Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 14: Có người xông vào



"A...A Thanh, đây là dị năng của em sao? Thật sự quá tốt." Nụ cười trên khóe miệng của Sở Nghiên rất vặn vẹo, nhưng lúc này trừ nói vậy, cô còn có thể nói gì.

Mà sau khi mấy người bên ngoài nghe âm thanh của Sở Nghiên, đều tụ lại, tò mò nhìn Sở Thanh.

"A Thanh, cậu có dị năng sao?" Hoàng Á Lê đi tới trước một bước đứng ở cửa xe, khi thấy được động tác của Sở Thanh cũng lâm vào trạng thái vô cùng khiếp sợ.

Kiếp trước, Sở Thanh đích thật là một người bình thường, hệ Lôi là hệ bá đạo nhất, có lực công kích mạnh nhất, hơn nữa cô ấy cũng không thể có dị năng sớm nha vậy, hôm nay lại trở thành người dị năng hệ Thủy, như vậy cô còn có thể đã từng có một thành tựu nhất định sao? (

"Ừ." Sở Thanh gật đầu, cũng không nói gì thêm, nhưng khi cô nói chuyện, vốn chỉ là một dòng nước nhỏ bình thường biến thành một con rắn, cuối cùng thì trở thành một con thủy long (*rồng nước - Nuy) nhỏ nhẹ nhàng liếm gương mặt Sở Thanh.

Một màn như vậy làm cho mọi người sửng sờ, đây là dị năng sao? Nếu như thật sự là dị năng, thì đến tột cùng phải đạt đến trình độ nào mới có thể làm được như vậy đây.

"Hừ, cái này mà cô cũng dám nói, đây thật sự là dị năng sao?" Lúc mọi người đang sợ hãi than thở, thì một âm thanh khinh thường lặng lẽ vang lên, làm cho khóe môi Sở Thanh nâng lên, quả nhiên, cái tên Mặc Phỉ đã phát hiện.

"Có phải dị năng hay không, đối với bọn họ còn cần phân biệt sao?"Thủy long vẫn bơi lội sống động như cũ, giống như là một con vật sống, làm cho người ta nhìn như vậy là đủ rồi.

Trên thực tế, giống như Mặc Phỉ nói, đây đúng là không phải dị năng, thậm chí cũng không thể nói là thuật pháp của Sở Thanh, con vật này có thể xem như là một linh thú khế ước được cô thuần phục đi.

"Như vậy cũng không tồi, ít nhất sau này mọi người cũng không cần lo lắng về vấn đề nước nữa." Sở ba vẫn trầm mặc cũng mở miệng nói, trong giọng nói mang theo chút ý lấy lòng, ông vẫn hy vọng có thể chắp vá lại tình cảm cha con.

Chỉ là vô cùng tiếc nuối rằng, bất kể là Sở ba hay Sở Nghiên, hiện tại Sở Thanh không muốn có một chút quan hệ nào với hai người.

Thật lòng đối tốt với cô, tự nhiên cô cũng sẽ thật lòng đối đãi, nhưng nếu có mục đích khác, thì cô tuyệt đối sẽ không chìu theo!

"Có người đến." Lúc Sở ba đợi Sở Thanh trả lời, thì cô mở miệng, lạnh nhạt không chút tình cảm nào, còn đối với lời nói của Sở ba, cũng hoàn toàn coi như không thấy.

Sau khi mấy người còn lại nghe vậy cũng khẩn trương lên, bởi vì Sở Thanh nói là có "người" tới, mà không phải tang thi, như vậy đại biểu đã có người tìm được chỗ khá an toàn này, mà cũng đại biểu nhất định sẽ có tang thi cùng đuổi tới đây.

Khi mấy người họ kịp phản ứng, thì Lục Thần đã lên xe, ngồi ở chỗ tài xế, mà Hoàng Á Lê cũng nhảy lên ngồi ghế sau, bên cạnh Sở Thanh, dĩ nhiên, sau khi Hoàng Á Lê lên xe, Lục Thần vô cùng không phúc hậu khóa cửa xe lại.

Việc làm ngày hôm nay của Sở Nghiên, Hoàng Á Lê đã nói lại với Lục Thần, bây giờ trong lòng Lục Thần, Sở Nghiên còn nguy hiểm hơn cả tang thi, mà Sở ba lúc nào cũng thiên vị Sở Nghiên, vì muốn một chút an toàn cho cô ta mà ông có thể để cô ta lên xe, điểm này Lục Thần không muốn nhìn thấy.

Khi một khắc cửa xe đóng lại, bất kể là Sở Nghiên hay Sở ba, sắc mặt đều có chút khó coi, ba người biểu hiện vô cùng rõ ràng, đây là muốn để bọn họ bên ngoài, nhưng Sở ba lại cái gì cũng không nói, bởi gì hôm nay Lục Thần đã có ý kiến với bọn họ, nếu như ông còn nói thêm lời nào nữa, chờ đợi bọn họ là hoàn toàn trở mặt.

