Vũ Trần lâu là tửu
lâu xa hoa nhất bậc nhất kinh thành, đặt ở ven hồ thành nam liễu rủ
quanh năm xanh tốt, từng nhà từng cột trạm trổ dát vàng huy hoàng, bốn
bức tường xung quanh treo nhiều tranh của các danh sĩ nổi tiếng một thời làm người ta liên tưởng đây là một nơi vô cùng tri thức, khiến cho bất
kỳ ai khi lạc vào đều như thấy vào một hiệu sách khổng lồ. Ban đêm nhà
nào nhà nấy đèn đỏ sáng rực, nếu mà đi thuyền từ hồ liễu nhìn vào thì
thấy không khác gì lạc vào cảnh tiên, quả thật không hổ là nơi đẹp nhất
kinh thành.
Vũ Trần lâu không chỉ có cảnh sắc là đẹp nhất mà còn có một thứ khác là
tuyệt nhất nữa đó là loại rượu độc nhất vô nhị trong thiên hạ, được
người đời tụng ca là cực phẩm trong các loại rượu- Túy Nguyệt Nhi. Mọi
người đã từng uống qua loại rượu này đều nói là đến trăng trên trời
chiếu xuống Vũ Trần lâu mà còn thấy say huống chi là người phàm khi uống vào loại rượu này. Rượu nổi danh như thế thì đương nhiên thực khách
thưởng thức cũng không ít, trừ những người dân áo vải nghèo, còn các bạc quan to nhỏ đến công thần các loại đều từng phải lui tới đây một lần….
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây làm một vung trời đỏ như
máu, nhuộm hồng cả các đám mây xung quanh, phản chiếu xuống hồ liễu một
màu hồng đỏ huy hoàng. Nhưng mà gió đêm thổi bay tơ liễu lại cho lòng
người thấy một cảnh buồn đìu hiu, thấy có chút phiền não.
Tào Triệt vận y phục bình thường, đi dọc ven hồ hưởng thức cảnh hoàng hôn
chiếu rọi Vũ Trần lâu, cảnh sắc thật huy hoàng, chho dù không có người
hầu kẻ hạ, nhưng với khuôn mặt tuấn mĩ, phong thái tao nhã cũng làm hấp
dẫn bao ánh mắt người đi đường. Mỗi này của hắn từ khi thức dậy đều phải tươi cười bất đắc dĩ như vậy, lâu rồi thành một thói quen, nụ cười tà
mị của hắn mọi người đi qua đều phải ngoái lại nhìn như say rượu, cảm
thán rằng trên đời sao có một người đẹp tựa tiên nhân như vậy….
“Công tử xin thương xót, cho lão một chút tiền ăn cơm!” Một lão nhân đầu tóc
rối bù vương cánh tay run rẩy về phái hắn xin xỏ. Bố thí mấy văn tiền
cho hắn, lão nhân vui mừng rời đi, thấy mọi người qua đường cùng nhau xì xào, không những người đó bộ dáng hảo mà ngay cả tâm địa cũng thật tốt, vv….
Hắn cười cười, nhìn không chớp mắt tiếp tục dọc theo ven hồ từ từ đi chậm,
người đời vốn nông cạn như thế, chỉ cần bỏ một chút tiền nhỏ mà có thể
làm cho họ đánh giá một người, nhưng mà ai có thể nhìn thấu đằng sau lớp hòa hoa đó là một con người đọc ác đang ngủ đông đâu?
Vũ Trần lâu lầu 3, một bàn sát cửa sổ chỉ có một người đang ngồi, một nam
tử tuổi còn rất trẻ thân hình gầy gò, trên mặt còn có một vét sẹo lớn,
nhưng mà nhìn không hề đáng sợ, ngược lại từ hắn mà khách quan trong
quán lại thấy tỏa ra một sự dụ hoặc không thể diễn tả, hai mặt hắn ửng
đỏ, ánh mắt thâm thúy sáng ngời vì say rượi túy nguyệt nhì mà thêm sâu
thẳm, vài sợ tóc hỗn độn rơi bên mặt, hiển nhiên là dáng vẻ hào sảng…
Nghiên nhi…… Hắn trong lòng hò âm yếm gọi tên nàng, nhưng mà chỉ có thể dùng
rượu để đốt cháy hết nỗi sầu trong lòng, nhưng mà sầu càng thêm sầu, kết quả là phí công vô ích….
Tú Nhi truyền tin cho hắn biết làm cho toàn bộ hy vọng của hắn về nàng bị
hủy hoại hết, mọi hy vọng níu kéo hắn tồn tại đều tan biến, nàng yêu
thượng Hoàng Thượng, vì sao mọi việc lại trở thành như vậy? Chẳng lẽ đây là ý trời trừng phạt hắn sao?
