Không biết vì sao, rõ ràng chỉ mới gặp qua có một lần, nhưng lần gặp mặt đó cơ hồ còn không có nói chuyện gì với nhau, nhưng Thương Ngọc Linh thật sự rất thích thất tẩu, mỗi ngày đều ngóng trông có thể được gặp lại thất tẩu, nhưng mà đã mấy ngày trôi qua, thế nhưng cho đến tận bây giờ mới thực sự gặp được.
Vừa rồi ở bên trong đại điện, khi mà Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên bước vào bên trong điện, nàng đã muốn xông lên, nhưng mà lúc ấy vẻ mặt của thất ca thật là đáng sợ a.
Cho nên đến tận bây giờ khi Lãnh Thanh Nghiên một mình đi ra ngoài, nàng mới lập tức theo sát phía sau ra cùng.
Lãnh Thanh Nghiên không có thói quen thân thiết với người khác như vậy, đưa tay đem Thương Ngọc Linh từ trên người kéo xuống, hỏi: “Làm sao ngươi cũng đi ra?”
“Bởi vì thất tẩu cũng đi ra a, cho nên muội mới lập tức đi ra theo cùng”
“..
“.
Thương Ngọc Linh lại tiếp tục dính vào người Lãnh Thanh Nghiên, cùng nhau đi lại trong hoàng cung, nhưng thực ra đảm đương việc dẫn đường cho Lãnh Thanh Nghiên, dọc đường đi nói líu ríu không ngừng, mà Lãnh Thanh Nghiên chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo nàng.
“Thất tẩu, nơi này chính là ngự hoa viên nha, tẩu có muốn đi vào xem một chút hay không? Tuy rằng kỳ thật bên trong cũng không có gì hay để xem”
Đối với lời nói của nàng, Lãnh Thanh Nghiên chỉ có một loại tâm trạng thật bất đắc dĩ, vị công chúa này, trừ bỏ có vẻ ngoài có chút thiên chân khả ái, dường như lại có một chút quen thuộc mà từ trước đến nay chưa có, một chút cũng đều không có vì hai người chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, trên cơ bản không có gì phải băn khoăn lo lắng.
Mỉm cười gật đầu, nói: “Nếu như đã đến nơi đây, vậy thì vào bên trong xem một chút, công chúa cho rằng nơi này không có gì hay để xem, bởi vì công chúa đã sinh ra và lớn lên tại đây, cảnh đẹp nhìn nhiều nên cũng chán”
Mở to đôi mắt, sau đó khẽ le lưỡi ra cười một cái, lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên tiến về phía ngự hoa viên.
Lãnh Thanh Nghiên khẽ thở dài, vốn chỉ là muốn một mình tùy tiện đi lại một chút, không ngờ hiện tại có một chút cảm giác thân bất do kỉ, nhưng mà đối với một vị công chúa này, cũng không sinh ra cảm giác chán ghét.
Hai người ngồi bên trong một tòa lương đình bên hồ, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình, đối với những lời nói của Thương Ngọc Linh, nàng đã lựa chọn không để ý nữa rồi, cứ để cho nàng ở một bên nói cho hết đi, nàng chỉ cần nghe là được rồi, không muốn hiểu những lời nói đó, không nghe cũng không quan hệ.
Thương Ngọc Linh cả người đều ghé vào lan can bên lương đình, quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt như có ánh sao sáng rọi, nói: “Thất tẩu, tẩu thật là xinh đẹp a, nếu như muội cũng xinh đẹp như vậy thì tốt rồi!”
Sửng sốt một chút, Lãnh Thanh Nghiên đưa mắt nhìn về phía nàng, tươi cười có chút cứng ngắc cùng bất đắc dĩ, nói: “Công chúa thuần khiết đáng yêu như vậy, ta cũng thực là hâm mộ a!”
“Hâm mộ muội?”
Thương Ngọc Linh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin, cong cái miệng nhỏ nhắn nói, “Muội thì có gì mà đáng hâm mộ a? Muội ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ thế nhưng thất tẩu lại có thể hâm mộ muội đâu!”
“Chẳng lẽ không đáng để hâm mộ sao? Muội có phụ hoàng cùng mẫu phi yêu thương, còn có hai vị ca ca, có tự do, muốn làm gì là có thể đó, những điều này đều làm cho người ta thật là hâm mộ a!”
Tuy rằng nói, làm công chúa hoàng thất, cũng không có khả năng thật sự muốn làm gì liền làm đó, nhưng là ít nhất, vẫn khiến cho nàng phải hâm mộ.