Nhìn cửa xe hoàn toàn không có ý muốn mở, sắc mặt Sở Nghiên âm trầm, lại nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe khác, sau khi ba người vào xe xong, cửa xe lập tức được đóng lại.

Mặc dù hôm nay tang thi còn di chuyển chậm chạp, nhưng khứu giác (*mũi - Nuy) và thính giác (*tai - Nuy) lại rất nhạy bén, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt người, như vậy những tang thi kia không giết được bọn họ là không bỏ qua!

Quả nhiên, sau khi hai nhóm người giấu kỹ mình trong xe, liền có mấy người chạy vào, bởi vì nhà gửi xe nằm dưới đất nhà, cho nên tương đối an toàn một chút, khi mấy người kia đóng cửa lại xong, thì thở phào nhẹ nhõm, bất quá cũng không có hoàn toàn buông lỏng, dù sau tiếng đập thùng thùng bên ngoài vẫn còn vang lên.

"MD (*từ chửi thề - Nuy), mệt chết lão tử, mau mang bình nước tới đây, thiết, thời tiết thời quái quỷ!" Dẫn đầu là giọng nói vô cùng bất mãn của một thanh niên, hắn chỉ vào một thanh niên anh tuấn bên cạnh, rất hiển nhiên hắn chính là người lãnh đạo trong đội ngũ này.

"Hôm nay anh đã uống hết bốn bình nước rồi, mà anh chỉ đưa cho tôi hai mươi bình, nếu cứ mãi như vậy, sau hai ngày anh sẽ không có nước uống." Giọng thanh niên kia nhàn nhạt vang lên, nhưng lại không có cự tuyệt, lấy ra một bình đưa cho hắn.

Sau khi thanh niên đó nhận lấy bình nước thì hung hăng uống, mấy người xung quanh nhìn mà chảy nước miếng, nhưng lại không dám uống như hắn, dù sao ai cũng là người thông minh, nhìn thời tiết quái quỷ này cũng biết tương lai sẽ không mấy tốt, uống nhiều nước như vậy, nói không chừng vài ngày nữa sẽ chết vì thiếu nước uống.

"Mày nói phí cái gì hả, ngày đó không phải mày thu lấy của lão tử bốn, năm thùng nước hả, hiện tại lại nói với lão tử là không có nước, mày nói giỡn đi!" Giọng nói của thanh niên kia vô cùng hung ác, ánh mắt đầy miệt thị nhìn người thanh niên đó: "Nói cho mày biết, không phải nhìn mày có chỗ hữu dụng, mày cho rằng lão tử sẽ giữ mày lại sao? Muốn giấu riêng thức ăn đồ uống hả? Nói cho mày biết, nằm mơ!!!"

Thật ra người thanh niên này cũng không phải là người của đội ngũ bọn họ, nếu như không phải nhìn hắn ta thu được không ít đồ ăn, hắn sẽ không mang theo gánh nặng, bây giờ lại dám tranh cãi với hắn, không muốn sống nữa sao?

"Tôi lấy cái gì dĩ nhiên là của tôi, tại sao lại phải cho không anh?" Người thanh niên đẩy nhẹ gọng kiếng, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt, khinh thường nơi đáy mắt được mắt kiếng che giấu, nhưng điểm này lại không thể che giấu được Sở Thanh đang ở trong xe.

"Người kia không tệ." Sở Thanh nhìn người thanh niên đó, giọng nói mang theo tia khẳng định: "Anh ta là người dị năng hệ Không gian, có ích."

Sở Thanh đột nhiên nói ra lời này làm Hoàng Á Lê hơi sửng sờ, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, khi thấy được người nọ thì miệng hơi há ra, trong mắt đầy kinh ngạc, cô thật sự không thể ngờ sẽ nhanh chóng gặp người này.

Mộ Hi, người dị năng thuộc hệ Không gian duy nhất đạt cấp bảy, là một trong hai cánh tay đắc lực nhất của Sở Thanh, có thể nói, Sở Thanh trừ Lục Thần, thì là người được tín nhiệm nhất, nhưng cô lại không nghĩ tới Sở Thanh và Mộ Hi lại gặp nhau sớm như vậy.

"A Thanh muốn lôi kéo anh ta?" Sau khi nghe Sở Thanh nói, mày Lục Thần hơi nhướng lên, thực lực người đàn ông này cũng khá đi, nhưng tâm tư của anh cũng không nhỏ, người đàn ông như vậy đi bên cạnh Sở Thanh làm trợ thủ, đồng thời cũng có thể uy hiếp, chẳng qua không biết sự xuất hiện của anh ta cuối cùng là lợi nhiều hơn, hay hại nhiều hơn!

"Ừ." Sở Thanh nhìn mặt người thanh niên kia vẫn không thay đổi dù bị người ta uy hiếp, khóe miệng cô cũng cong lên, hài lòng nói: "Anh ta rất tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.