Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 71: Tang thi công thành



"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, yên tâm, Đỗ đại ca tin tưởng các cậu!" Trong mắt đội trưởng Đỗ tràn đầy sự cảm kích, anh biết nếu bây giờ đối phương có giấu thực lực thì cũng không ai biết, nhưng bọn họ lại cho thấy toàn bộ thực lực của mình, khiến mọi người ở đây đều cảm nhận được thành ý của các cô.

Mà lúc này đội trưởng Đỗ đang cảm kích căn bản không biết, thật ra cái mà anh ta cho là toàn bộ thực lực, ha ha, chỉ là phù phiếm mà thôi!

Trên thế gian này ngoại trừ khế ước của cô với Nguyệt Yêu và khế ước linh hồn với Thương Cốt, cô sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Mà để người khác biết được toàn bộ thực lực của mình,d.đ.lqđon sẽ chỉ làm mình rơi vào thế bị động, làm sao Sở Thanh có thể để chuyện như vậy xảy ra!

“Thương Cốt, anh đi trước, chính mình cẩn thận!” Mặc dù rất có lòng tin với Thương Cốt, nhưng Sở Thanh còn chưa hi vọng Thương Cốt có khế ước linh hồn với mình xảy ra chuyện gì.

“Tôi hiểu rõ, sẽ cẩn thận.” Nói xong, Thương Cốt nhảy từ trên tường thành xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh dũng giết địch!

Không nói đến dị năng giả khác, ngay cả đội trưởng Đỗ nhìn cảnh tượng này cũng bất ngờ, anh không có ấn tượng gì với người này, nhưng không nghĩ đến anh ta lại có lá gan lớn như vậy. Tình huống bên ngoài thế nào, chỉ liếc mắt một cái là có thể hiểu, mà bây giờ anh ta lại vì một câu nói của Sở Thanh mà trực tiếp nhảy từ trên tường thành xuống, hơn nữa một chút do dự cũng không có, anh thật không biết phải nói cấp dưới của Sở Thanh như thế nào rồi!

“Đỗ đại ca, yên tâm, Thương Cốt không yếu như trong tưởng tượng của anh đâu, hơn nữa”, hơi nhìn qua ngườidien.đ.l/qd bên cạnh, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, không có Thần ca và Mộ Hi ở đây, quả nhiên không thể yên tâm như vậy: “Một lát nữa tôi cũng sẽ đi, yên tâm, tôi không sao, không nên quên, tôi chính là do một tay Thần ca huấn luyện ra, nếu lúc này ngay cả một bức tường thành trước mặt cũng không dám, đó không phải là khiến Thần ca mất thể diện sao?”

Tuy nói vậy hơi khoa trương, nhưng cũng là sự thật, lúc ấy Lục Thần huấn luyện Sở Thanh không hạ thủ lưu tình dù chỉ một chút, hay có thể nói so với huấn luyện bộ đội đặc chủng năm đó còn nghiêm khắc hơn mấy phần, dù sao thời gian của họ có hạn, vì học cấp tốc vậy thì chỉ có thể dựa vào cường độ cao thôi!

“Chuyện này…” Nghe Sở Thanh nói, sắc mặt của đội trưởng Đỗ có hơi phấn khích. Đương nhiên anh biết bản lĩnh của Lục Thần, cho nên Sở Thanh nói như vậy làm anh có chút động lòng rồi, nhưng nghĩ lại, dù sao Sở Thanh cũng là Sở Thanh, dù đúng là được Lục Thần huấn luyện, cũng không thể hoàn toàn tương đương, huống chi tình trạng thân thể của Sở Thanh hoàn toàn kém hơn Lục Thần!

“Đỗ đại ca yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa, dù sao tôi còn muốn trở về thành phố B đi tìm Thần ca mà đúng không?" Nói xong những lời này, ánh mắt của cô chuyển xuống phía dưới thành, nhìn Thương Cốt địa sát tứ phương, trong mắt mang theo nét cười, cũng có chút lo âu.

Dù sao Thương Cốt là Thi Vương, sẽ không bị mất khống chế bởi máu thịt, nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định, cô cũng không muốn người khác nhìn ra cái gì khác thường.

