Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 4: Kẻ vô sỉ may mắn sống sót



Lúc này Hoàng Á Lê mới phát hiện thứ chế trụ tang thi chính là thanh chủy thủ trong tay Sở Thanh, mới vừa rồi, lúc nguy hiểm nhất, chính là Sở Thanh cứu cô một mạng.

"Tự mình cẩn thận đi." Đi đến mặt Hoàng Á Lê, Sở Thanh nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt rơi vào tang thi đang giãy giụa, tay cầm chủy thủ dùng sức một cái, lập tức đâm thủng một lỗ to trên đầu tang thi, màu trắng đỏ của óc và máu phun hết vào mặt Hoàng Á Lê.

Mà cô (Hoàng Á Lê) cũng không có nhúc nhích, chẳng qua, lại ngây ngốc đứng đó, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Thanh.

Lúc nãy cô cứ nghĩ mình chết chắc, mặc dù nói trong khoảng thời gian này, cô đi theo bên cạnh Sở Thanh, giúp Sở Thanh lo liệu mọi thứ, nhưng hai người đều hiểu, có Hoàng Á Lê hay không, đối với Sở Thanh mà nói, cũng không có bao nhiêu chỗ dùng.

Nếu như Hoàng Á Lê chết, Sở Thanh cũng bớt đi một gánh nặng, hơn nữa sẽ có nhiều của cải hơn, bên cạnh đó, trước kia Hoàng Á Lê cũng đã nói rõ mình chỉ là một người bình thường, coi như là trong tương lai, cô cũng sẽ không có ích lợi gì.

Nhưng Sở Thanh lại không chút do dự cứu cô....

"Đi thôi, tầng này không còn tang thi." Lần này Sở Thanh cũng không có đi vơ vét các phòng nữa, dù sau tầng này vẫn có người, nếu làm trễ nữa, nói không chừng sẽ bị người cuốn lấy, cô cũng không có sở thích thêm gánh nặng cho mình.

Nhưng hiển nhiên lão trời già không có thông cảm khổ sở trong lòng Sở Thanh, lúc Sở Thanh và Hoàng Á Lê rời đi, cánh cửa của căn phòng đối diện các cô mở ra, từ bên trong lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn dưới đất đầy thi thể tang thi, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay vào phòng kêu một tiếng: "Tốt quá, quái vật đã bị người ta giết, có thể rồi."

Nghe được cô ta nói, không chỉ căn phòng đó, trên lầu hai có không ít cửa phòng bị đẩy ra.

Ánh mắt những người đó nhìn Sở Thanh và Hoàng Á Lê như nhìn thấy trân bảo, mang theo ánh sáng chói lóa.

Đúng lúc đó, có một âm thanh bén nhọn làm người ta chán ghét vang lên, làm cho Sở Thanh và Hoàng Á Lê nhất thời nhướng mày: "Chính là các cô đánh chết mất con quái vật đó sao? Mau đưa ta về nhà, ta sẽ kêu ba ba cám ơn các người thật hậu hĩnh."

Vừa nói, thiếu nữ đó đi tới trước mặt hai người, gương mặt cao ngạo, giống như chuyện hộ tống cô ta là một điều vô cùng vinh hạnh.

"Cút!" Đối với hạng người không tự biết rõ mình, từ trước tới nay, Sở Thanh chẳng có chút hảo cảm gì, hơn nữa cô cũng không phải thánh nữ, càng không phải là đấng cứu thế.

"Cô!" Thiếu nữ kia hiển nhiên không ngờ tới sẽ chịu đãi ngộ như vậy, đôi mắt hạnh trừng lên, gương mặt bởi vì tức giận cũng đỏ bừng lên.

"Muốn về nhà thì tự mình nghĩ biện pháp đi, chúng tôi cũng không phải người làm của cô." Khó có được một người luôn ôn hòa và bình tĩnh như Hoàng Á Lê cũng lên tiếng châm chọc: "Nói cho cô biết, không qua mấy ngày nữa, cô sẽ biết bây giờ tiền đã không còn là thứ quan trọng hữu dụng nữa!"

Mặc dù không biết cô gái này là ai, nhưng nói chuyện không có chừng mực như vậy, tất nhiên là con cái nhà có tiền rồi.

"Đứng lại! Ai cho phép các người đi!" Cô gái đó thế nào cũng không nghĩ được hai kẻ kia hoàn toàn không để ý tới lời nói của mình, nhưng thân là con cháu danh môn (*nổi tiếng, có tiếng - Nuy), có lúc nào bị lạnh nhạt như vậy chứ!

Ai cho phép? Sở Thanh lạnh lùng cười, cô còn cần kẻ khác cho phép sao?

