Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 12: Tụ bảo trai



Đêm khuya.

Trong phòng luyện công, Tần Mặc khoanh chân mà ngồi chậm rãi bình phục chân khí trong cơ thể, mở ra hai con mắt từng sợi khí màu tím dưới đáy mắt léo qua.

“Hổ Phách Cố Khí Đan chỉ còn không đến một nửa.” 

Nhìn thấy đan dược cao cấp chỉ còn lại hai phần năm, Tần Mặc có chút đau xót, ngắn ngủn trong thời gian một ngày đã hao tổn đi một nửa, nếu là bị ông nội Tần Chính Hưng biết được nhất định sẽ chửi ầm lên, quát tháo hắn hao phí.

Một viên Hổ Phách Cố Khí Đan cho dù là cao thủ cảnh giới Võ Sư cũng cần 5 đến 7 ngày mới có thể hoàn toàn hấp thu. Tần Mặc lại thật không ngờ thân thể của mình biến thái như vậy, trong vòng một ngày liên tục hai lần phục dụng liền toàn bộ hấp thu. 

“Nếu như có thể lấy thêm một chút đan dược cấp cao nữa thì tốt biết mấy.” 

Trong đầu hiển hiện những ý niệm này, Tần Mặc lập tức lắc đầu bật cười cho dù ông ngoại thân là một tộc tưởng, một năm cũng khó có thể lấy được mấy viên đan dược cao cấp, hắn lại đi chỗ nào để lấy đây.

Bỗng nhiên, Tần Mặc nghĩ tới một chuyện, lấy ra tờ ngân phiếu Chân Nguyên Thạch đạt được từ trên người Hỏa Anh Huy, lấy ra nhìn một cái tấm vé này theo phía dưới viết ba chữ: Tụ Bảo Trai.

“Một trong ba cửa hiệu đại lục lớn nhất Tụ Bảo Trai.” Tần Mặc lộ ra mỉm cười, ý niệm trong đầu hình thành. 

Lập tức lấy giấy và bút mực, Tần Mặc viết một tờ công thức tường tận xem xét hai lần, cất kỹ trong người đi ra cửa.  



Cuối phố Phần trấn ít người tới lui, cũng hiếm có cửa hàng mở ở chỗ này. 

Trên đường phố từng khối đá Hắc Nham đường kính ba mét lót trên đất, mặt đất bốn phía có thể thấy được rêu xanh lộ ra có chút hoang vu.

Duy chỉ có một tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy trở thành phong cảnh đẹp đẽ nhất của cuối con phố, đây cũng là nơi mà mọi người Phần trấn đều biết, nhưng lại hiếm có người đặt chân qua đó.  

Tụ Bảo Trai không chỉ ở Phần trấn không người không biết, ở Cổ U đại lục cũng không người không hiểu là một trong ba cửa hiệu đại lục lớn nhất, mỗi một thành trấn của Trấn Thiên quốc hầu như đều có chi nhánh của Tụ Bảo Trai.   

Tại Tụ Bảo Trai chỉ cần giá cả phù hợp có thể mua được tất cả đồ vật, kể cả vương đạo võ học trong truyền thuyết.

Cũng giống như vậy ở bên trong Tụ Bảo Trai cũng thu mua tất cả vật phẩm quý báo, bất luận những vật phẩm trên Phàm cấp, ở chỗ này đều có thể đạt được định giá phù hợp.  

Đứng ở cửa ra vào của toà lầu này, nhìn qua tấm bảng màu vàng phía trên có ba chữ Tụ Bảo Trai, Tần Mặc cảm thấy rất là thân thiết. Trên thực tế, kiếp trước khoảng 20 tuổi mấy chục năm trước, số lần mà hắn ghé vào Tụ Bảo Trai nhiều đến nỗi chính hắn đều nhớ không rõ. 

Quan sát chung quanh tòa lầu này, Tần Mặc tùy ý nhìn một vòng bằng cảm giác nhạy bén của hắn, có thể phát giác được mặt ngoài kiến trúc của tòa lầu này, đan xen từng từng đoạn khí lưu đáng sợ.

Đó là một loại trận pháp cao cấp!

“Trận pháp phòng ngự Tụ Bảo Trai vẫn là đáng sợ như thế!” 

Đẩy cửa ra Tần Mặc đi vào đại sảnh, phía sau quầy hàng đang đứng một vị lão giả khoác áo choàng.

“Mặc thiếu gia, hoan nghênh ghé thăm chi nhánh Tụ Bảo Trai, ta là Cung chưởng quầy của tiệm đây. Xin hỏi, có gì cống hiến được cho ngài?” Lão giả khoác áo choàng mỉm cười nói.

“Cung chưởng quầy, chào ông.” 

Đối với Cung chưởng quầy vì sao biết được tên hắn, Tần Mặc không có chút cảm giác kỳ quái. Tụ Bảo Trai đã là một trong ba cửa hiệu lớn nhất về phần thu thập thông tin tình báo cũng là số một.

