Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 11: Kéo về



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba hộ vệ của nội viện lảo đảo ngã xuống đất, trên mắt cá chân của họ đều có thủng một lỗ, máu tươi ào ào tuôn ra.

Lập tức, trên phố chấn động, rất nhanh đám người họp lại trên một viên đất trống, bốn phía nghị luận rối rít, không khiến hỗn loạn quá lớn, ngược lại là có chút hăng hái đón xem cuộc chiến.

Trên Cổ U đại lục chủng tộc mọc lên san sát, bất kể là chủng tộc nào cũng đều có võ cao cường, cho dù bên đường phát sinh chiến đấu quy mô lớn, cũng sẽ là chuyện tốt cho những người đứng xem, có khi thấy cao hứng, thậm chí có thể tham gia vào chiến đấu. 

Rất nhanh có người nhận ra thân phận của Tần Mặc và Hỏa Anh Huy, lập tức khiến cho đám người xung quanh đang xem cuộc chiến vô cùng hứng thú, người kéo đến xem càng ngày càng nhiều.

“Làm sao có thể! Trong nháy mắt đánh bại được ba đối thủ!”

Hỏa Anh Huy khó tin mở to mắt, trận đánh lén này là do hắn sắp xếp tỉ mỉ, ba hộ vệ nội viện đều có cùng tu vi với Tần Mặc, lấy ba địch một, lại là đánh lén, tại sao kết quả lại như vậy? 

Tầng thứ nhất của Hồi Phong Kiếm Chỉ lại uy lực như vậy, quả nhiên không tầm thường!

Tần Mặc âm thầm nghĩ ngợi, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hỏa Anh Huy, nói:

“Hỏa Anh Huy, dù sao ngươi cũng là đệ tử đồng môn xuất sắc đời thứ ba, lại mượn 1 vạn viên Chân Nguyên Thạch liệt chất (*) không trả, xem ra ta chỉ có thể tự mình ra tay thôi.” 

Đám người xung quanh đang xem cuộc chiến được một trận xôn xao, rất nhiều người líu lưỡi không dứt, nếu như nói vàng bạc là tiền mà Nhân tộc thông dụng thì Chân Nguyên Thạch lại là tiền mà các tộc của Cổ U đại lục thông dụng, bất kỳ vật phẩm nào cũng đều có thể dùng Chân Nguyên Thạch để đổi lấy.

1 vạn viên Chân Nguyên Thạch liệt chất, đối với võ giả cấp bình thường là một khoản kinh người. Nhưng không ngờ tới, Tần Mặc lại có thể bỏ ra, quả nhiên là đệ tử gia tộc, gia thế giàu có, ra tay cũng thật hào phóng.

“1 vạn viên Chân Nguyên Thạch liệt chất? Tần Mặc, ngươi nói bậy!” 

Hỏa Anh Huy mặt nhăn nhó, giận dữ quát:

“Ngươi là đồ rác rưởi, để xem hôm nay bổn thiếu gia giáo huấn ngươi như thế nào!”

“Phanh!” 

Tiến lên một bước, Hỏa Anh Huy đánh ra một quyền, trong lúc đánh quyền chưởng tỏa khí tức nóng hổi, một cổ sóng nhiệt hướng bốn phía lan tràn.

Hỏa Nham Quyền!

Ánh mắt Tần Mặc nheo lại, đây là môm võ Phàm cấp bậc thượng - Hỏa Nham Quyền, cũng gần tiếp cận môn võ Linh cấp, một trong những bộ quyền pháp mạnh nhất. 

Nghe nói, tu luyện thành công Hỏa Nham Quyền, chỉ bằng sức mạng do quyền pháp phát ra cũng có thể hòa tan nham thạch.

Đám người đang xem cuộc chiến không khỏi kinh ngạc thốt lên, không ngờ Hỏa Nham Quyền lại uy lực như vậy, mọi người đều biết là tu luyện môn võ Phàm cấp bậc thượng rất khó khăn. Hỏa Anh Huy có thể luyện thành Hỏa Nham Quyền, thấy rõ rằng là quả thật hắn có thiên phú về võ học, nhất định sẽ tăng cấp trong bảng xếp hạng các đệ tử đời thứ ba.

Quyền phong nóng hổi phả vào người, Tần Mặc vẫn đứng yên tại chỗ, không hề tránh né, xuất ra một chỉ. 

Giữa hư không, giống như là kiếm quang lóe lên, như từ trong gió đâm ra, không tiếng động, chuyển động theo gió càng lúc càng nhanh.

“Đông!”

Một tiếng giòn tan vang lên, đầu nắm tay tràn đầy chân khí nóng hổi, nhưng bị một ngón tay khác xuyên qua. 

“Đau quá!”

Hỏa Anh Huy cảm thấy nắm tay đau đớn, một quyền này giống như đánh lên thanh kiếm, cảm giác nguy hiểm như bị một kiếm đâm xuyên.

