Một âm thanh vang lên, tiếng động mà hai chân va vào nhau nghe hệt như tiếng va đập của hai khối gỗ. Tần Mặc run lên nhưng không hề động đậy.
Ngược lại, Tần Đạt loạng choạng lùi về sau mấy bước, chân hắn đau nhức vô cùng, đến mức suýt đứng không vững.
“Vì sao lực chân của tên tiểu tử này lại mạnh đến vậy? Không phải hắn mới chỉ đạt đến Võ Sĩ nhất đoạn thôi sao?” Tần Đạt thể hiện sự kinh ngạc.
Cước vừa rồi hắn đã dùng sáu thành công lực, vốn cho rằng dựa vào tu vi Võ Sĩ nhị đoạn của mình, một đòn đó nhất định đủ khiến Tần Mặc mất mặt. Nào ngờ bản thân mình mới là người bị chao đảo.
Tên tiểu tử thối Tần Mặc, hóa ra đã sớm có phòng bị!
“Tần Đạt chân khí tu vi, đã đạt đến cảnh giới Võ Sĩ nhị đoạn!”
Tần Mặc nhíu mày nhưng thần sắc vẫn hờ hững, cũng may hắn sở hữu Đấu Chiến Thánh Thể, sức mạnh tương đương với người có cảnh giới Võ Sĩ tam đoạn. Nếu vẫn là Võ Sĩ nhất đoạn, cho dù không bị thương thì cũng sẽ ngã lăn quay.
“Tên Tần Đạt này, phải cho hắn một bài học nho nhỏ, để hắn không tài nào tham gia ‘Dẫn Khí Quán Thể’ diễn ra vào ba ngày sau.” Tần Mặc thầm nghĩ, chân khí đang không ngừng chuyển động trong hai chân.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng dưới ánh nắng, chiếc khố mà Tần Mặc đang mặc trên người ẩn hiện những tia màu tím nhẹ.
“Hừ! Tần Mặc, ngươi cho rằng toàn lực phòng bị thì có thể an toàn ư? Tiếp chiêu!” Tần Đạt cười lạnh lùng rồi giơ chân phải lên, vận chín thành chân khí để chuẩn bị tung cước.
Đột nhiên, Tần Tiểu Tiểu từ đâu nhảy ra, giơ chân lao về phía Tần Đạt.
“Ầm!”
Tiểu nha đầu đạp một cước, mặt đất lập tức vỡ vụn thành một dấu chân nho nhỏ.
“Tần Tiểu Tiểu!” Tần Đạt lùi ra một bên, mồ hôi mướt mặt. Lúc nãy nếu hắn không nhanh nhẹn thu chân về thì rằng lúc này đã gãy chân rồi.
Quái thai của Tần Gia – Tần Tiểu Tiểu có sức mạnh phi thường, ai nấy đều biết. Ở tộc hội diễn ra cách đây hai năm, tiểu nha đầu này đã đối đầu với các võ giả nhị đoạn. Nay đã hai năm trôi qua, e rằng sức mạnh của nàng đã mạnh ngang ngửa các võ giả tam đoạn hay thậm chí là Tứ Đoạn.
Các đệ tử ba đời của Tần Gia, đến nay vẫn chưa có ai chịu được một cước của nàng.
“Không được ăn hiếp Mặc ca ca.” Tiểu nha đầu chống nạnh, nét mặt giận dữ.
Đúng lúc này có vài thiếu niên từ xa bước tới, mặc y phục của tử đệ ba đời Tần Gia, Người thiếu niên đi đầu chính là Tần Hám.
“Hám thiếu gia!” Tần Đạt vội đứng nép ra một bên, cung kính hành lễ.
“Tần Đạt, ngươi ở đây làm gì?” Tần Hám đi tới, khiển trách: “Ngươi đến Tàng Thư Các là để chọn võ kỹ, sao lại dây dưa với người không liên quan? Gia tộc ta cho ngươi tài nguyên để tu luyện chứ không phải để hoang phí! Còn không mau đi!”
Nói xong hắn dẫn những người khác bước về phía Tàng Thư Các, căn bản không hề quan tâm đến sự tồn tại của Tần Mặc và tiểu nha đầu.
Tần Đạt nghe vậy thì vội vàng đuổi theo, trước khi đi không quên quay đầu lại lườm Tần Mặc.