Tần Mặc còn tin tưởng Cung chưởng quầy thậm chí đều có thể đoán được mục đích lần này đến đây của hắn, chính là hoán đổi tờ ngân phiếu Chân Nguyên Thạch.

Quả nhiên khi Tần Mặc lấy ra tờ ngân phiếu Chân Nguyên Thạch, Cung chưởng quầy sớm đã lấy ra 4000 viên Chân Nguyên Thạch liệt chất đặt ở trên quầy.    

“Cung chưởng quầy, ta tới muộn như vậy còn có một việc.”

Đem 4000 viên Chân Nguyên Thạch bỏ vào túi cẩm nang màu xám, Tần Mặc hạ giọng nói: “Ta cần một căn mật thất, xem xét một tờ phương thức điều chế đan dược Linh cấp.”

Nghe vậy, Cung chưởng quầy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, mỗi một chi nhánh Tụ Bảo Trai đều có mật thất là giám định những vật phẩm Linh cấp trở lên mới có thể mở ra. 

Nghĩ đến thân phận Tần Mặc, Cung chưởng quầy không chần chờ dẫn theo Tần Mặc đi vào trong một căn mật thất.

Một lát, một người trung niên mặc khoác áo choàng dài, cùng với Cung chưởng quầy đi xuống và cùng tiến đến.

“Lão Cung, ngươi nói thiếu niên này muốn thẩm định đơn điều chế Linh cấp à?” Quan sát Tần Mặc, người trung niên khoác áo choàng tràn ngập hoài nghi: “Phần trấn trong tam đại gia tộc, chỉ sợ không có một gia tộc nào có được phương thức điều chế Linh cấp?”   

“Đây là cháu trai của tộc trưởng Tần gia, Tần Mặc. Tin tưởng Mặc Thiếu sẽ không đến Tụ Bảo Trai càn quấy.” Cung chưởng quầy cười giải thích.

Người trung niên khoác áo choàng nhíu mày, vẫn không quá tin tưởng nói: “Tiểu huynh đệ, đưa tờ điều chế cho ta xem một chút nào.”

Tần Mặc không nói tiếng nào, lấy ra tờ điều chế vừa ghi trước đó đưa cho người trung niên khoác áo choàng. 

Về quy tắc thẩm định vật của Tụ Bảo Trai, Tần Mặc rất rõ ràng nếu như thẩm định ra phương pháp điều chế Linh cấp, Tụ Bảo Trai tuyệt sẽ không lung tung ép giá.

Cầm trong tay tờ điều chế này, người trung niên khoác áo choàng quét mắt một vòng: “Thất tâm phấn, lạc lạc thảo...”

Dần dần, sắc mặt người trung niên càng ngày càng khó coi, chưa xem hết là hừ một tiếng, tiện tay đem tờ điều chế này vứt trên mặt đất. 

“Thất tâm phấn, lạc lạc thảo, tên lộn xộn gì vậy? Tiểu huynh đệ đến Tụ Bảo Trai của chúng ta để lừa gạt, ít nhất phải hiểu được những tri thức cơ bản của đan dược. Tùy tiện nghĩ ra một số tên vật liệu ngụy tạo ra một tờ điều chế, xem người thẩm định của Tụ Bảo Trai mù lòa sao?”

Người trung niên khoác áo choàng mặt lạnh khiển trách quát mắng.

Thêu dệt vô cớ? 

Tần Mặc không khỏi sững sờ, đánh giá người trung niên khoác áo choàng nói: “Ngươi có phải chưa tỉnh ngủ hay không, con mắt xem hoa à?”

Tờ điều chế đan dược này là kiếp trước đạt được một tờ điều chế Huyền cấp bậc hạ, Tần Mặc làm nó đơn giản hóa, về cái hiệu lực đan dược mà nói là vật phẩm dưới Linh cấp, người trung niên khoác áo choàng lại nói là thêu dệt vô cớ một tờ điều chế?

Ánh mắt quét qua, Tần Mặc nhìn thấy bên trên áo choàng người trung niên có một huy hiệu màu xám. Mới phát giác người trung niên này là thẩm định sư thực tập. 

“Tính sai, tính sai! Ta lại quên rằng chi nhánh Tụ Bảo Trai chỉ có thẩm định sư thực tập trấn giữ không biết tờ điều chế này là bình thường.” Tần Mặc không khỏi âm thầm cười khổ.

Tiểu tử này ánh mắt là cái gì?

Chú ý tới ánh mắt của Tần Mặc, người trung niên khoác áo choàng lập tức dâng lên một cơn lửa giận, biểu lộ thiếu niên này rõ ràng đang nói hắn chỉ là thẩm định sư tập sự học thức không đủ, căn bản không thể nhìn ra phương thức điều chế này. 

“Hừ! Đi lừa gạt bị nhìn thấu vẫn dám ở chỗ này hùng hổ chất vấn? Cho dù là tộc trưởng Tần gia đến, cũng không có tư cách chất vấn ta.”

