Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư
Ầm ầm ầm!
Cảm giác của Lạc Thanh Đồng cực kỳ nhạy bén, nàng vừa nhận thấy có điều không ổn phía trước, một thanh âm đinh tai nhức óc nháy mắt truyền đến.
Kéo theo đó là một trận gió tanh.
Cho dù cách xa mấy chục trượng, cách vô số cây to cỏ dài, trận gió tanh này như gió lớn mưa rào phả vào mặt.
Bá!
Giống như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang.
Cỗ hơi thở kia lướt đến chỗ nào, cây to cỏ dài chỗ đó đều gã rạp xuống, lộ ra cảnh tượng trước mắt.
Truyện Xuyên Nhanh
Đồng tử Lạc Thanh Đồng đột nhiên co rút.
Chỉ thấy phía trước có vô số con mãng xà khổng lồ đan vào nhau, kết thành một khối, lao về phía nàng.
Mấy cái lưỡi rắn thè ra, đầu tam giác, đôi mắt hung ác, thân trơn khổng lồ chằng chịt vô cùng khủng bố cùng đáng sợ.
Tam giai yêu thú!
Lạc Thanh Đồng nhìn những con mãng xà khổng lồ dài gần trăm mét quấn lấy nhau, trườn bò đến đây.
Khắp núi đồi đều là mãng xà, cảnh tượng này đủ khiến cho Võ hầu cấp cường giả cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Loại Tam giai yêu xà này, một đầu liền có thể dễ dàng đánh chết một Võ sư.
Võ tướng bình thường giáp mặt với nó cũng phải hết sức cẩn thận.
Hiện giờ ở đây chắc phải hơn trăm cái đầu rắn.
Số lượng rắn khổng lồ như vậy lại đang truy kích một người.
"A! Các người đừng đuổi theo ta! Đừng mà!"
Chạy ở phía trước đám mãng xà là một tiểu thiếu niên, vừa chạy vừa khóc nức nở.
Nhìn ra được hắn đang thập phần sợ hãi, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê đầy nước mắt, lông mi kịch liệt run rẩy, giống như sắp khóc lóc thảm thiết.
Đứa nhỏ này chỉ chừng tám chín tuổi, quần áo trên người đẹp đẽ quý giá, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội không tầm thường.
Trang sức cùng quần áo trên người toàn bộ đều là Linh khí, giờ phút này đều đang phát ra luồng ánh sáng, ngăn cản những công kích từ đám mãng xà.
Có thể thấy mấy kiện Linh khí này cũng không phải để đeo cho đẹp mà không xài được.
Nhưng mãng xà thật sự quá nhiều, cho dù Linh khí trên người hắn nhiều cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, ánh sáng đã bắt đầu yếu dần.
Tiểu thiếu niên vừa khóc vừa chạy vội về phía Lạc Thanh Đồng.
Bước chân thất tha thất thểu, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này hắn nhìn thấy Lạc Thanh Đồng, hai mắt mở to hết cỡ như vớ được mầm sống.
"Tiên...tiên nữ tỷ tỷ!"
Nơi mà gió tanh của bầy mãng xà đi qua, cây cỏ ngã rạp, Lạc Thanh Đồng thấy hắn, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Lạc Thanh Đồng.
Trong khoảng cách gần trăm trượng, khuôn mặt Lạc Thanh Đồng tuyệt mỹ tự như Cửu Thiên Huyền Nữ, thẳng tắp đập vào trong mắt đứa nhỏ.
Lúc này nàng đang nhìn đứa nhỏ cùng bầy rắn một cách lạnh lùng, lại không biết bộ dáng này ảnh hưởng đến nó đến cỡ nào.
Nhất định là tiên nữ! Cho nên mới có thể thong thả trấn định mà đối mặt với nhiều tam giai yêu thú như vậy.
Trong lòng đứa nhỏ kinh hỉ, đang muốn chạy vội về bên này cầu cứu.
Đến khi nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Lạc Thanh Đồng, bỗng nhiên sửng sốt.
Lại nhìn thấy bộ y phục hồng nhạt của cô loang lổ vết máu cùng vết thương.
Thì ra tiên nữ tỷ tỷ không phải không sợ hãi, mà là không nhìn thấy.
Sao tỷ ấy lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng bị người khác ám hại?
Bước chân tiểu thiếu niên đột nhiên cứng lại.
Hắn cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng, cuối cùng quay đầu hướng tới bên kia chạy qua.
"Tiên nữ tỷ tỷ! Tỷ chạy mau! Ta đem đám mãng xà này dụ đi! Tỷ chạy mau! Cứ chạy về phía trước, không cần quay đầu lại!"
Thanh âm của đứa nhỏ thập phần run rẩy.
Linh khí trên người hắn không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Nếu lợi dụng Lạc Thanh Đồng tới chắn một chút, nói không chừng có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
Nhưng hắn bản tính thiện lương, cũng không muốn vì bản thân mà tổn hại tính mệnh người khác.
Dù sao hắn cũng không biết có thể sống không, không cần liên lụy người ta.
Hắn vừa khóc vừa bỏ chạy về hướng ngược lại, đồng thời la hét kêu Lạc Thanh Đồng chạy mau..
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.