Lạc Thanh Đồng kia sau khi giết chết tên ngân y nhân cầm đầu, liền bổ nhào lên người tên đó bắt đầu sờ soạng.
Không sai, chính là sờ soạng!
Dạ Thiên Minh lạnh mặt nhìn nàng cười tủm tỉm, tay không ngừng sờ soạng trước lòng ngực của tên ngân y nhân.
Nữ nhân này, không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, người lạ chớ tới gần sao? Đến cả người chết nàng cũng không buông tha, chỉ cần dáng người trông ổn một chút là nàng liền phải chiếm tiện nghi? Dạ Thiên Minh không khỏi nghĩ đến lúc mình đang chữa thương trong thánh tuyền bị Lạc Thanh Đồng uy hiếp, thần sắc có chút âm trầm.
Nữ nhân này, khi nảy còn nói là sự cố!
Có trời mới biết, Lạc Thanh Đồng thực sự oan uổng.
Nàng đâu có chiếm tiện nghi của ai, nàng đang lục soát.
Đám ngân y nhân này thân phận không đơn giản, hiện tay người chết rồi, nàng phải điều tra một chút xem có phát hiện ra manh mối gì không, thuận tiện cướp đoạt một chút đồ tốt.
Nhưng mà một loạt hành động bất lương lúc trước, hơn nữa Dạ Thiên Minh thân phận tôn quý, hắn chưa bao giờ làm chuyện lục soát người này.
Cho nên trong mắt hắn hành động của Lạc Thanh Đồng chính là thừa nước đục thả câu.
Không biết vì cái gì, nhìn Lạc Thanh Đồng làm vậy trong lòng Dạ Thiên Minh phát sinh một trận bực bội.
"Ba!" một cái, thân hình Dạ Thiên Minh liền xuất hiện ở bên cạnh Lạc Thanh Đồng.
"A, đây là cái gì?"
Lạc Thanh Đồng vừa tìm được một món đồ, đang chuẩn bị nhìn xem đó là thứ gì, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh nhiều hơn một người.
Trong lòng nàng liền cảnh giác, nháy mắt đem món đồ kia nhét vào trong ngực, động tác nhanh nhẹn nhảy lên.
Đáng tiếc đã chậm một bước, một cỗ hơi thở cường đại đem nàng vây chặt lại.
Sau lưng Lạc Thanh Đồng đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
"Còn muốn chạy?".
Thanh âm lạnh băng mang theo vài phần tức giận.
Trong đầu Lạc Thanh Đồng đột nhiên lộp bộp một trận, gượng cười ngẩng đầu, hướng nam nhân trước mặt chào hỏi.
"Hi, soái ca! Thật là trùng hợp a, ha ha...Lại gặp mặt!"
Dạ Thiên Minh lạnh mặt nhìn nàng, bỗng nhiên đưa tay hướng về phái nàng, mục tiêu chính là con heo nhỏ trong tay áo Lạc Thanh Đồng.
Nàng lại cho rằng hắn tới trả thù.
"Khoan khoan! Soái ca, chuyện gì cũng từ từ, không nên động thủ a! Tôi đã nói chuyện lúc trước là hiểu lầm rồi! Anh sao vẫn không buông tha cho tôi?"
Nhìn bàn tay nam nhân đang chộp tới, Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên căng thẳng.
Theo bản năng, hai tròng mắt đồng thuật của nàng liền chuyển động tới cực điểm.
Trong phút chốc, không gian xung quanh hiện lên các dòng khí lưu động khong ngừng.
Lạc Thanh Đồng đột nhiên vọt tới, liền tránh được một trảo này của Dạ Thiên Minh, hướng về phía sau mà chạy.
Bức tường khí ngăn cản phía sau nàng, không biết từ khi nào bị nàng linh hoạt tránh thoát.
Thấy nhất cử nhất động của Lạc Thanh Đồng, ánh mắt Dạ Thiên Minh đột nhiên lóe lóe.
Trên người nữ nhân này có quá nhiều bí mật, khí tức phong tỏa của hắn cũng có thể phá vỡ.
Dạ Thiên Minh lúc này liền trở nên nghiêm túc.
Lúc Lạc Thanh Đồng cho rằng bản thân có thể chạy thoát, Dạ Thiên Minh lại trực tiếp bước về phía trước một bước.
Khoảng cách mấy trước chỉ dưới một bước của hắn, khoảnh khắc giống như xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, vèo một cái đã tới trước mặt nàng.
Bóng dáng dạ Thiên Minh đã xuất hiện bên cạnh Lạc Thanh Đồng đang chạy trốn, giống như ngay từ đầu đã không có li khai.
Một bàn tay của hắn thẳng tắp bắt lấy Lạc Thanh Đồng, mang theo khí tức như vũ bão kình phong.
Khí thế này so với đám ngân y nhân kia không khác gì so Ngũ Nhạc với sườn núi, so cao sơn lưu thủ với dòng suối nhỏ nơi khe núi, so quái vật khổng lồ với con kiến nhỏ.
Không có gì có thể địch lại, không có gì có thể ngăn cản..