Thương Ngọc Linh mở to đôi mắt, nghiêng đầu như là nghĩ tới chuyện gì không thể lí giải được, nói: “Nhưng mà thất tẩu, muội nghe nói tẩu là đại tiểu thư của Mộc gia rất được sủng ái, những điều mà tẩu nói, không phải tẩu cũng có hết hay sao?”
Sửng sốt một chút, Lãnh Thanh Nghiên không nói gì, chỉ có thể khẽ cười một tiếng, không nói gì trầm mặc.
Kỳ thật mong muốn của nàng rất đơn giản, chỉ là muốn có người thân ở bên cạnh, chỉ là muốn sống qua những ngày bình thản, chỉ là muốn có một chút tự do, chỉ là… Nhưng mà những thứ này, đối với hiện tại của nàng mà nói, tất cả chỉ là mơ ước xa vời.
Nàng thế nhưng lại hâm một một vị công chúa, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy chính mình chắc là có bệnh rồi, tuy rằng hiện tại nàng nhìn qua rất vô ưu vô lự, nhưng sau này, cũng khẳng định không thoát khỏi làm một vị công chúa bi ai đi? Chỉ là, ở thời đại này, nữ tử sinh ra trong thời đại này, cũng không có giống như nàng chống đối lại rất nhiều chuyện, thậm chí có rất nhiều chuyện các nàng nghĩ đến, rất nhiều chuyện mà Lãnh Thanh Nghiên không thể chấp nhận được, lại là đương nhiên như vậy.
Liền giống như vị Dung Kiều công chúa kia, cho dù nàng có phải gả cho một người có thể làm phụ thân của mình, tuy rằng không biết nàng mong muốn như thế nào, nhưng ít nhất, nàng bây giờ vẫn còn sống tại nơi này.
Ở một nơi không xa, xuất hiện một bóng người màu hồng, tiếng nói của Thương Ngọc Linh vang lên bên tai: “Hử? Người kia không phải là vị Dung phi nương nương mà phụ hoàng vừa mới sắc phong hay sao? Nàng ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ nàng ta bị hoàng hậu nương nương đuổi ra ngoài?”
Một câu cuối cùng kia, Thương Ngọc Linh có vẻ như rất vui sướng khi người khác gặp họa, trên mặt tươi cười rất là đáng yêu.
Ưng Dung Kiều cũng thấy được hai người bên này, thân hình thoáng tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục phía bên này mà đi tới.
“Tham kiến Dung phi nương nương!”
Lãnh Thanh Nghiên thoáng thi lễ, mà Thương Ngọc Linh cũng không có nói như vậy, vẫn như cũ tiếp tục nằm sấp tại chỗ, sau đó nhìn chằm chằm vào Ưng Dung Kiều.
Ưng Dung Kiều đảo mắt nhìn trên người Lãnh Thanh Nghiên vài vòng, sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía Thương Ngọc Linh, nhướng mày, đột nhiên quát: “Ngươi thật to gan, nhìn thấy bản nương nương thế nhưng cũng không quỳ xuống hành lễ!”
Thương Ngọc Linh chớp chớp mắt, sau đó từ từ đứng lên, nâng cằm vẻ mặt kiêu ngạo cùng khinh thường nhìn Ưng Dung Kiều, nói: “Ngươi thật to gan, dám bắt bản công chúa quỳ xuống hành lễ, cho dù là khi nhìn thấy phụ hoàng, bản công chúa muốn hành lễ là hành lễ, không hành lễ cũng coi như xong, ngươi cho người là cái gì?”
Lãnh Thanh Nghiên có chút sợ sệt nhìn Thương Ngọc Linh, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, này, vẫn là tiểu nha đầu thiên chân vô tà vừa rồi sao? Ưng Dung Kiều nhíu mày lại, nhìn Thương Ngọc Linh, hỏi: “Ngươi là công chúa?”
“Đúng vậy!”
“Vậy cho dù là công chúa, chẳng lẽ so với bản nương nương còn lớn hơn hay sao?”
Thương Ngọc Linh gần như là từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào nàng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một phi tử vừa mới tiến cung, nhưng lại là quân cờ cầu hòa của Thiên Ưng quốc đối với Thương Lang quốc ta mà thôi, bằng ngươi, mà cũng dám đối xử với bản công chúa như thế, được lắm, ngươi chết chắc rồi!”
