Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 14: Mộ viên tần thị



Ở Phần trấn có tam đại gia tộc đó là Hỏa gia, Đông gia và Tần gia, trong đó, Tần gia là gia tộc có lịch sử ngắn nhất, chỉ có 150 năm, còn Hỏa gia và Đông gia nghe nói đã hơn 300 năm.

Một gia tộc chỉ mới thành lập 150 năm muốn chống lại gia tộc đã thành lập hơn 300 năm là chuyện tương đối khó khăn.

Thế nhưng, Tần gia lại có được ưu thế mà hai gia tộc kia không có, đó là khi đệ tử Tần gia còn trẻ, có thể tiến vào mộ viên để tiếp nhận tinh hoa còn sót lại của di hài tổ tiên, đó cũng chính là "Dẫn Khí Quán Thể”. 

Khi đệ tử Tần gia tiếp nhận nghi thức này, căn cơ được củng cố thêm một bậc, thậm chí còn có thể đột phá cảnh giới hiện tại, thực lực chợt tăng mạnh.

Chính vì sự tồn tại của "Dẫn Khí Quán Thể", những người trẻ tuổi Tần gia luôn có thể vượt qua Hỏa gia và Đông gia, trở thành một trong tam đại gia tộc của Phần trấn.

...

Màn đêm buông xuống, các ngọn đuốc thắp sáng quảng trường Tần gia, đệ tử đời thứ ba đứng ngay ngắn chỉnh tề.

Phía trước, Tần Chính Hưng và đại trưởng lão đứng cùng nhau, quét mắt nhìn đám người trẻ tuổi, sau đó ra hiệu cho chấp sự hai bên phát cho mỗi người trẻ tuổi một hộp gấm, không biết bên trong chứa gì.

Lát sau, do tộc trưởng Tần Chính Hưng và đại trưởng lão dẫn các đệ tử đời thứ ba ra khỏi quảng trường, xuyên qua hành lang nội viện, đám người đi đến chỗ sâu nhất của hậu viện Tần gia. 

Phía trước là bức tường trăm thước cao sừng sững, được xây dọc theo ngọn núi, vách tường phủ đầy lưỡi dao thép, trong ánh sáng lờ mờ, các lưỡi dao thép hiện ra hàn quang, vô cùng sắc bén.

Tần Mặc hiểu rõ bức tường cao trăm thước này, theo điển tịch của Tần gia, xây nó lên là để phòng mãnh thú trong núi Vạn Nhận chui vào nội viện đả thương người trong tộc.

Mà bức tường này còn có công dụng khác là thông đến mộ viên Tần gia. 

Còn chìa khóa thì được chia ra cho tộc trưởng và đại trưởng lão, kiếp trước, sau khi phe tộc trưởng sa sút, Tần Mặc có thể bình an vô sự là vì hắn giữ cái chìa khóa đó.

Đáng tiếc, mãi cho đến khi Phần trấn bị hủy diệt ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng được vào mộ viên một lần, đó là sự nuối tiếc lớn nhất của hắn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Chính Hưng và Đại Trưởng Lão đi đến bên tường ấn mấy cái, vách tường xuất hiện hai chỗ tra chìa khóa. Sau đó, hai người họ lấy ra cái chìa khóa bằng đá cắm vào lỗ. 

Tường cao trăm mét xuất hiện một cách cửa.

"Đi vào nào, đừng để tuột lại phía sau, cấm gây ra tiếng động lớn!"

Đám người trẻ tuổi theo sau lưng tộc trưởng và đại trưởng lão tiến vào cánh cửa, phía trước là một lối đi u ám. 

Tầm mắt mờ tối, khó nhìn rõ sự vật hai bên nhưng Tần Mặc dựa vào khả năng "Nghe Như Mắt Thấy", nhìn rõ thông đạo này. Đồng thời, đầu hắn xẹt qua một tia nghi hoặc, với kinh nghiệm từng trải qua mạo hiểm của hắn ở kiếp trước, lối đi này có rất nhiều chỗ kỳ lạ.

Vách tường bốn phía không hề trơn nhẵn mà có vết đào bới, Tần Mặc không khỏi nghi ngờ, núi Vạn Nhận rất chắc chắn, dù có là Võ Sư cửu đoạn muốn mở một cái thông đạo trăm mét cũng khó như lên trời.

