Bị Vũ Văn Mặc nhìn như vậy, trong lòng Vũ Văn Tuyết thập phần khẩn trương.
Nàng chột dạ phản bác, thấy sắc mặt ca ca trong nháy mắt trầm xuống, tức khắc lại có chút tức giận.
Nàng vốn dĩ được nuông chiều thành một cô nương tính tình tùy hứng.
Hoàng hậu Thiên Vũ đế quốc chỉ có một mình nàng là nữ nhi ruột thịt, lại là em gái cùng mẹ của thiên chi kiêu tử Vũ Văn Mặc, thân phận tôn quý cực điểm, ngay cả Thiên Vũ hoàng đế cũng cưng chiều nàng trong lòng bàn tay, cơ hồ không có ai dám không nể mặt nàng.
Bây giờ Vũ Văn Mặc vì Lạc Thanh Đồng mà to tiếng với nàng, chịu một chút ủy khuất liền giận không nhịn được.
"Cho dù là ta tới tìm ả thì thế nào? Tiện nhân không có một chút tự hiểu lấy mình như vậy, hoàng huynh còn giữ gìn cho ả ta như vậy làm gì?"
Vũ Văn Tuyết trong lòng đang có oán khí, lúc này cũng không sợ hoàng huynh, tiếp tục nâng giọng nói: "Ả cũng không nhìn xem bản thân có xứng với huynh hay không! Nếu ta là ả, đã sớm tự biết xấu hổ mà đâm đầu vào cột chết!"
"Đệ nhất thiên tài Lạc gia Đông Li quốc, đệ nhất mỹ nữ lợi hại gì đâu chứ! Thiên Vũ đế quốc của chúng ta tùy tiện lấy ra một thế gia tiểu thư cấp thấp cũng mạnh hơn ả!"
Nàng bĩu môi nhìn Vũ Văn Mặc: "Hoàng huynh, bây giờ huynh đã là học sinh Thiên cấp của Thánh viện rồi, còn phải nhanh chóng đến thánh đô!"
"Toàn bộ Đại Tần thánh triều có tám đại đế quốc, ba ngàn thượng đẳng quốc, tám ngàn trung đẳng quốc, mấy vạn cái hạ đẳng quốc, có bao nhiêu người có thể tiến vào Thánh viện? Con số không vượt qua được một vạn, học sinh Thiên cấp càng ít ỏi chỉ tới trăm người!"
"Chờ huynh tới Thánh viện rồi, muốn dạng nữ nhân gì mà không được? Vì cái gì cứ muốn tiện nhân Lạc Thanh Đồng này? Ta mới không cần tẩu tẩu như vậy!"
"Ta nghe mẫu hậu nói, người nhất quyết phải cưới ả! Còn nói chờ ả đủ mười sáu tuổi liền tới cửa đón dâu! Hoàng huynh có bị ngốc không?".
Vũ Văn Tuyết càng nói càng hăng: "Huynh căn bản không thích ả, một cái hôn ước thôi mà! Trực tiếp từ hôn còn không được sao? Nhưng mà huynh lại không chịu, rốt cuộc Lạc Thanh Đồng có điểm nào tốt? Luận thiên phú, ả so ra kém..."
Nàng nói tới đó, dường như cảm thấy chính mình lỡ miệng, vội vàng im lặng.
"Dù sao thì hoàng huynh cũng là mây bay trên trời, Lạc Thanh Đồng kia chính là bùn ở dưới đáy! Lấy thân phận cùng thiên phú của ả, căn bản là không xứng với huynh! Cho dù ả ta đến phân viện của Thánh viện ở đế đô của chúng ta còn không chắc là được tuyển!"
"Cưới vào cửa một cái Vương phi như vậy, huynh không thấy mất mặt sao! Ta còn không phải vì huynh sao! Rõ ràng hoàng huynh có thể chọn người tốt hơn!"
"Người nói xong chưa?".
Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn nàng.
"Nói đủ rồi người liền cút trở về cho ta! Ta có việc cần làm, không rảnh để ý tới ngươi! Người đừng ép ta phải xách ngươi trở về!"
"Còn nửa, Lạc Thanh Đồng có hôn ước với ta! Cho dù ta không thích nàng, nhưng người, ta nhất định phải cưới về! Chuyện nay ai cũng không thay đổi được ý của ta!"
"Các ngươi có thể xem nàng như một vật bày trí, không tồn tại cũng được! Nhưng nàng nhất định phải trở thành Vương phi của ta!".
Vũ Văn Mặc nói xong, sải bước đi ra ngoài.
"Hoàng huynh!".
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Vũ Văn Tuyết tức giận đến dặm chân.
Hoàng huynh vì cái gì phải gàn bướng hồ đồ như vậy? Đáng giận! Cũng may nàng đã tiên hạ thủ vi cường.
Lạc Thanh Đồng muốn làm hoàng tẩu của nàng, kiếp sau đi.
Lúc Vũ Văn Tuyết thở phì phì, trong lòng không tình nguyện vẫn phải rời đi...
Ầm ầm ầm!
Phía chân trời vang lên một trận tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một cung điện khổng lồ thình lình xuất hiện ở đỉnh núi cao nhất Cửu Vu Sơn.
Vũ Văn Mặc đã đi được một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co rút.