Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 15



- --

Con heo nhỏ bị Lạc Thanh Đồng nhét vào tay áo tò mò thò cái đầu ra bên ngoài, bị động tác tay của nàng lưu loát như nước chảy mây trôi làm cho choáng váng.

Cho đến khi nhìn tới mấy thứ Lạc Thanh Đồng làm ra nó càng khiếp sợ.

"Két két két!"

Lạc Thanh Đồng đem từng món bộ phận đã được gọt đẽo tốt lắp thành một cái nỏ nhỏ.

Nhìn bề ngoài của món đồ này có phần đơn sơ, nhưng cấu tạo lại rất tinh xảo.

Đó chính là phiên bản cao cấp của vĩ khí lạnh ở thế kỷ 24.

Cái nỏ nhỏ này hình chữ thập, thiết kế gắn thêm năm vị trí dành cho năm mũi tên.

Lạc Thanh Đồng gắn nó vào tay trái nàng, sau đó lại dùng tay áo phủ xuống che lại.

Nguyên lí hoạt động cũng thập phần đơn giản, chỉ cần tháo mở hai cái chốt trên đó là có thể bắn từng mũi tên liên tục.

Có thể nói, nàng đã làm ra một món vũ khí giết người sắc bén vừa phát huy cực hạn lực sát thương vừa cơ động.

Vật như vậy Thần heo thượng cổ cũng chưa bao giờ gặp qua.

Từ khi nào mà tay nghề làm vũ khí ở Phàm giới lại linh hoạt bức người như vậy.

Mà người làm ra được món vũ khí như vậy sợ là cũng chỉ có Luyện khí sư mới có khả năng a!

Trong lúc con heo con còn đang khiếp sợ, Lạc Thanh Đồng đã nâng cánh tay lên, lại gỡ cây trâm ngọc trên búi tóc xuống nắm trong lòng bàn tay.

"The show time!"

Ngón trỏ nhẹ nhàng đụng một cái ở trên môi, khóe miệng đầy ý cười tà mị khát máu.

Giây tiếp theo, nàng từ cành cây hạ xuống, hướng về phía những ngân y nhân.

Đây là thời gian phản kích truy đuổi của nàng!

"Ba!"

Lúc Lạc Thanh Đồng hướng về phía những người đó, họ cũng đang tiến vào bên trong rừng rậm.

"Chia ra mà lục soát! Nhất định phải bắt được nữ nhân kia!"

"Tuân lệnh!"

Một đám người tản ra bốn phương tám hướng trong rừng.

Bọn họ từng được huấn luyện trận pháp nghiêm khắc, tìm ra được một điểm có thể đem toàn bộ lối thoát phá hỏng.

Chỉ cần Lạc Thanh Đồng còn ở bên trong, tuyệt đối không thể tiếp tục trốn được nữa.

Thế nhưng bọn họ lại không biết, cái mà Lạc Thanh Đồng chờ chính là bọn họ tách ra a!

"Gặp rừng chớ vào! Xem ra đám người này không hiểu được đạo lí này rồi!"

Lạc Thanh Đồng nhìn những người này tản ra, trên mặt hoàn toàn là ý cười.

Trong phút chốc, khuôn mặt dù có nhiễm mấy vết máu cũng không ngắn được vẻ đẹp tuyệt thế của nàng.

Nàng ở trong tối lặng lẽ tiến đến gần một tên thích khách đang ở xa những người khác.

Ở ngoài tầm mắt của mọi người, nàng quỷ mị tấn công từ trên xuống.

"A!"

Tên này vừa phát hiện ra điều gì đó bất thường, đang định quay đầu lại xem xét thì một cây trâm ngọc lạnh băng từ đâu cắm vào ót hắn xuyên đến giữa trán.

Thông qua đồng thị, Lạc Thanh Đồng nhìn thấy khí huyết của tên ngân y nhân này trên dưới sôi trào, nhược điểm toàn bộ nằm trong tay nàng.

Luận thực lực, chân chính cứng đối cứng, nàng xác thật không phải đối thủ của những người này.

Nhưng nếu bàn về ám sát đánh lén, tánh mạng của đám người này lại hoàn toàn do nàng quyết định.

"Phốc!"

Lạc Thanh Đồng rút trâm ngọc ra.

Lạc Thanh Đồng đưa tay tiếp được thi thể của tên thích khách chuẩn bị ngã xuống đất, bàn tay lại vuốt lên đôi mắt đang mở trừng trừng của hắn.

Người này trước khi chết còn chưa kịp nhắm mắt, nàng đành làm người tốt vậy.

Nàng đem thi thể của hắn dựa vào dưới gốc cây đại thụ, hai tròng mắt híp lại, lục soát bên hông tên ngân y nhân này.

"Vèo" một tiếng, âm thanh báo nguy vang lên làm cho những tên thích khách khác đều bị kinh động.

"Ở bên kia!"

Tên sát thủ gần nhất liền có mặt.

Hai tròng mắt Lạc Thanh Đồng mang theo ý cười, thân hình yên lặng không một tiếng động biến mất sau cây đại thụ có thi thể của tên ngân y nhân kia..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.