Mộ viên Tần Thị do tộc trưởng đời thứ nhất tạo ra? Tần Kỳ Sóc đã tạo ra nó, theo điển tịch, tu vi của Tần Kỳ Sóc là Đại Vũ Sư nhị đoạn, muốn mở thông đạo dài mấy ngàn thước chỉ sợ phải mất cả một đời. 

Thế nhưng, 30 tuổi Tần Kỳ Sóc mới đến Phần trấn, thành lập Tần thị nhất tộc, mười năm sau, cũng tức là lúc 40 tuổi, chiến đấu với đàn yêu thú tứ cấp trong núi Vạn Nhận, vì bảo vệ tộc nhân mà chết.

Trước sau chỉ có mười năm, cái thông đạo này được mở ra bằng cách nào?

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được liền bật cười, mình thật là suy nghĩ lung tung, cần gì phải tìm tòi chuyện cũ của tổ tiên làm gì. 

Lúc này, gia gia và đại trưởng lão phía trước dừng lại, cả đám người đã đi đến cửa ra của đầu bên kia.

Vù vù vù...

Từng trận gió lớn thổi đến, khiến người ta đứng không vững, có người kinh ngạc hô lên, nhìn rõ cảnh vật xung quanh mình. 

Cuối lối ra là một vách núi vạn trượng, gió núi gào thét mãnh liệt  khiến người ta phát rét.

Nhìn xuống dưới sương mù mờ mịt, khó biết sâu cạn cỡ nào, cũng không biết khoảng cách là bao nhiêu.

"Vụt" một tiếng, có người thử ném một hòn đá xuống nhưng rất lâu sau vẫn không có hồi âm. 

Nơi này cách mặt đất, phải cỡ ngàn thước trở lên!

"Các ngươi phải nhảy xuống từ đây, mộ viên của Mộ Thị nằm ở dưới đó."

Gia gia Tần Chính Hưng chậm rãi nói. 

Các đệ tử đời thứ ba cực kỳ sợ hãi, nơi này cách mặt đất ít nhất phải hơn ngàn thước, gió núi còn thổi mạnh như vậy, nhảy xuống căn bản là chết không thể nghi ngờ.

Khoảng cách như vậy, đừng nói là Võ Sĩ cửu đoạn, dù là tu vi Võ Sư cửu đoạn đi nữa cũng sẽ ngã trọng thương.

Có vài người trong đám người oán thầm, kêu họ nhảy xuống vậy tộc trưởng ngài thử trước đi, xem có thể lành lặn trở về hay không. 

"Tộc trưởng, ngài không nói đùa chứ?" Có người lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi.

Tần Chính Hưng trừng mắt, trầm giọng nói: "Nghi thức Dẫn Khí Quán Thể mười năm mới có một lần, ta lại nói đùa với các người sao?"

Cả đám người mặt trắng bệch, đại trưởng lão vẫn luôn yên lặng lúc này mở miệng: "Cứ thế nhảy xuống hẳn là chết không thể nghi ngờ, mở hộp gấm của các người ra." 

Mọi người lấy hộp gấm ra, trong đó có một hạt châu, không phải vàng không phải gỗ cũng không biết được tạo ra từ gì mà cầm vào rất nặng tay.

"Đây là Dẫn Mộ Châu, do tộc trưởng đời thứ nhất truyền lại, cầm lấy nó thì có thể đến mộ viên bình an." Đại trưởng lão giải thích, đảo mắt nhìn một vòng: "Các người ai đi trước?"

Một đám người trố mắt nhìn nhau, lòng vô cùng do dự, từ đây xuống đến mặt đất phải cả ngàn thước, nếu "Dẫn Mộ Châu" không có tác dụng, há chẳng phải sẽ chết không toàn thây sao. 

"Hám Nhi, ngươi là người xếp thứ nhất của đệ tử đời thứ ba, cần phải có người làm gương, ngươi trước đi." Đại trưởng lão chậm rãi nói.

Tần Hám bước ra, khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cao ngất, trông như hạc giữa bầy gà, lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Cầm "Dẫn Mộ Châu" trong tay, cơ thể Tần Hám phát ra tiếng huýt sáo, chân khí trong suốt tuôn ra như một tầng lụa mỏng bao trùm lên người, cản tất cả gió núi lại. 