Trong lúc cuống quýt, hắn muốn thu quyền lại, nhưng đã thấy có ba chỉ ảnh đánh tới, chia ra tấn công vào hai đầu gối và thắt lưng của hắn. Chỉ ảnh nhanh như gió, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng. 

“Tần Mặc, tên phế vật ngươi đừng có ngang ngược!”

Hai mắt Hỏa Anh Huy đỏ ngầu, giận dữ gầm lên, huy động chân khí toàn thân, vung hai tay lập tức đánh ra ba quyền nghênh tiếp ba đạo chỉ ảnh.

Nhất thời, một quyền một chỉ chưởng va chạm nhau kình phong tỏa ra bốn phía, Tần Mặc cùng với Hỏa Anh Huy giao đấu hơn mười chiêu, trận chiến này khó mà giải quyết. 

Cục hiện như vậy, khiến cho đám người xem cuộc chiến có chút kinh ngạc, dù sao Hỏa Anh Huy cũng có tu vi Võ Sĩ nhị đoạn, lại tu luyện môn võ Phàm cấp bậc thượng – Hỏa Nham Quyền, từ mọi mặt có thể thấy hắn phải mạnh hơn Tần Mặc, nhưng vì sao cuộc chiến này lại bất phân thắng bại?

“Xoẹt!”

Một quyền một chỉ lại va chạm thêm lần nữa, Hỏa Anh Huy liên tiếp lùi về sau, trên nắm tay xuất hiện vết thương máu tươi bắt đầu chảy ra. 

Hỏa Nham Quyền bị phá?

Những người xung quanh nhất thời kinh ngạc hô lên, không ai nghĩ tới kết quả sẽ như vậy?

“Tần Mặc, ngươi…” 

Mắt Hỏa Anh Huy trợn tròn, chợt thấy một đôi chân đá đánh, đánh trúng phần bụng khiến cho hắn đau đớn khom người lại.

Lập tức, thấy ba nắm đấm đánh tới, “ba ba ba”, đấm vào vị trí hai đầu gối, thắt lưng của hắn, ba vị trí này máu lập tức chảy ra, Hỏa Anh Huy mất thăng bằng ngã quỳ xuống trước mặt Tần Mặc, sau đó gục xuống.

Đầu rạp xuống đất! 

“Tần Mặc, ngươi dám đả thương ta!”

Hỏa Anh Huy giãy dụa muốn đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu thì có quyền cước đá tới trước mặt hắn, bị đá mắt hắn nổ đom đóm, hai má sưng phù.

Lập tức, ở phía trên âm thanh lạnh lẽo của Tần Mặc truyền đến: 

“Biết đều thì nằm yên, nếu không ta sẽ phế võ công của người, nhân tiện phế luôn thứ giữa hai chân ngươi.”

Cùng với lời nói của hắn, một cỗ khí lạnh như băng truyền tới bao phủ toàn thân của Hỏa Anh Huy làm toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích. Lời nói Tần Mặc rất bình tĩnh làm cho Hỏa Anh Huy tin rằng hắn nói được chắc chắn sẽ làm được.

Tiến tới lục soát trên người Hỏa Anh Huy, mánh khóe này Tần Mặc đã luyện thành quen, lấy hết tất cả những đồ tốt trên người Hỏa Anh Huy. 

Tần Mặc nhìn về phía ba hộ vệ nội viện của Hỏa gia, khua tay nói:

“Kéo hắn đi đi, đừng để hắn nằm ở giữa đường xấu hổ lắm.”

Lúc này, chứng kiến trận chiến của Tần Mặc và Hỏa Anh Huy, ba hộ vệ nội viện của Hỏa gia chịu đựng vết thương ở mắt cá chân không dám đánh trả, tiến tới khiêng Hỏa Anh Huy về, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây. 

“Đứng lại!”

Âm thanh của vị thiếu niên làm cho toàn thân ba hộ vệ nội viện nhất thời run lên, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Ai cho các ngươi khiêng hắn đi? Không nghe thấy lời của ta hả? Kéo đi.” Tần Mặc thản nhiên nói. 

Nghe thấy vậy, ba hộ vệ nội viện trong Hỏa gia biến sắc, chỉ có thể cẩn thận cầm hai chân của Hỏa Anh Huy kéo đi, chậm rãi kéo vị thiếu gia nhà Hỏa gia rời đi.

Bốn phía đám người cười vang một hồi, bộ dạng của Hỏa Anh Huy hiện tại giống như một con chó nằm trên mặt đất.

“Tần Mặc, ngươi chờ đấy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” 

Trong đám người, tiếng oán hận của Hỏa Anh Huy xa xa truyền đến, sau đó biến mất trong đám đông.

“Ngu xuẩn.”