Thật ra ngược lại điểm này Sở Thanh lo lắng vô ích, mặc dù cương thi cũng ăn thịt uống máu, nhưng bây giờ Thương Cốt đã là Thi Vương, cho nên bản năng muốn ăn không ảnh hưởng lớn với anh, chỉ cần không có quá nhiều người sống chết trước mặt anh thì tuyệt đối sẽ không có rắc rối gì!

Mà ở trên tường thành, đội trưởng Đỗ cũng nhìn thấy Thương Cốt anh dũng bất phàm, trong mắt hiện lên vẻ như thấy thứ yêu thích, mặc dù cũng là dị năng giả, nhưng lại không quá để ý đến loại dị năng, mà thích dựa vào sức mạnh để giết địch. Nhưng rất đáng tieecs, anh không phải dị năng giả hệ cường hóa, cho nên ước mộng cận chiến giết địch cứ như vậy tan vỡ.

“Tên nhóc kia là một hạt giống tốt, A Thanh, nếu cậu rời đi, có để giữ cậu ta lại không?” Mặc dù thoạt nhìn Thương Cốt rất lợi hại, nhưng cho cùng vẫn chưa học một cách hệ thống, cho nên trong mắt đội trưởng Đỗ liền có chút vụng về, mà lại là vụng về theo kiểu mầm non dũng cảm, tự nhiên khiến đội trưởng Đỗ chú ý, hơn nữa…

“Cái này không thể được, Đỗ đại ca, cậu ấy là thành viên của đội tôi, tại sao tôi có thể để cậu ấy lại? Còn nữa, Đỗ đại ca đừng giữ suy nghĩ tôi sẽ bỏ cậu ấy ở đây, tôi chắc chắn sẽ đi thành phố B, tôi không phải tự nguyện tới chỗ này, nếu thật sự khôngdien.đ.l/qd trở về nhanh một chút, đoán là Thần ca có thể vội muốn chết rồi.” Thật ra lần tang thi công thành này nếu không phải nể mặt đội trưởng Đỗ, cô đều không muốn tham dự.

“Không phải tự nguyện tới nơi này, đó là…” Đội trưởng Đỗ không hổ danh là người thông minh, Sở Thanh chỉ giống như tùy ý nói một câu, anh lập tức tìm được trọng điểm. Nếu không phải tự nguyện tới đây, chẳng lẽ là người nào hãm hại hay sao!?

“Nhớ Sở Nghiên không?” Sở Sở Thanh cũng không trả lời ngay vấn đề của anh, ngược lại hỏi một câu như vậy.

Anh đương nhiên còn nhớ Sở Nghiên, cô gái nhỏ quấn lấy Lục Trạch lại ngóng cả Lục Thần. Mặc kệ Sở Thanh có thứ gì cũng sẽ cướp đi, đứa nhỏ mà cha của Sở Thanh thích nhất, làm sao đội trưởng Đỗ lại không nhớ rõ. Chỉ có điều loại thời điểm này sao lại nhắc tới người kia, chẳng lẽ…

Sở Thanh nhìn đội trưởng Đỗ, gật đầu, rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi xuất hiện tại chỗ này chính là do Sở Nghiên ban tặng. Ngày đó khi chúng tôi đi tới thành phố B, gặp được đội cứu nạn của thành phố B, vốn dĩ đã đi lên thuyền, nhưng khi gặp phải thú biến dị cô ta lại đẩy tôi vào trong nước.”

Sở Thanh cũng không giải thích nhiều, bởi vì như vậy là đủ rồi, đôi lúc hãm hại người ta cũng không cần nói quá rõ ràng. Bởi vì nói càng cặn kẽ, tương lai lại càng dễ lộ. Bây giờ cô cũng không hề nói dối, chẳng qua che giấu một chút thông tin đặc biệt mà thôi.

“Tại sao cô ta lại muốn làm như vậy, cái này thì có chỗ tốt gì?” Giọng của đội trưởng Đỗ tăng lên không ít, nghĩ đến mình biết chuyện trước kia tên nhóc này bị thua thiệt chị ruột, trong lòng của anh đã cảm thấy khó chịu, rất đau lòng cho tên nhóc này.

“Có ích lợi gì? Đỗ đại ca, anh quên thân phận của tôi rồi hả?" Giọng của Sở Thanh dường như mang theo sự bất đắc dĩ rõ ràng, sau khi nói một câu này cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa, mặc kệ đội trưởng Đỗ hỏi thế nào đều là một dáng vẻ cười khổ.

