Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 81-2: Nhị Độ đuổi giết 2



Đang lúc năm người kia nghĩ phải giải quyết những người này thế nào rồi giết hết đám người bên dưới, chợt sinh ra một cảm giác kì dị, có vẻ xung quanh có người bắt đầu hành động.

”A Thanh, vừa rồi là gì?” Hiển nhiên Mặc Phỉ cũng cảm thấy thay đổi ở xung quanh, hơn nữa cảm giác của anh cũng mãnh liệt hơn so với người khác.

“Chỉ là Thủy Chi Kết Giới mà thôi, phải biết lát nữa đánh nhau rất có thể sẽ làm bị thương người vô tội, dù sao đây chính là mui xe, coi như là làm người khác bị thương cũng không phải chuyện không có khả năng.” Sở Thanh tiện tay hất lại mái tóc bị mưa xối ướt, trên mặt treo nụ cười: d.đ.lqd“Dù sao có vài kẻ muốn tất cả chúng ta chết đấy thôi, cho nên tôi không thể không đề phòng, có Thủy Chi Kết Giới này, chỉ cần tôi không chết, người bên ngoài cũng sẽ không bị bất kì tổn thương nào.” 

Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy kẻ đối diện phải biến thành vô cùng khó chịu, đúng là vốn dĩ bọn họ có tính toán kia, dù sao mục đích của bọn họ là giết người, mà không phải chỉ giết có một người, cho nên ngay từ đầu bọn họ chưa từng muốn nương tay, nhưng đến lúc này lại bị đối phương phòng bị cẩn thận, xem ra muốn tận diệt là chuyện không thể nào!

“Hành động đi, hiện giờ tôi cần duy trì kết giới, không thể đi lại trong phạm vi rộng.” Nếu di chuyển trong phạm vi rộng sẽ làm kết giới trở nên yếu, như vậy sẽ khiến người phía dưới bị nguy hiểm, mà đó đều là những nhân tài cô muốn mượn sức, làm sao có thể để bọn họ bị tổn thất nghiêm trọng đây.

Sau khi đối phương nghe thấy lời này, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên anh ta đã hiểu sai lời của Sở Thanh, cho rằng hiện tại vì kết giới nên Sở Thanh không thể cử động, chỉ có thể bị động chịu đòn, nói như vậy thì bọn họ chỉ cần dùng một người là có thể dễ dàng giải quyết Sở Thanh, chỉ cần Sở Thanh chết, tự nhiên kết giới này sẽ biến mất, vậy thì đám người phía dưới cũng không còn cách may mắn thoát nạn.

(Đoạn này là Sở Thanh mở rộng kết giới cho cả mình lẫn địch, trừ đám người trong xe ra á)

Nhưng anh ta lại quên mất, Sở Thanh vốn không phải người ngu ngốc, nếu như cô thật sự vì kết giới mà rơi vào cảnh hoàn toàn bị động thì làm sao có thể nói trực tiếp ra như vậy, không phải đó là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm hay sao, nếu lúc này Sở Thanh dám nói ra, như vậy đại biểu chính là sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.

Cũng không phải đối phương không hiểu đạo lí này, mấy người trao đổi một ánh mắt, bốn người trong đó ngăn cản ba người Mặc Phỉ, mà một người mạnh nhất lao thẳng tới chỗ Sở Thanh, lúc này d.đ.lqdtrong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, chính là một kích tất sát*, nhất định phải hoàn toàn đánh chết Sở Thanh trong nháy mắt!

(*Một kích giết chết đối thủ)

Nhưng anh ta lại suy nghĩ hơi quá đơn giản, khi Sở Thanh thấy anh ta xuất hiện trước mắt, chỉ hơi lùi về phía sau một bước liền tránh được công kích của đối phương, nở nụ cười giễu cợt, thì ra trên thế giới này thật sự có kẻ ra đường không mang theo não, nếu như đúng là cô dễ dàng chết như vậy, cô sẽ nói những lời đó sao?

Mà sau khi Sở Thanh thoát khỏi công kích, đối phương cũng hơi sững sờ, trước khi Sở Thanh ra tay liền hồi hồn lại, rồi lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn Sở Thanh, anh ta không ngờ kết quả lại là như này, không phải bây giờ Sở Thanh nên không thể động đậy một chút nào, rồi đứng chỗ đó nhận lấy cái chết hay sao!?

“A, anh ra cửa đều không mang theo não à? Nếu như tôi thật sự dễ bị giết như vậy, tôi sẽ nói ra những lời đấy sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi ngại mình mạng lớn rồi à?" Sở Thanh nói những lời kia chỉ có ý nói cho mấy người rằng nếu cô đi lung tung sẽ khiến kết giới không ổn định, nhưng đâu có nói cho đối phương biết mình không thể động đậy? Trí thông minh của những người này thật đúng là làm cho người ta thấy sốt ruột!