“Hừ! Có gì hay cơ chứ, Mặc ca ca mạnh hơn các ngươi nghìn lần! Đợi mà xem!” Tiểu nha đầu giận dỗi bĩu môi, vung nắm đấm tỏ vẻ thị uy.
“Tiểu nha đầu này, mau đi thôi.”
Tần Mặc nắm tay Tần Tiểu Tiểu đi thông báo cho Cao trưởng lão một tiếng rồi bước vào trong Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các của Tần Gia có ba tầng. Tầng một chứa các bí tịch võ học Phàm cấp, tầng hai chứa Hi Hữu Phàm cấp thượng giới võ học, ngoài ra còn có tuyệt học độc môn ‘Phá Quân Quyền’ của Tần Gia.
Tầng ba chỉ có những Thái thượng trưởng lão mới được vào. Ngay cả tộc trưởng và đại trưởng lão cũng còn được cho là chưa đủ tư cách.
Tần Mặc mới chỉ ở mức Võ Sĩ nhất đoạn, nên chỉ có thể vào đến tầng một mà thôi.
“Mặc ca ca, vì sao chúng ta không được lên lầu hai?”
Nhìn những người khác mất hút dần khi lên tầng hai, Tần Tiểu Tiểu bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía họ như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Tần Mặc không hề quan tâm đến những lời than phiền của Tần Tiểu Tiểu, hắn lần lượt xem qua từng dãy sách, chọn lựa kỹ bí tịch.
Không thể phủ nhận số lượng bí tích được trữ ở Tàng Thư Các rất đáng kinh ngạc. Ở đây có hơn 100 giá sách, trên đó chất đầy các điển tịch võ học.
Có điều, những bí tịch này chỉ đến cảnh giới Phàm cấp, thậm chí một số chỉ là loại bí tịch thông thường. Chúng được vinh dự đặt ở Tàng Thư Các chẳng qua là để tăng số lượng bí tịch, làm nở mặt nở mày của các gia tộc mà thôi.
"Hổ Hình Quyền, Bạo Vũ Thối, Lạc Liên Chỉ, Ngư Dược Tam Bộ…, những thứ linh tinh gì thế này!”
Nhìn số bí tịch chất thành núi kia, Tần Mặc có chút hoa mắt chóng mặt, lòng thầm than oán. Tầng một của Tàng Thư Các chứa bí tịch võ học, nhưng lại có quá nhiều quyển không giá trị, đến mức có bị rơi xuống đất cũng chẳng ai buồn nhặt.
Trong tam đại gia tộc, thời gian kiến lập của Tần Gia là ngắn nhất. Cho nên, để không bị mất mặt, các bậc tiền bối của Tần Gia đã nhồi nhét rất nhiều bí tịch tầm thương vào Tàng Thư Các, để lẫn lộn trong các quyển giá trị, hòng tránh trường hợp bị hai gia tộc còn lại cười chê.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà giờ đây Tần Mặc phải chịu biết bao khổ sở. Hắn rất muốn tìm lại quyển bí tịch trong kí ức của tiền kiếp, nhưng mà tình hình có vẻ không khả quan.
Một canh giờ đã trôi qua nhưng Tần Mặc vẫn chưa tìm được quyển bí tịch mà bản thân cần. Tần Tiểu Tiểu thì đã gục đầu trên giá gỗ, đánh một giấc ngon lành.
Lúc này ngoài cửa vọng lại tiếng của Tần Hám: “Cao trưởng lão, ta đã chọn xong!”
“‘Phá Quân Quyền’!” Cao trưởng lão kinh ngạc: “Tần Hám, tu vi của ngươi mới chỉ là Võ Sĩ tam đoạn, mới chỉ vừa đạt mức yêu cầu tối thiểu để tu luyện linh cấp võ kỹ, ngươi chắc chắn bản thân muốn chọn quyển này à?”
“Vâng, đây là ý của ông nội.”
“Ừm.” Cao trưởng lão không nói gì nữa.
“Ha ha, với thiên chất của Hám thiếu gia, luyện ‘Phá Quân Quyền’ có gì khó khăn cơ chứ. Đâu như một số người, chỉ có thể chọn Phàm cấp võ học.” Tần Đạt vừa đi vừa nói.
Lúc này, Tần Mặc vẫn đang cẩn thận tìm kiếm từng giá sách, hắn không muốn vội vã, kinh nghiệm tích lũy từ tiền kiếp đã giúp hắn luyện này tính nhẫn nại tốt đến khó tin.