Đây là cô có ý gì?

Bị ném ra những lời này còn không có lời giải thích, đội trưởng Đỗ cảm thấy cả người đều nóng nảy, nói chuyện một nửa như này là có ý gì!?

Mà Tiểu Lâm Tử ở bên cảnh hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt mang theo sự cảm d.đ.lqđonthông khó che giấu, hazz, thì ra đại gia tộc đều đen tối như vậy! Bây giờ anh ta chẳng còn thấy ghen tỵ một chút nào rồi.

“Đội trưởng, Sở ca có ý là, bây giờ cậu ấy là gia chủ nhà họ Sở, nếu như cậu ấy chết…” Hazz, điều này quả thực không cần nói cũng biết nha, sao đội trưởng nhà anh có thể ngốc như vậy!

Vốn dĩ Tiểu Lâm Tử có hơi xem thường Sở Thanh, trong mắt anh mấy người thiếu gia gì đó bình thường đều cản trở người khác. Nhưng sau khi thấy ba người này chiến đấu, Tiểu Lâm Tử lập tức thay đổi ý nghĩ của mình, trong nháy mắt hơi hiểu tại sao đội trưởng nhìn Sở Thanh như vậy rồi, quả nhiên là có thực lực!

“!” Mà sau khi nghe Tiểu Lâm Tử nói xong, anh cũng hiểu, ánh mắt biến thành vẻ nguy hiểm. Anh biết Sở Thanh và Sở Nghiên là chị em cùng cha khác mẹ, vốn dĩ anh cũng đã nghe nói qua Sở Nghiên có bao nhiêu chăm sóc với Sở Thanh, nhưng bây giờ xem ra những thứ kia đều là lừa gạt người, vì để Sở Thanh buông lỏng cảnh giác rồi lấy đi tính mạng của cậu!

Trong nháy mắt, Sở Nghiên trong lòng đội trưởng Đỗ đã trở thành một hắc quả phụ, ấy là loại nhân vật tuyệt đối không thể tiếp cận.

Không thể không nói, dien.đ.l/qdmấy câu nói đó của Sở Thanh hoàn toàn thay đổi số mạng trong tương lai của Sở Nghiên.

Vốn dĩ trong tương lai bởi vì chuyện Sở Thanh đưa ra phương hướng khác cho căn cứ mà đã cùng Sở Nghiên hoàn toàn quyết liệt, từ đó mỗi người đi một ngả, Sở Thanh chỉ mang đi mười dị năng giả từ trong trụ sở, nhưng đó là mấy dị năng giả cơ hồ bằng sức chiến đấu của cả căn cứ cộng lại, cho nên bất đắc dĩ, Sở Nghiên chỉ có thể cầu cứu thành phố A, khi đó Sở Nghiên đã bôi đen d.đ.lqđonSở Thanh không ít, rõ ràng mọi chuyện do một tay Sở Nghiên bày ra mới khiến cùng Sở Thanh mỗi người một nẻo, nhưng trong miệng của cô ta lại biến thành Sở Thanh muốn đoạt quyền, sau khi thất bại rời khỏi căn cứ, hơn nữa còn mang đi phần lớn nhân tài.

Đội trưởng Đỗ là người chính trực, sau khi biết tin tức này lập tức trợ giúp Sở Nghiên, thậm chí còn muốn xúi giục Lục Thần, nhưng lại bởi vì quan hệ thân thiết giữa hai cá nhân, mà dẫn đến việc đội trưởng Đỗ thất bại với Lục Thần!

Mà kiếp này bởi vì Sở Nghiên sống lại, Sở Thanh xuyên qua, tất cả mọi chuyện tiến triển chệch hướng so với kiếp trước, Sở Nghiên cũng không lấy được sự lệ thuộc của Sở Thanh, ngược lại ngày trước trên thuyền tới thành phố B đẩy Sở Thanh xuống nước,d.đ.lqđon trời xui đất khiến xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vòng vo đi tới thành phố A, từ đó gặp được đội trưởng Đỗ, hơn nữa do làm một loạt chuyện mà cùng đội trưởng Đỗ quen biết nhau.