"Chân khí phóng ra ngoài bao phủ toàn thân, đây là tu vi của Võ Sĩ tứ đoạn!" Có người hô lên.

Không lâu trước đây, rõ ràng thực lực của hắn là Võ Sĩ tam đoạn, không ngờ chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà đã đột phá đến cảnh giới Võ Sĩ tứ đoạn.

Trong lúc nhất thời, mặt của các đệ tử đầy vẻ phức tạp, có vài người âm thầm lắc đầu, tốc độ tiến bộ của Tần Hám quá nhanh, họ khó mà đuổi kịp. 

Bên cạnh, mặt Tần Chính Hưng không đổi sắc nhưng thật ra vẫn khá giật mình, quả thật có hơi bất ngờ với thực lực của Tần Hám.

Đứng trong đám người nhưng không ai chú ý đến Tần Mặc, không ai so sánh hắn với Tần Hám. Dù gì cũng đã tám năm, thực lực hai người quả thật chênh lệch hơi nhiều. Kém tận tam đoạn tu vi, sao có thể đuổi kịp chỉ trong một hai năm.

"Tốt! Hám Nhi, ngươi đi trước." Mặt đại trưởng lão đầy ý cười, gật đầu nói. 

Tần Hám gật đầu, lập tức nhảy ra, nháy mắt đã biến mắt phía dưới.

Thấy vậy, các đệ tử đời thứ ba không do dự nữa, lần lượt nhảy xuống với các loại tiếng la hét.

Tần Mặc ôm tiểu nha đầu, hai người cùng nhảy ra ngoài. 

Chốc lát, ở lối ra chỉ còn lại Tần Chính Hưng và đại trưởng lão, bầu không khí lập tức ngưng đọng.

Chợt đại trưởng lão mở miệng: "Nghi thức Dẫn Khí Quán Thể, Dẫn Mộ Châu sẽ dựa vào tu vi của mỗi đệ tử mà đưa chúng đến một khu vực thích hợp. Thực lực càng mạnh thì có được Hạt Giống Sức Mạnh trong di hài của tiền bối càng mạnh, không thể nghi ngờ, Hám Nhi nhất định sẽ có được Hạt Giống Sức Mạnh mạnh nhất."

Tần Chính Hưng cười nhạt, yên lặng không nói gì. 

Ngẩng đầu, đại trưởng lão hờ hững nói: "Bảy ngày sau, khi Hám Nhi trở về từ mộ viên, nhất định thực lực sẽ tăng thêm một bậc. Phe trưởng lão còn có ta tọa trấn, uy vọng của chúng ta ở Tần gia, nhất định sẽ vượt xa phe tộc trưởng các ngươi, vững chắc như bàn, không ai có thể lung lay. Tần Chính Hưng, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, hy vọng ngươi thức thời chấp nhận."

"Ha, cơ hội cuối cùng? Nói nghe xem nào." Tần Chính Hưng không giận mà trái lại còn cười.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Sau khi nghi thức Dẫn Khí Quán Thể kết thúc, dựa theo tộc quy, trong vòng nửa tháng sẽ cử hành tộc hội, khảo thí sự tiến bộ tu vi của các đệ tử đời thứ ba. Tần Chính Hưng, nếu như tại tộc hội ngươi quỳ trước mặt ta, thừa nhận ngươi đã cưỡng đoạt chức vị tộc trưởng mấy chục năm qua, không có chút tư cách nào tiếp tục phạm sai lầm. Trước mặt mọi người, nhường chức vị tộc trưởng lại cho Tần Nghĩa Đức con ta, ta sẽ cho phe tộc trưởng một lối thoát." 

"Ha ha ha..."

Nghe vậy, Tần Chính Nghĩa ngửa mặt lên trời cười to, giọng nói chấn động như cuồng phong: "Đại trưởng lão, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Dễ gạt đến như vậy. Nếu như lời ngươi nói đáng tin, năm đó dựa theo bối phận lớn nhỏ, chức tộc trưởng cũng chẳng rơi lên người ta. Ngươi không cần nói nhảm nữa, có thủ đoạn gì thì cứ lấy hết ra đi."

Nói xong, Tần Chính Hưng tức giận hừ lạnh, xoay người rời đi. 

Nhìn bóng lưng Tần Chính Hưng, đại trưởng lão híp mắt, hiện ra vẻ đáng sợ như rắn độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.