"Thật là người lạnh lùng, nhiều người ở đây, mà các cô không quan tâm chúng tôi sẽ liều mạng sao?"

"Đúng vậy, không có tình yêu bạn học."

"Hừ, rõ ràng có năng lực cứu chúng ta, nhưng thấy chết không cứu, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!"

Mỗi một câu đều làm Hoàng Á Lê vô cùng khó chịu, cho nên cô đừng chân lại, giễu cợt nhìn bọn họ.

"Hửm? Thấy chết mà không cứu, nếu bàn về việc thấy chết mà không cứu, tôi làm sao có thể so được với các cô nha!" Âm thanh giễu cợt như đâm vào tai mỗi người bọn họ: "Không, nói các cô thấy chết mà không cứu chính là khen các cô rồi. Mấy người các cô căn bản là một đám súc vật đội lốt người, đừng nghĩ rằng chúng tôi không biết cái người bị các cô đẩy ra là để các cô giành một chút thời gian, tại sao chúng tôi phải cứu một đám người nham hiểm lúc nào cũng có thể hại chúng tôi hả?"

Quả nhiên là mạt thế, cho dù mới vừa bắt đầu cũng đã làm mấy người này quăng đạo đức ra sau đầu, cho dù bây giờ bọn họ che giấu, nhưng qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ làm lộ nội tâm ích kỷ của mình.

Bất kể thế nào, Hoàng Á Lê không có hứng thú đi chung với những người này.

Bất quá, dù hai người Sở Thanh không muốn mang theo bọn họ, nhưng cũng không có nghĩa ngăn cản bọn họ đi theo.

"Sở Thanh, những người đó đi theo không có chuyện gì chứ?" Nhìn đám người phía sau, trong mắt Hoàng Á Lê lộ vẻ chán ghét, những người này thật đúng không phải ghê tởm bình thường mà!

Nếu như lúc đầu không có đẩy người kia vào đám tang thi, Hoàng Á Lê cũng không ngại cho bọn họ đi theo, mà bây giờ cô không có ra tay giết người đã không tệ rồi.

"Không cần để ý, sẽ không có mấy người sống sót đi ra khỏi đây đâu." Nhìn những người đi theo phía sau, mắt Sở Thanh lóe lên, cười lạnh, mấy người đó cho rằng chỉ cần theo cô thì cô sẽ xuất thủ giúp họ sao? Bọn họ đúng là suy nghĩ nhiều rồi! Cô cũng không phải là những tên tu chân dối trá kia!

Hiển nhiên Hoàng Á Lê cũng hiểu ý cô, sau khi nhìn những người đó một lượt, cũng cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì, đi xuống lầu.

Ký túc xá ở tầng một là ký túc xá rẻ nhất, do vậy, số người ở thuộc loại đông nhất, cho nên tang thi nhiều hơn so với tầng hai, lần này, Sở Thanh và Hoàng Á Lê cũng không có xử lý hết tang thi như ở tầng hai, mà là dán lên tường, tuy không tránh được sự tấn công của tang thi, nhưng lại tránh được bọn người kia động tay chân.

Quả nhiên không bao lâu sau, sau lưng truyền tới từng tiếng hét chói tai, số lượng tang thi ngày càng nhiều, mùi máu tươi cũng ngày càng nồng.

Mà bước chân của Sở Thanh và Hoàng Á Lê cũng không có chậm lại, thậm chí có thể nhanh hơn mấy phần, giống như muốn bỏ lại những cô gái kia.

Quả nhiên giống như Sở Thanh đoán, khi cô ra ký túc xá không bao lâu, đã không còn mấy cái đuôi sau lưng.

Mà Hoàng Á Lê dùng ánh mắt phức tạp nhìn ký túc xá, trong mặt lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng sau một khắc, ánh mắt lại kiên định một lần nữa.

Kiếp này, cô chỉ muốn trả thù xong, rồi hưởng thụ cuộc sống của mình, mà không phải làm đấng cứu thế, những người kia đem bạn học của mình đẩy vào tang thi cũng không phải hạng tốt đẹp gì, hơn nữa, bọn họ chết như vậy, là chết không hết tội!

Trong mạt thế, người lương thiện sẽ là người bị hại vạn kiếp bất phục, cho nên, cô sẽ không lãng phí tình cảm đối với hạng người có thể đâm sau lưng người.

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Á Lê, cuối cùng ánh mắt Sở Thanh nhìn cô ta cũng mang theo tia tán thưởng, lúc này, cô không muốn người đi theo mình sẽ là người hay dao động, ở thời đại hỗn loạn như vậy, nhất định mỗi bước đi sẽ dẫm lên xương và máu, một con đường đỏ tươi, ý chí không kiên định, chỉ có thể làm trở ngại cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.