Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 22: Trọng thương



Chỉ thấy T2 vốn bị chế trụ lại đại phát hồng quang, từng trận gầm thét phát ra từ Thủy Long, âm ba thậm chí còn làm Thủy Long dần rạn nứt.

"Sở Thanh, không còn nhiều thời gian nữa, còn có mười lăm phút thôi, αL sẽ mất hiệu lực!" Âm thanh của Mặc Phỉ vội vàng vang lên, làm cho Sở Thanh cảm giác được sự lo lắng của hắn.

Nhưng Sở Thanh không trả lời, mà dùng sức nắm chặt nắm tay của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn T2, từ lòng làn tay truyền tới chấn động có thể làm cho Sở Thanh cảm giác được sự giãy dụa của đối phương, mà làm cho cô khiếp sự hơn là, T2 càng giãy dụa càng làm cho tay cô tê dại, cơ hồ sắp không cầm được nữa.

Tay phải dùng sức khẽ giữ chặt lấy tay trái đang run rẫy, đáy mắt Sở Thanh dần xuất hiện một tia màu tím nhạt, ánh mắt nhìn T2 ngày càng lạnh như băng.

"Sở Thanh, không được, cô không thể dùng nguyên thần nữa, nếu không...." Mặc Phỉ lớn tiếng rống lên, hiện tại tình huống của Sở Thanh đã vô cùng nguy hiểm, nếu như mạnh mẽ sử dụng nguyên thần, không chỉ kiệt lực sau khi hiệu lực αL mất đi, mà có thể vĩnh viễn không tỉnh lại!

Bây giờ Sở Thanh đã không nghe rõ âm thanh của Mặc Phỉ, màu tím ở đáy mắt ngày càng đậm, khí thế trên người càng phát ra mạnh mẽ.

Mà T2 giống như phát hiện ra nguy hiểm rất lớn, giãy dụa càng giãy dụa mãnh liệt hơn nữa, nhìn Sở Thanh, ánh mắt đã không còn tham lam như lúc đầu, lúc này còn mang theo sát ý nồng nặc.

Cuối cùng, hai phe giằng co một lúc lâu, Thủy Long vây quanh T2 đã hoàn toàn bị xé ra, một dòng nước nhanh chóng chạy về, bay quanh cổ tay Sở Thanh, tựa hồ nói nó rất ủy khuất.

Ngón tay Sở Thanh cọ cọ lên con ấu long, ánh mặt một lần nữa rơi vào người T2, hôm nay, trên người của nó đã có rất nhiều vết thương, nước hủ thực bên ngoài đã bị Thủy Long rửa sạch, uy hiếp đã nhỏ đi rất nhiều rồi.

Mà T2 giống như đã phát hiện ra tình cảnh của nói, không ngừng gào thét về phía Sở Thanh, thân thể màu xanh đứng lên chứa đầy sát ý điên cuồng.

Hiện tại trong đầu nó chỉ có một chữ, đó chính là đói, đói bụng vô cùng càng là nó cố chấp đối với Sở Thanh, hận không thể một ngụm nuốt cô xuống bụng, làm cho cô trở thành năng lượng để nó luyện hóa.

Nhìn T2, ánh mắt Sở Thanh thâm thúy, cô biết hôm nay mình không thể khống chế nó, thì chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là trực tiếp diệt nó.

Đầu ngón tay dính máu tươi, vẽ thêm vào nét vào phù chú trên tay trái, biến thành một đồ án phức tạp hơn.

Mà sau khi Sở Thanh ngừng vẽ, trên bầu trời mây đen xuất hiện đột ngột, vô số lôi điện nặng nề xuyên qua tầng tầng mây đen, thỉnh thoảng còn lộ ra một tia uy áp làm cho lòng người áp lực không nói ra được.

T2 cũng giống như cảm nhận được thiên uy vô tận, trầm trọng cúi thấp, mơ hồ đã muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thèm thuồng thức ăn ngon trước mặt mà không nỡ rời đi.

Đùng —— Đùng

Tiếng sấm thanh thúy, một tia sáng từ trên trời rơi xuống người Sở Thanh, làm cho Lục Thần và Mộ Hi suýt chút nữa xông tới, nhưng bởi vì cô chợt quay đầu nhìn bọn họ một cái mà dừng bước.

Lôi điện cứ như vậy mà rơi xuống người Sở Thanh, điện lực mạnh mẽ làm cho thân thể cô run rẩy không ngừng, co quắp, dòng điện chạy trong thân thể làm cho Sở Thanh tàn nhẫn cắn răng, mắt, mũi, miệng, tai không cầm được những dòng máu tươi chảy ra, làm cho tất cả mọi người hiểu được, hôm nay Sở Thanh đã bị trọng thương.

Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Sở Thanh cũng không vì vậy mà ngã xuống, ngược lại bước lên một bước, tia chớp màu tím xanh hóa thành một con rắn điện nhào tới T2, Sở Thanh đem uy lực của trời đất biến thành lực lượng của mình giúp cô tiêu diệt T2!