Sắc mặt của đối phương cũng vì thế mà trở nên vặn vẹo, anh ta không ngờ ý trong lời của Sở Thanh lại là như vậy, sai lầm rồi, toàn bộ đều đã đoán sai!

Sở Thanh cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, mà gật đầu với mấy người Mặc Phỉ, lúc này đã lãng phí thời gian quá nhiều, tốc chiến tốc thắng là được, sắc trời bây giờ càng ngày càng kém, cũng không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ cô chỉ có ở trong xe nhìn những nhân tài này mới yên tâm một chút, cho nên việc xử lí mấy kẻ này, nhanh một chút vẫn tốt hơn!

Mà sau khi ba người Mặc Phỉ nhận được tín hiệu cũng không ngụy trang thực lực của mình,vừa rồi là để cho A Thanh chơi đùa vui vẻ một chút, nếu A Thanh đã không muốn chơi nữa, không phải nên tốc chiến tốc thắng thôi sao?

Tiếp đó, không tới nửa phút, người cao thủ kia liền tận mắt nhìn từng trợ thủ mình mang tới chết dưới tay mấy d.đ.lqdon người Mặc Phỉ, ngay cả chút giãy dụa cũng không có. Mặc dù anh ta luôn cho rằng bản lĩnh của mấy người kia không phải quá cao, nhưng sự phối hợp giữa bọn họ vẫn cực kì tốt, để bốn người bọn họ phối hợp lại thì ngay cả mình cũng không phải đối thủ, nhưng bây giờ nhìn người ta bị giết như vậy dĩ nhiên dù là ai cũng có chút không chấp nhận nổi thôi!

“Nếu bọn họ đã chết rồi, Sở Thanh cậu hãy ngoan ngoãn chôn theo đồng đội của tôi đi!” Nói xong, người kia cười điên cuồng, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một quả lựu đạn: “Đi chết đi!”

Nói xong, ném lựu đạn về phía Sở Thanh, quay đầu muốn chạy trốn, chỉ tiếc bây giờ anh ta còn đang ở trong Thủy Chi Kết Giới, không có Sở Thanh cho phép thì anh ta không có cách nào rời đi, cứ như vậy sau mấy phen giãy giụa anh ta vẫn bị ba người Mặc Phỉ bắt được, kế tiếp chờ đợi vận mệnh của anh ta là gì thì không cần nói cũng biết.

Khi anh ta nhìn lựu đạn trong tay Sở Thanh thì đã hoàn toàn tuyệt vọng, móc kéo của lựu đạn đã bị anh ta giựt ra, nhưng lựu đạn lại không nổ, chỉ bị bó ở trong một bọc nước, mà bây giờ toàn thân anh ta cũng bị trói lại, một chút cũng không thể cử động.

“Yên tâm, tôi sẽ cho anh một cái chết sung sướng, am lòng đi, tôi sẽ tặng anh cái chết anh mong muốn nhất.” Nói xong, Sở Thanh nhìn lựu đạn trong tay, mỉm cười một cách kì dị, “Anh đã thích dùng lựu đạn giết người, như vậy tôi nghĩ anh cũng có thể rất thích bị lựu đạn nổ chết nhỉ, tôi sẽ thành toàn cho anh.”

Nói xong, Sở Thanh hơi cười, hủy bỏ Thủy Chi Kết Giới xung quanh, sau đó nhét lựu đạn vào trong ngực anh ta, nói một d.đ.lqdtiếng “bùm” rồi ném người đàn ông ra ngoài, cô sẽ không để quả lựu đạn đó nổ gần xe, như vậy sẽ gây rắc rối cho người trong xe, nếu là vậy, không phải tất cả những gì cô vừa để ý sẽ thành lãng phí không công sao!

Sở Thanh nhìn đối phương bay đến chỗ thật xa, thỏa mãn gật đầu, rồi hủy bỏ màng nước quanh quả lựu đạn, sau đó bốn người trên mui xe liền thưởng thức một màn vũ đạo huyết nhục.

“Cái chết như vậy..... Ừ, thật sự không thể nói là rất đẹp, khó trách anh ta sẽ thích!” Lời biện hộ này khiến sắc mặt ba người xung quanh hơi kì lạ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, làm sao người kia sẽ thích, thích cũng là thích xem người ta bị giết như vậy, chứ không phải mình bị giết như vậy đâu!