Chỉ bằng một câu ‘quân cờ mà thôi’ dường như đã chọc giận đến Ưng Dung Kiều, nàng ta giận trừng mắt nhìn Thương Ngọc Linh, ánh mắt kia, dường như hận không thể đem nàng ăn thịt luôn, chỉ vào nàng nói: “Ngươi câm miệng! Ngươi cho rằng ngươi có thể so sánh với ta sao? Yên tâm, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ trở thành quân cờ của hoàng thất mà thôi!”
Lãnh Thanh Nghiên khẽ run sợ, đem tầm mắt chuyển đến trên người vị Ưng Dung Kiều công chúa này, nàng thế nhưng, lại nói ra điều như vậy, tại thời điểm này lại ngay tại nơi này, thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, hiển nhiên một câu nói vừa rồi đã đánh trúng chỗ đau của Thương Ngọc Linh.
Thương Ngọc Linh vẫn còn muốn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng Lãnh Thanh Nghiên ở phía sau đột nhiên đưa tay giữ lại nàng, khẽ cười nói: “Linh nhi, Dung phi nương nương vừa mới tới Thương Lang quốc, làm Thương Lang quốc công chúa, làm như thế là thất lễ đâu!”
“Thất tẩu?”
Thương Ngọc Linh bất mãn nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt tràn đầy bất mãn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Lãnh Thanh Nghiên, nàng cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói, “Được rồi, vì tẩu không gọi người ta là công chúa nữa, nên lần này sẽ nghe lời thất tẩu”
Khẽ sửng sốt, chỉ là vì như vậy thôi sao? Ưng Dung Kiều quay lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên nói: “Ta biết ngươi, khi vừa bước vào đại điện, trước tiên liền chú ý tới ngươi, nàng ta gọi ngươi là thất tẩu, như vậy ngươi là ai? Ai là thất ca của nàng?”
Đôi mày thanh tú của Thương Ngọc Linh nhíu vào đến mức gần đụng nhau, bất mãn nhìn Ưng Dung Kiều, nói: “Lớn mật, cái gì ngươi ngươi của ngươi? Bản công chúa chính là Thập Nhất công chúa của Thương Lang quốc, còn nữa, ngươi không được vô lễ với thất tẩu! Về phần thất ca của ta là ai, chẳng lẽ làm công chúa Thiên Ưng quốc, thế nhưng lại không biết thất ca ta là ai chăng?”
Ưng Dung Kiều thực khinh thường liếc mắt nhìn Thương Ngọc Linh một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chẳng qua trong mắt nhiều hơn tia tò mò, sau đó nói: “Chính là đại danh đỉnh đỉnh Lạc vương sao? Bộ dạng thật là tuấn tú “.
“Lớn mật, ai cho phép ngươi nói như vậy về thất ca? Ngươi chán sống sao?”
Nếu không phải Lãnh Thanh Nghiên giữ chặt nàng, chỉ sợ nàng sẽ xông lên trực tiếp liều mạng cùng Ưng Dung Kiều.
Mà đối với tiếng kêu lớn của Thương Ngọc Linh, Ưng Dung Kiều tiếp tục khinh thường, tà nghễ nhìn nàng nói: “Ta cũng không có cùng với ngươi nói chuyện, ngươi mở miệng cái gì? Dù sao ta nghe nói vị Lạc vương gia kia có khả năng sẽ trở thành người kế thừa Thương Lang Hoàng, đến lúc đó, ta tự nhiên cũng là người của hắn!”
“Ngươi thật không biết xấu hổ!”
“Cái gì không biết xấu hổ? Chẳng lẽ đây không phải tình huống rất bình thường sao? Ở Thiên Ưng quốc của chúng ta, sau khi hoàng đế mất, phi tử của hắn tự nhiên sẽ trở thành phi tử của tân hoàng!”
Đối với phong tục của Thiên Ưng quốc mà nói, đây quả thực là một tình huống rất bình thường, nhưng mà, nơi này là Thương Lang quốc.
Không biết vì sao, khi mà Ưng Dung Kiều nói sẽ trở thành nữ nhân của Thương Diễm Túc, trong lòng Lãnh Thanh Nghiên hiện lên tia không vui, lập tức khẽ cười nói: “Dung phi nương nương nói quá lời, nơi này cũng không phải Thiên Ưng quốc, ở Thương Lang quốc, tình huống mà ngươi vừa nói sẽ không bao giờ xuất hiện!”
“Bản nương nương chính là công chúa Thiên Ưng quốc!”
“Nhưng ngươi hiện tại, cũng là hoàng phi Thương Lang quốc “.