Lại nói thêm chút, đội trưởng Đỗ chỉ có vài lần duyên phận với Sở Nghiên nhưng trong lòng tràn đầy chán ghét. Cho nên coi như về sau Sở Nghiên có tới thành phố A, đội trưởng Đỗ cũng sẽ không cho cô ta bất cứ sự trợ giúp nào, huống chi hiện tại ấn tượng của Lục Trạch với cô ta đã rớt xuống thấp nhất,d.đ.lqđon không bao giờ có thể tiến cử cô ta với đội trưởng Đỗ nữa. Có thể nói, con bướm nhỏ Sở Nghiên này nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, liền chấp nhận tương lai dễ dàng đánh mất một con bướm trợ thủ. Quả nhiên không làm không chết, thật đáng mừng!

“A Thanh, không đi xuống giúp một tay sao? Thương Cốt cậu ta…” Mặc Phỉ ở bên cạnh thấy Thương Cốt lâm vào khổ chiến. Mặc dù biết anh sẽ không có chuyện gì, nhưng sẽ khó tránh khỏi phải chịu thương thế không nhẹ. Một khi bị thương thì thời điểm kiểm tra rất có thể sẽ phát hiện Thương Cốt không phải người thật, như vậy sẽ rất phiền toái!

“Còn chưa phải lúc. Khi cần ra tay tự nhiên sẽ ra tay, có điều không phải bây giờ.” Sở Thanh nhìn Thương Cốt ở dưới thành, rất có lòng tin với anh. Thương Cốt khác biệt với những dien.đ.l/qdcon cương thi kia, anh là Thi Vương, đồng thời cũng là bất hóa cốt, loài cương thi duy nhất có thể duy trì hình dáng nguyên bản.

Mặc Phỉ nghe Sở Thanh nói vậy, gật đầu không phản đối. Dù sao Sở Thanh biết tình huống như thế nào là được, cùng lắm bị sai lệch thì trực tiếp rời đi là được!

Sở Thanh ở trên tường thành yên lặng nhìn, không nói gì, cũng không làm gì. Nhưng mà bởi vì có Thương Cốt ra khỏi thành, áp lực của các dị năng giả nhỏ đi rất nhiều, tự nhiên cũng không cần ba người ra tay. Dù sao mới vừa rồi ba người đã lãng phí không ít hơi sức, đoán rằng bây giờ vẫn còn đang phục hồi lực lượng.

Cứ như vậy, ước chừng đứng trên tường thành 20 phút, hình như Sở Thanh cảm thấy gì đó, nhếch miệng thành một đường cong thật cao. d.đ.lqđonMà Thương Cốt cũng giống như phát hiện ra thứ gì đó, nhào tới chỗ cách đó không xa.

Mọi người nhìn Thương Cốt trong bầy tang thi không ngừng lao tới một hướng khác, tựa như nơi đó có vật rất quan trọng.

Đang lúc mọi người cảm thấy rối rắm, Sở Thanh chợt nhảy từ trên tường thành xuống, khiến mọi người giật nảy mình. Khác với Thương Cốt, vóc dáng của Sở Thanh xem ra nhỏ gầy khác thường,dien.đ.l/qd trong mắt người khác Sở Thanh cũng chỉ là một dị năng giả hệ lôi mà thôi, nhảy xuống từ trên tường thành như vậy, dù không chết cũng sẽ ngã tàn phế mất!

Nhưng ngoài dự đoán, Sở Thanh cũng không trực tiếp té ngã từ trên tường xuống, ngược lại thành thạo như đang cưỡi gió vậy, lao thật nhanh tới chỗ Thương Cốt. Mà hình như Thương Cốt cảm thấy Sở Thanh đến gần, đưa tay ra, bị Sở Thanh nắm lấy thắt lưng, phi tới hướng mục tiêu.

Vốn dĩ đây phải là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, nhưng nếu một người đàn ông cao gần một mét chín lại bị một thiếu niên hơn mét bảy sống mái* khó phân ôm vào ngực, nếu còn ai có thể nói đây cũng là lãng mạn, vậy chỉ có thể bị người ta cười vào mặt, sau đó cảm khái: anh(cô) đó, mắt mù rồi!