Dĩ nhiên, bọn họ cũng không nói ra mấy lời này, thật ra trong lòng Sở Thanh cũng hiểu rất rõ, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

Dọn dẹp xong tất cả vết tích, Sở Thanh cũng dùng cách đó xử lí xác chết, dĩ nhiên lần này không dùng lựu đạn, mà là quả cầu sét, sau đó mấy người xử lí mùi máu tươi trên người, trở lại trong xe.

“Thật nhanh, giải quyết xong nhanh như vậy?” Triển Phi thấy bốn người trở lại, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, vốn cho rằng cần khoảng thời gian rất dài, nhưng không ngờ lại trở về nhanh như vậy.

“Ừ, đám người đó cũng không phải dị năng giả lợi hại gì, chẳng qua là một dị năng giả mang theo bốn người bình thường mà thôi, vốn dĩ tôi còn cho rằng sẽ có đối thủ lợi hại.” Sở Thanh hơi thở dài một tiếng, đã rất lâu rồi cô chưa động tay thực sự, bây giờ có hơi ngứa tay, nhưng lại không gặp được đối thủ thật sự, bây giờ cô có hơi nhớ anh Thần rồi, ít nhất khi cô không dùng dị năng thì anh Thần tuyệt đối có thể đánh ngang tay với cô, thậm chí còn lợi hại hơn cô mấy phần, thật d.đ.lqdlà hoài niệm cuộc sống kia!

Mà Triển Phi nghe thấy vậy, hơi nhíu mày, nếu quả thật là như vậy thì có hơi không bình thường, nếu đối phương muốn chặn đường đánh họ thì sao có thể đưa tới mấy người đơn giản như vậy, toàn bộ chuyện này có chút không hợp lí lắm!

“Những người này cũng không phải muốn giết chúng ta mà là để chúng ta lơ là sơ suất, bây giờ thì tôi nghĩ ra rồi.” Giọng điệu của Sở Thanh mang theo vài phần thở dài: “Vị thiếu tướng kia cũng không muốn mạng tôi, thứ người đó muốn chính là đầu óc của tôi, nói dễ hiểu một chút chính là muốn lôi kéo tôi, chỉ là sợ trực tiếp lôi kéo thì tôi sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, bây giờ những người này tới chỉ để mỉa mai tôi mà thôi.” 

Mà khi Sở Thanh biết được mục đích của đối phương cũng không thả lỏng, ngược lại ghê tởm hơn mấy phần, không còn cách nào, ai bảo cái loại thủ đoạn đó của đối phương là vì tuổi tác của Sở Thanh mà khinh thường sự tàn nhẫn của cô! Dĩ nhiên, nếu đối phương biết suy nghĩ này của Sở Thanh có lẽ sẽ cực kì hối hận cũng nên!

”Kế tiếp chúng ta không cần đi lộ tuyến trước kia nữa, tiếp theo chúng ta sẽ đi thành Lộc.” Vốn dĩ Sở Thanh không muốn lượn vòng xa một chút nào, nhưng bây giờ không còn cách khác, dù sao một đường đi thành phố M, không biết còn có thể gặp phải chuyện như vậy bao nhiêu lần nữa, coi như là giá cao không chê phiền thì cô cũng ngại phiền rồi, cho nên lúc này chuyển địa điểm khác là hành động đúng đắn nhất, nhất là thành Lộc cũng là chỗ tốt, nghe nói nơi đó có không ít lương thực, mặc dù thành Lộc cũng không nhất định sẽ còn nhiều tài nguyên như thế, nhưng thứ Sở Thanh cần bây giờ chính là hạt giống, dù sao hiện giờ không gian trong Tử Phủ đã có không ít lương thực chín rồi, có hạt giống thì mới có các loại lương thực mới để gieo trồng.

Hiển nhiên, Triển Phi cũng biết rõ chuyện thành Lộc, hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu, lúc này nếu bọn họ đến thẳng thành phố M, đúng là sẽ có rất nhiều rắc rối, vậy thì hơi vòng xa một chút cũng đáng giá, cứ như vậy, mọi người quyết định tiếp theo sẽ tới thành Lộc, chỉ cần đi thành Lộc, chuyện về sau có thể sẽ đơn giản hơn nhiều!

Ban đêm, một mình Sở Thanh ngồi trong xe d.đ.lqdxem bộ sách trước kia lưu lại, nhìn người bên ngoài đang vui vẻ ăn cái gì đó, trong lòng cũng không nói ra là cảm giác gì, đi tới thế giới này tựa hồ đã một thời gian dài, trước khi rời khỏi thế giới kia cô đã giao Linh Âm cho một nơi bí mật huấn luyện, không biết bây giờ thế nào rồi, nghĩ tới đây khóe miệng Sở Thanh lại kéo lên một nụ cười giễu cợt, không phải những người đó rất muốn lấy được Linh Ẩn sao? Có điều đấy chính là đang nằm mơ!