“Mặc ca ca vẫn chưa chọn xong ư, muội đói rồi!” Tần Tiểu Tiểu ngủ xong một giấc ngon liền bắt đầu thấy đói.
“Ừm!”
Chợt, ở một góc khuất bên tường, Tần Mặc trông thấy một quyển bí tịch cổ.
Bìa sách phủ đầy bụi, chỉ lờ mờ đọc được hai từ: Hồi Phong…
“Hồi Phong!”
Cầm lấy quyển bí tịch trên tay, Tần Mặc phủi đi lớp bụi dày đặc. Sau khi đọc được đầy đủ tên của môn võ kỹ này, mắt hắn sáng rỡ: “Không sai, chính là nó.”
“Nha đầu, đi thôi nào!”
Tần Mặc cầm quyển bí tịch đến chỗ của Cao trưởng lão.
“Ồ, ‘Hồi Phong Kiếm Chỉ’? Đây là Đan cấp trung giới võ kỹ.”
Nhìn thấy quyển “Hồi Phong Kiếm Chỉ”, Cao trưởng lão nhíu mày: “Tần Mặc, ngươi là con cháu của tộc trưởng, ta đã thấy ngươi trưởng thành từng ngày. Quyển bí tịch này là để tu luyện chỉ kiếm, rất dễ xảy ra xung đột với quyền pháp gia truyền của tộc ta. Ngoài ra, ta đã từng xem qua quyển này, nội dung cao thâm rất khó tu luyện, nhưng uy lực lại không bằng các quyển về quyền pháp. Ngươi thật sự muốn chọn nó ư?”
“Cao trưởng lão, ta hiểu. Ta chỉ là thấy ‘Hồi Phong Kiếm Chỉ’ rất đặc biệt, muốn mang về nghiên cứu xem sao.” Tần Mặc mỉm cười đáp lại.
Tần Mặc cũng hiểu, do Tần Gia trứ danh với quyền pháp, nên đệ tử nhiều đời đều chỉ chuyên tâm tu luyện quyền kỹ. Huống hồ, “Hồi Phong Kiếm Chỉ” không dễ tu luyện, lại bị lu mờ giữa hàng nghìn quyển bí tịch giá trị khác, dần dà chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa.
“Được vậy.” Cao trưởng lão lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhìn bóng Tần Mặc xa dần, Cao trưởng lão lắc đầu: “Vốn tưởng cách tám năm, tiểu từ này đã không dễ dàng gì đột phá đến cảnh giới Võ Sĩ thì tâm tính sẽ trầm ổn hơn. Nào ngờ lại còn tệ hơn trước, chọn môn khó luyện như vậy. Thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quyền pháp, rồi hắn sẽ lại càng thua thiệt so với Tần Hám mà thôi. Ôi, Tần Chính Hưng có người cháu như vậy quả là đáng buồn.”
Cạch!
Từ nhánh cây dài phía đối diện rơi xuống một con cờ, từ trên cây vọng ra tiếng nói: “Cao lão đầu, chuyên tâm đánh cờ đi. Đừng quan tâm chuyện khác. Tần Gia có làm loạn cả thiên hạ thì cũng liên quan gì đến chúng ta đâu?”
“Đã sống ở Tần Gia nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng nảy sinh không ít tình cảm. Ngươi tưởng ta là loại người vô tình như ngươi sao?” Cao trưởng lão trừng mắt nhìn lùm cây to: “Hay là dùng ‘Linh Quy Chiêm Bặc Thuật’ của ngươi để dự đoán thành tựu của hai tên tiểu tử Tần Mặc – Tần Hám như thế nào?”
“Hừ! Cao lão đầu, chút tâm tư của ngươi có thể giấu được ta sao? Chẳng qua ngươi muốn thông qua thành tựu của hai tên đó để dự đoán kết quả tranh đấu của Tần Gia thôi mà.”
Giọng nói phát ra từ ngọn cây dừng một lúc rồi lại ngạo nghễ nói: “Tư chất của hai đứa nó chẳng đáng để ta phí công tổn sức thi triển khả năng. Cho dù quay trở lại tám năm trước lúc Tần Mặc đang ở thời kỳ xuất sắc nhất thì cũng chẳng đáng để ta bận tâm. Ngươi nên bỏ chuyện đó đi. Chơi tiếp nào!”
Cao trưởng lão chỉ đành lắc đầu, ông vân vê con cờ trên tay rồi đặt nó xuống bàn cờ trước mặt.