"Ngao—— Ngao—— " Trong nháy mắt con rắn điện cắn vào người T2, dòng điện cường đại đó nhanh chóng là cho thân thể T2 co giật dữ dội, máu tươi màu đen theo vết thương của nó tràn ra, tấm thân màu xanh không nhịn được lảo đảo, hiển nhiên nó đã bị thương không nhẹ.

Chẳng qua, hôm nay tiến hóa đã để cho nó hình thành một tia thần trí, muốn nó biến mất dễ dàng như vậy là không thể nào, nó muốn ăn con mồi trước mắt này, nó muốn tiến hóa, nó muốn có uy lực cường đại hơn!

Gầm rú, T2 cố nén đau đớn do điện giật, nhào tới Sở Thanh, móng tay dài màu đen hung hăng đâm về phía bụng Sở Thanh!

"A Thanh!" Lục Thần thấy một màn điên cuồng như vậy, ba con Hỏa Long dưới khống chế của anh nhào qua T2, mặc dù thuận lợi dây dưa thân thể của nó, nhưng giống như cũng không thể tạo thành thương tổn lớn đối với T2, nó vẫn duy trì tư thế tấn công Sở Thanh, không có ý định chùn bước.

Phốc!

Âm thanh máu thịt bị đâm vào rõ ràng như vậy, trong nháy mắt, cả thế giới giống như yên tĩnh, Lục Thần chỉ thấy thân thể Sở Thanh bị T2 đâm thủng, nghe được âm thanh móng tay đen đó đâm vào máu thịt.....

Trong nháy mắt, anh cảm thấy trước mắt là một mảnh tối đen, cước bộ anh lảo đảo, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là bồi cô cùng chết!

Mà sau khi Mộ Hi trơ mắt nhìn một màn này, anh cũng bi ai phát hiện, anh căn bản không có lực lượng đi cứu cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị thương tổn.

Giống như vậy, anh cũng ngã nghiêng ngã ngửa đi tới chỗ Sở Thanh, hôm nay chủ nhân bị thương nặng, anh làm "bóng" sao có thể đứng phía sau? Chính là chết, anh cũng có thể ngăn ở trước người cô, vì cô mà chết!

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Sở Thanh đã không thể cứu, lâm vào tuyệt vọng, lại nghe được tiếng cười giễu cợt, làm cho người không thể không đem tầm mắt vào người Sở Thanh.

"Hiện tại, cuối cùng cũng để cho ta bắt được ngươi đi?" Âm thanh mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng trào phúng làm cho mọi người ở đây chấn động.

Không có sao, Sở Thanh không có sao!

Mặc dù không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể Sở Thanh không có vấn đề gì lại cho cho mọi người vui vẻ dị thường, chỉ cần Sở Thanh không có sao, thì bọn họ cũng sẽ không gặp nguy hiểm!

Tĩnh chỉ (*) thành đao, tay Sở Thanh dùng sức đâm vào T2, sau khi cô thu hồi tay, một màn sáng xanh thoáng qua ở ngón tay cô, chẳng qua cũng không có ai để ý, ánh mắt của mọi người chỉ tập trung vào người T2 không động dậy kia.

(*) tịnh chỉ: ngón tay chụm lại - Nuy

Cuối cùng, tang thi làm cho bọn họ sợ hãi không ngừng đã hoàn toàn không nhúc nhích, cũng không có cơ hội tổn thương bọn họ!

"A Thanh, em thế nào?" Âm thanh run rẩy của Lục Thần vang lên, tay cũng run theo: "Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"

Nhìn máu tươi không ngừng chảy ra ở khóe miệng, trên mặt đầy máu, thân thể bởi vì điện giật mà biến thành màu đen, Sở Thanh toàn thân chật vật không thôi, cuối cùng, nước mắt vốn cố gắng đè nén, cũng rơi xuống, một giọt lại một giọt.

Một bên Lục Trạch thấy vậy, dùng sức che ngực mình, sắc mặt cũng tái nhợt.

Anh hai....khóc, cho tới nay, so với ai cũng lợi hại hơn, so với bất luận kẻ nào cũng kiên cường hơn, khóc, bởi vì người đó, bởi vì người đó liều chết bảo vệ bọn họ, mà khóc.

Nhìn Lục Thần ôm Sở Thanh đã mất đi ý thức, không biết tại sao, trong lòng của anh lại dâng lên một tia chua sót, cũng nổi lên một tia hâm mộ khó tả.

Anh so với bất kỳ ai cũng hiểu hơn, Sở Thanh làm như vậy, liều mạng như vậy cũng không phải vì mọi người, mà là vì....ba người đứng sau cô, đó là những người không bao giờ chùn bước cùng cô kề vai chiến đấu, mà tiếc nuối chính là, anh không phải là một thành viên trong đó....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.