Mọi người vẫn luôn nghĩ cô chỉ có những lực lượng kia, nhưng thực tế cũng không phải vậy, trừ những lực lượng ngoài mặt kia, còn âm thầm nuôi dưỡng một thế lực không nhỏ, chính là để những người đó không làm thương người quan trọng với cô, nhưng không ngờ, cuối cùng cô lại bị ném tới cái thế giới này, mà những người quan trọng với mình lại cũng không thấy được.

Không biết sau khi Linh Âm trở về không thấy mình sẽ phản ứng thế nào? Có thể hận mình hay không?

Linh Âm là một nhân vật đặc biệt đối với Sở Thanh, trong lòng Sở Thanh, có thể nói Linh Âm là một ‘mình’ khác, ấy là mình khi chưa bị nhiễm tà, cho nên Sở Thanh vẫn luôn muốn bảo vệ đứa bé kia thật tốt, nhưng bây giờ nếu đứa bé ấy hận cô vì đã bỏ đi, có phải được sẽ không bù nổi mất không?

“A Thanh, cô đang viết cái gì vậy, chăm chú như thế?” Nhìn thứ trong tay Sở Thanh, Mặc Phỉ hơi nhăn mày, Sở Thanh vẫn luôn cực kì cẩn thận để không bại lộ bí mật, nhưng rốt cuộc bây giờ xảy ra chuyện gì, lại khiến cho cô tâm thần không yên lấy ra những thứ đồ vốn không thuộc về thế giới này?

“Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai lầm rồi, Mặc Phỉ, trên thế giới này anh có muốn bảo vệ người nào không?” Mặc dù hỏi Mặc Phỉ, nhưng cô lại không đợi đối phương trả lời, mà tiếp tục nói: “Anh biết không, trên thế giới này cũng có một người mà tôi muốn bảo vệ, thằng bé giống như một tôi khác vậy, tôi muốn thông qua thằng bé để cứu rỗi mình, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện tôi sai rồi, cái gì tôi cũng chưa dạy đã biến mất bên cạnh nó, Mặc Phỉ, anh nói liệu thằng bé có hận tôi không?”

(chả biết là trai hay gái, nhưng hình như là trai nên mình cứ để tạm vậy nhé TT)

Tới giờ đã qua thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Thanh nói ra lời trong lòng mình, Mặc Phỉ không biết cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa, có vui mừng, cũng có đau lòng, vui mừng là vì cuối cùng cô cũng nguyện ý mở rộng lòng rồi, đau lòng cũng là vì không biết cô đã từng gặp chuyện gì, khiến cô có ý nghĩ tiêu cực với cuộc sống như vậy.

“A Thanh, nhìn tôi, A Thanh, coi như cô không ở bên cạnh thì nó cũng sẽ lớn lên an toàn, cô yên tâm, nó sẽ không hận cô, tôi xin thề thằng bé tuyệt đối sẽ không, có lẽ trong lòng nó cô chính là người quan trọng nhất, là người đối d.đ.lqdon xử với nó tốt nhất trên thế giới này!” Mặc Phỉ nói lời ấy sao mà chắc chắn, trong nháy mắt khiến Sở Thanh vốn còn chút mê man hiếm khi lộ ra một nụ cười thật lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, Mặc Phỉ ngây ngẩn cả người, anh biết nụ cười của Sở Thanh rất đẹp, nhưng lại không ngờ chỉ một nụ cười cơ hồ đã khiến toàn bộ lí trí của anh sụp đổ, vĩnh viễn chỉ muốn nhìn một mình cô.

“Có lẽ anh nói không sai, như vậy thì tôi có thể yên tâm rồi, như vậy thật tốt.” Nói xong lời này, ánh mắt của Sở Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ chuyện gì, nhưng ánh mắt hơi rời rạc của cô làm cho đối phương biết nhất định cô đang mất hồn.

Thật ra tất cả đều giống với suy nghĩ của Mặc Phỉ, cho tới giờ Linh Âm cũng chưa từng trách Sở Thanh, càng thêm không hận cô, bởi vì trong lòng cậu Sở Thanh là đặc biệt nhất cũng là người quan trọng nhất, Linh Âm không có cha mẹ, cũng không có người thân.

Không, chính xác mà nói cũng không phải không có, bởi những người đó cũng không thừa nhận sự tồn tại của Linh Âm, ở trong lòng bọn họ Linh Âm chính là một quái vật, người như vậy không có tư cách sống ở trên thế giới này!