Người trung niên khoác áo choàng mặt lạnh lùng, nhìn về phía Cung chưởng quầy nói: “Cung chưởng quầy, ngươi đảm nhận chức chưởng quầy cũng vượt qua hai mươi năm, cái nơi như Phần trấn lại có thể xuất hiện ra được cái phương thức điều chế tốt nào sao? Ngươi thật sự là già mà hồ đồ bị một tiểu tử trêu đùa xoay vòng rồi.”

Nghe vậy, Cung chưởng quầy sắc mặt xấu hổ nhìn về Tần Mặc ánh mắt cũng lạnh xuống nói: “Mặc Thiếu gia, mời trở về đi. Chuyện này Tụ Bảo Trai của chúng tôi sẽ không truy cứu, nhưng hy vọng là đừng có lần tiếp theo.” 

Lời vừa dứt, ngoài mật thất liền truyền đến một luồng khí ác liệt tập trung trên người Tần Mặc, luồng khí này chính là những cao thủ trên cửu đoạn mới có.

Hiển nhiên nếu như Tần Mặc không đi, sẽ bị đuổi ra ngoài.

Nhăn cau mày Tần Mặc đứng dậy. 

“Đem tờ giấy nát này cũng mang đi.” Cung chưởng quầy chỉ trên mặt đất tờ giấy điều chế đó, giống như chỉ vào một túi rác rưởi.

Xoẹt xoẹt!

Đúng lúc này, mật thất cửa mở ra một bóng dáng thon dài đi tới, lập tức cả mật thất sáng lên Tần Mặc nhìn xem người tới, không khỏi tuôn ra một loại cảm giác kinh ngạc. 

Kiếp trước kiếp này, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được một nam nhân xinh đẹp như thế!

“Nam nhân thật xinh đẹp…” Trong lòng Tần Mặc cảm thấy kỳ lạ.

Người bước tới ước chừng hai mươi tuổi, thân hình thon dài, con mắt như đầy sao, mặc áo choàng xanh nước biển eo treo một cây quạt xếp, hai hàng lông mày giống như kiếm liễu, đi lại phiêu dật như gió, tản ra một loại phong thái khó tả, có thể nói là tuyệt đại phong hoa. 

Nhân vật như vậy chợt nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng là một nữ nhi, bởi vì hắn thật xinh đẹp, nhưng cẩn thận phân biệt lại là một nam nhi.

“Lãnh thiếu.”

“Lãnh tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” 

Cung chưởng quầy, người trung niên khoác áo choàng vội vàng hành lễ, thái độ cực kỳ cung kính. Tần Mặc thậm chí chú ý tới trên nét mặt hai người ẩn ẩn lộ ra một tia sợ hãi.

Lãnh tiên sinh cũng không nói chuyện, quạt xếp nhẹ lay động một cơn gió đem tờ điều chế phía dưới thổi lên rơi trong tay, nhìn quét một lần con mắt khẽ động như có điều suy nghĩ.

“Mặc huynh đệ, mời ngồi.” Lãnh tiên sinh quay đầu ra lệnh cho Cung chưởng quầy: “Mang Nhất Diệp Hoa Khai của ta rót hai chén lên.” 

Nghe vậy, Cung chưởng quầy, người trung niên khoác áo choàng toàn thân run lên, hai người trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, không rõ Lãnh tiên sinh vì sao đối với Tần Mặc lại đãi ngộ như vậy.

“Còn không mau đi? Đứng ở chỗ này chưa mất mặt à?” Lãnh tiên sinh trách nói.

Cung chưởng quầy vội vàng rời khỏi mật thất, và người trung niên khoác áo choàng đã là đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lòng của hắn biết rõ tám chín mười phần là nhìn lầm. 

Lúc này, Lãnh tiên sinh mỉm cười tự giới thiệu, tên hắn là Lãnh Vũ Dịch, là một quản sự bình thường của tổng điếm Tụ Bảo Trai đến nơi đây kiểm tra đối chiếu sổ sách.  

“Một quản sự bình thường của tổng điếm Tụ Bảo Trai?”

Nhìn Lãnh tiên sinh Tần Mặc âm thầm nói thầm: “Lung linh băng lam dệt thành áo choàng, ám hỏa kim tơ tằm làm giầy, gỗ U Hải Trầm Huyền chế thành quạt xếp, trên người mặt lấy những vật này, còn dám nói mình là một quản sự bình thường?” 

Lụa lung linh băng lam, ám hỏa kim tơ tằm, gỗ U Hải Trầm Huyền, ba loại vật liệu này không có công dụng kỳ lạ gì nhưng duy nhất điểm giống nhau chính là hi hữu, cực kỳ hi hữu.  

Do ba loại vật liệu này làm thành vật phẩm, chỉ hiển thị một chữ: quý.

Nếu như dùng một câu để hình dung, chính là xa hoa mà không phô trương, rất quý hiếm. 

Lúc này, Cung chưởng quầy đem hai chén trà bưng lên, trong chén trà chỉ vỏn vẹn có một mảnh lá trà, không có một mùi hương trà bay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.