Tuệ biểu lộ có vẻ hơi bối rối, giống như một chú nai con bị hoảng sợ, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tần Dương, cuối cùng vẫn không cầm được lòng, an ủi nói:
- Không cần lo lắng, không có việc gì cả, sau thời gian này tôi sẽ đi tìm cô.
Trong ánh mắt bối rối của Trần Tuệ toát ra mấy phần sáng sủa:
- Cậu nói có thật không?
Tần Dương khẳng định:
- Tôi đã đưa cô đến Hoa Hạ, đương nhiên phải bảo đảm an toàn cho cô, chí ít cũng phải chờ sau khi cô ổn định, tôi mới có thể chính thức rời đi chứ, tôi nói được thì làm được.