Mà Sở Thanh lại đón nhận người như vậy vô điều kiện, cho cậu một cuộc sống tràn đầy ánh mặt trời, tràn đầy cảm giác hạnh phúc, đây tất cả đều là Sở Thanh ban cho cậu, cho nên cậu sẽ không hận Sở Thanh, ngược lại sẽ thầm hận những thứ khiến Sở Thanh biến mất, thù hận cao ngất trong lòng khiến cậu chỉ muốn trả thù cho Sở Thanh!

“A Thanh, không nên quá miễn cưỡng mình, chỉ cần có thể giúp em, tôi nhất định sẽ ra tay không chút do dự, cho nên, xin em không nên quá bức bách mình như vậy, thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống cũng không phải tội ác tày trời gì. Tôi hi vọng em có thể sống thật vui vẻ."”Cùng là một câu nói, lúc này Mặc Phỉ đã có thể nói ra lời trong lòng mình.

“Ừ, tôi hiểu rõ, nếu như có chỗ cần đến anh, tôi nhất định sẽ không khách khí, điểm này anh cứ yên tâm.” Cùng câu trả lời, nhưng lại vì tâm trạng thay đổi mà có khác biệt rất lớn, lần này Sở Thanh chân chân chính chính biểu đạt sự lệ thuộc vào Mặc Phỉ, nhưng đối với Mặc Phỉ, cũng đã đủ cho anh thỏa mãn, có phải anh cũng có d.đ.lqdthể nghĩ vậy hay không? Sớm muộn cũng có một ngày trong mắt Sở Thanh có bóng dáng của anh, không, có lẽ từ lúc này trong lòng Sở Thanh ít nhiều gì cũng đã có dấu vết của anh, chỉ là không biết đến chừng nào thôi, không phải sao?

“A Thanh, tôi…” Do dự một chút, Mặc Phỉ vẫn không nói ra lời kế tiếp, anh vẫn còn biết đạo lí dừng đúng lúc, không chừng nói nhiều sẽ có hiệu quả ngược lại, dù sao bây giờ có là thế nào thì anh vẫn đối xử thật tốt với A Thanh!

"Hả?" Tiếng của Sở Thanh hơi mơ hồ, hiển nhiên vì được Mặc Phỉ chăm sóc, trên mặt Sở Thanh mang nét cười, nụ cười kia ôn hòa làm cho người ta quyến luyến, không biết vì sao sao ở bên cạnh Mặc Phỉ cô luôn có cảm giác ấm áp lạ thường, cứ như vậy thì tốt rồi......

Nhìn Sở Thanh đã ngủ, Mặc Phỉ không biết rốt cuộc bây giờ mình cảm thấy thế nào, có điều nhìn dáng vẻ này của cô có phải cũng đại biểu cho sự tin tưởng của cô không? Vậy thì tốt rồi, trên thế giới này đã không còn chuyện gì đáng để anh quan tâm, chỉ có A Thanh là điều anh quan tâm đến!

“A Thanh, ở thế giới này, tôi chỉ có em, cho nên, em hãy nhìn tôi được không, xin hãy chỉ nhìn thấy một mình tôi, vĩnh viễn chỉ nhìn một mình tôi.” 

Không biết từ khi nào tôi mới phát hiện ra, thì ra trong sinh mệnh của tôi, em quan trọng đến vậy, quan trong đến mức không thể mất đi.

A Thanh, em biết không, trong thế giới này, tôi đã từng chỉ có một mình, nhưng vào lúc này, hazz, cái gì tôi cũng không quan tâm, trừ em ra…

“A Thanh, ở thế giới này, tôi chỉ có em, cho nên, em hãy nhìn tôi được không, xin hãy chỉ nhìn thấy một mình tôi, vĩnh viễn chỉ nhìn một mình tôi, A Thanh, bây giờ tôi mới biết, thì ra, tôi yêu em......"

Lời nói như lời cầu xin bên tai Sở Thanh, mặc dù cô không biết Mặc Phỉ đang nói gì, không biết tình cảm của Mặc Phỉ, nhưng tình cảm cuồng nhiệt này lại nồng cháy khiến người ta điên cuồng.

Mà Thương Cốt ở bên ngoài hiển nhiên đã nghe thấy lời của anh, thái độ hơi kì lạ, nhưng một lát sau anh lại lựa chọn rời đi, bởi vì anh biết chỉ cần Mặc Phỉ ở đây thì chủ nhân sẽ rất an toàn, anh đã không còn cần ở đây nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.