Tần Mặc lắc đầu, từ sau khi sống lại, có rất nhiều chuyện trước kia đều đã quên lãng, đều đầu tiên hắn muốn làm là củng cố nội bộ của Tần gia. Nhưng không nghĩ tới, Hỏa Anh Huy kiếp trước cũng giống như kiếp này, đều tìm hắn gây chuyện. 

Có điều, gia thế của Hỏa Anh Huy cũng thật giàu có, Tần Mặc lục tìm trên người vị thiếu gia Hỏa gia này lấy ra một tờ ngân phiếu 4000 Chân Nguyên Thạch liệt chất.

Sắc trời đã tối, Tần Mặc thi triển “Nghe Như Mắt Thấy”, tìm kiếm tung tích của tiểu nha đầu. Rốt cuộc, tìm được Tần Tiểu Tiểu ở một góc, vẻ mặt của cô như đưa đám, hai tay trống trơn, hẳn là cũng không có mua được gì.

Tần Mặc thấy kì lạ, hỏi ra mới biết được, Chân Nguyên Thạch liệt chất trên người tiểu nha đầu, bị một lão đầu có chòm râu dê lừa gạt mất. 

“Mặc ca ca, nhất định phải bắt được kẻ lừa đảo kia, hắn đã lừa hết toàn bộ Chân Nguyên Thạch của muội.”  Tiểu nha đầu mếu máo giống như muốn khóc.

Đối với chuyện này, Tần Mặc có chút không biết nên khóc hay cười, tất nhiên là sẽ không đi tìm tung tích của tên lừa đảo kia, hắn lấy vài món đồ chơi mua được ở chỗ tiểu thương để dỗ tiểu nha đầu, mặt cô liền rạng rỡ, sau đó dẫn cô trở về Tần gia.

...

Cùng lúc đó.

“Ba!”

Cửa sổ của một tửu lâu kia được kéo xuống, gian phòng rất yên tĩnh, thiếu niên nam nữ ở đây đều rất yên lặng, họ vẫn chưa hết kinh ngạc sau cuộc chiến đấu. 

“Không ngờ, Tần Mặc lại có thể thắng được Hỏa Anh Huy.”

“Tần Mặc vừa mới đột phá, liền chiến thắng đối thủ là Võ Sĩ nhị đoạn, sao lại lợi hại như thế?”

“Lễ tế điện của Tần gia sắp bắt đầu, nếu Tần Mặc tiếp nhận thêm nghi thức Dẫn Khí Quán Thể, chưa chắc không thể vượt qua bước chân của những thiên tài khác.” 

Những thiếu niên nam nữ này thấp giọng bàn luận, có vài người thì đang suy đoán, nếu không có tám năm không tu luyện, Tần Mặc sẽ đạt tới trình độ nào.

Lúc này, hồng y thiếu nữ ngồi ở bên trong dung mạo lạnh như băng, cả người phát ra một cổ khí tức cực nóng.

“Phanh!” 

Hỏa Mê Viêm đánh ra một chưởng phong nóng rực, sau đó biến thành vài luồng ở giữa không trung, rót vào tất cả chén trà trước mặt mọi người, nước trà lập tức sôi trào, hương trà từng đợt truyền ra.

“Trà thơm nên thưởng thức nóng, đừng để nguội.” Hỏa Mê Viêm thản nhiên nói.

Thiếu niên nam nữ đang ngồi đều rất chấn động, một chưởng này của Hỏa Mê Viêm rõ ràng đã đạt tới trình độ “Chân khí phóng ra ngoài, phân ra mà đánh”, đây là tu vi Võ Sĩ ngũ đoạn. 

“Mê Viêm tiểu thư, tu vi chân khí của người đã đạt tới cảnh giới Võ Sĩ ngũ đoạn?”

Thấy Hỏa Mê Viêm gật đầu thừa nhận, những người khác trong nhã gian nhất thời kinh ngạc, phải biết rằng mấy tháng trước, bốn vị đại thiên tài trẻ tuổi của ba đại gia tộc ở Phần trấn, đều là Võ Sĩ tứ đoạn.

Hiện tại, Hỏa Mê Viêm đã đạt tới tu vi Võ Sĩ ngũ đoạn, chẳng phải là một bước trở thành thiếu niên thiên tài mạnh nhất Phần trấn? 

“Không cần ngạc nhiên, ba người kia cũng giống như ta, mấy ngày trước, đều lần lượt đạt tới cảnh giới Võ Sĩ ngũ đoạn.”

Hỏa Mê Viêm ngẩng lên cằm như bạch ngọc, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, lạnh lùng nói:

“Bất luận Tần Mặc có đột phá hay không, sự thật cũng không có bất kỳ thay đổi nào, ta và hắn đã sớm không cùng một đẳng cấp.” 

***

Chú thích:

(*) liệt chất: chất lượng kém 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.