(*Sống mái: trai hay gái)

Dù sao người ở đây thấy một màn này đều sâu sắc cảm thấy thế giới này thật xấu tính. Nếu là Sở Thanh bị Thương Cốt ôm vào ngực, mọi người còn có thể cảm thấy khá hơn một chút, nhưng bây giờ là Sở Thanh ôm Thương Cốt, mọi người đều cảm thấy có cái gì đó rất không thích hợp được không!?

"Chủ nhân, ngài cũng cảm thấy sao?" Ngay vừa rồi, trong đám tang thi Thương Cốt cảm thấy một loại ác ý thật sâu, loại ác ý đó chỉ nhằm vào Thương Cốt, tựa như gặp được kẻ địch lâu năm của mình. Ngày hôm qua gặp được cậu thiếu niên mắt đỏ cũng vậy, nhưng lần này lại có chút khác, đối phương cũng là tang thi, hơn nữa hình như vẫn còn rất yếu, chỉ có điều ác ý này lại hoàn toàn không có cách nào ngụy trang.

“Ừ, tôi cũng cảm thấy, hẳn là T1 cao cấp, lại có chút cơ duyên là có thể tiến hóa đến T2, không dễ đối phó lắm!” Dĩ nhiên, nếu là Thương Cốt mười năm sau, xử lí T2 chỉ là chuyện mất vài phút đồng hồ, nhưng d.đ.lqđonbây giờ kinh nghiệm thực chiến của Thương Cốt không đủ, dù có thể thắng lợi cũng sẽ là thắng thảm. Đến lúc đó mọi người nhất định sẽ phát hiện Thương Cốt cũng không phải là loài người, kết quả như vậy không phải điều Sở Thanh muốn thấy, cho nên cô mới lựa chọn cùng Thương Cốt ra tay.

Mà ba người ở trên tường thành lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí ngay cả hỏi Sở Thanh cũng không hỏi một tiếng lại cứ trực tiếp nhảy xuống như vậy, chẳng lẽ không sợ có nguy hiểm gì hay sao!

Hai người không nói đôi lời, nhảy thẳng từ trên thành xuống, mặc dù không có cách nào trợ giúp Sở Thanh, nhưng nếu có thể giết nhiều tang thi một chút, ít nhất có thể đủ để phân tán áp lực ở chỗ đó cho Sở Thanh. Mặc dù nói có lẽ tác dụng nhỏ, nhưng vẫn có chút trợ giúp!

“Dù không biết tình huống của A Thanh ở bên kia như thế nào, nhưng chúng ta cũng không thể quá yếu đuối, nếu không sẽ bị A Thanh ném đi mất!” Mặc Phỉ cười nói, nhưng thực sự cũng biết lời nói của mình là sự thật. Ở cạnh Sở Thanh thời gian dài như vậy anh hiểu rất rõ, trong cuộc sống của cô có đồng bạn, có bằng hữu, nhưng nhất định phải là người trung thành và mạnh mẽ,dien.đ.l/qd nếu không sẽ bị chê bai!

“A, dĩ nhiên tôi biết cái này, yên tâm, cậu ấy sẽ không có cơ hội ném tôi đi, chính vào năm năm trước tôi đã tuyên thệ thần phục!” Chuyện năm đó Khổng Phàm DƯơng không muốn nói ra, nhưng không hiểu vì sao, thời khắc đối mặt với Mặc Phỉ, đột nhiên anh cảm thấy những chuyện này dù nói ra cũng không có vấn đều gì, loại cảm giác đó tựa như anh hùng tiếc anh hùng vậy.

Mặc Phỉ nghe xong liền cười một tiếng, sau đó điên cuồng công kích tang thi xung quanh, hỏa diễm như muốn thiêu đốt chân trời. Hàng loạt người xung quanh kinh hãi, nhưng tương tự cũng thấy rất may mắn, có dị năng giả mạnh mẽ như vậy, tất nhiên lần đánh tang thi công thành này có thể thành công!dien.đ.l/qd

Mà Khổng Phàm Dương bên kia lại hoàn toàn khác với Mặc Phỉ, dùng câu mười dặm đất băng để hình dung trường cảnh kia cũng không khoa trương chút nào, tất cả những con tang thi chỉ cần bị dị năngd.đ.lqđon của Khổng Phàm Dương đụng phải lập tức đóng băng lại, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái liền trực tiếp hóa thành bột. Mặc dù không công kích hoa lệ như Mặc Phỉ, nhưng lại mang đến một loại cảm giác khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.