“Vân sở, một mình uống rượu không thú vị, sao không kêu ta cùng đi uống rượu cùng?” Tào Triệt bước lên lầu 3, đi đến bàn của Lâm Diễm ngồi đối diện
với hắn, tự rót cho mình một ly rượu Tuý nguyệt nhi nồng đậm, nhìn ngắm ly bạch ngọc tinh xảo rồi uống luôn một ngụm, cảm thụ rượu đi vào yết
hầu sảng khoái hô một tiếng: “Rượu ngon!”
Lâm Diễm đến đây là muốn một mình giải sầu, lại bị Tào Triệt đến quấy phá,
nhưng mà cũng thấy sảng khoái nói: “rượu ngon như thế, ngươi là người
am hiểu về rượu, nói cho ta biết tư vị ngon trong đó như thế nào..? Để
ta cùng ngươi thưởng thức cái hảo đó một hồi.”
“Ngươi uống quá nhiều rồi, huống chi Rượu cũng không giải được sầu trong lòng
ngươi…. Vân sở, vì một nữ nhân như vậy đáng sao? Ngươi vì sao lại giống với bao kẻ phàm phu tục tử khác, chí hướng của ngươi trước kia hiện để ở chỗ nào? Hoàng huynh kỳ vọng rất lớn vào ngươi, ngươi không được hủy
hoại tương lai của chính mình.” Tào Triệt ra sức khuyên nhủ, thật không
thể để hắn càng ngày càng sa đọa như vậy!
“Ta……” Nghiên Nhi đã quên hắn,đã quên lời thề hẹn lúc đó, lòng của nàng bây
giờ không hề có hắn, mà chứa một nam nhân khác,vì vậy hắn tình nguyện
uống rượu đến khi bất tỉnh, triều đình có nổi sóng gió, khát vọng ngày
trước của hắn có to lớn bao nhiêu hắn cũng không để tâm.
Tào Triệt thở dài một tiếng, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa tới
trước mặt Lâm Diễm nói: “Việc này về sau không thể lại lặp lại, nếu
không hại người và hại cả mình.”
Lâm Diễm ngẩn ra, mở tờ giấy ra xem, nhất thời quá sợ hãi,“Này…… Làm sao có thể ở trong tay Vương gia?” Đây là thư hắn đưa cho Nghiên nhi, cũng
chỉ nói cho mình nàng phương pháp đọc được nó, Vương gia không có khả
năng biết nước giải ấn chữ trên đó, cũng không thể chế tạo, cho nên….THư này Nghiên Nhi nhất định đã từng đọc qua? Nàng vì sao lại giao thư đó
cho Vương gia?
Tào Triệt chậm rì tự rót cho mình một ly rượu, cười không nói.
“…… Là nàng giao cho Vương gia?” Lâm Diễm cố gắng bình tĩnh hỏi.
“Không phải.” Nghĩ đến mà vẫn thấy sợ, nếu không phải đêm đó hắn bị ma sui quỷ kiến lẻn vào Thanh Dương cung nhìn nàng, vừa vặn phát hiện bên gối nàng có phong thư này nên thuận tay lấy đi, nếu không bị nô tài nào đó không may phát hiện, giao lại cho hoàng huynh thì không biết cơn cuồng nộ sẽ
xảy ra như thế nào?
Khóe miệng gợi lên nụ cười ảm đạm, người nào đó lại đem bức thư hắn viết giả dạng chữ của Úy Phong Kỳ để dưới gối nàng, vàu vặn cho hắn một cơ hội
khó tìm.
“Vương gia……” Lâm Diễm thần sắc phức tạp nhìn Tào Triệt, không biết tâm tư của hắn thế nào, lén cùng hậu cung thư từ là tội rất lớn, hắn vì sao không
tố giác chuyện đó với Hoàng thượng, ngược lại còn mang thư trả lại cho
hắn?
“Tốt lắm, ta còn có việc phải làm, đi trước một bước, ngươi…… Tự giải quyết cho tốt đi!”
Nhìn Tào Triệt bóng dáng cao to rời đi, Lâm Diễm lâm vào suy nghĩ sâu xa,
thư nếu không phải là Nghiên nhi giao cho Vương gia, làm sao có thể ở
trên tay hắn?
Vương gia không biết còn đây ẩn thư, nhưng Nghiên nàng là biết! Nếu chữ viết
đã hiện lên rõ ràng chứng tở là Nghiên Nhi đã đọc qua…
Nàng xem thư của hắn rồi nhưng mà vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh Hoàng thượng….
Lâm Diễm cảm giác bản thân hắn như bị đánh một cái bạt tai thật mạnh, lương tâm cắn dứt khiến hắn thống khổ không chịu nổi, mà nàng nay lại bỏ hắn
vì một lý do họa vô đơn chí, quả thật đây là một sự trừng phạt quá lớn
đối với hắn!
Oán được ai đây ? Đây đều là báo ứng của hắn, chính hắn hạ mình làm bẩn
thân mình của hắn thì hắn đã không có tư cách có nàng, nhưng mà Hoàng
thượng dựa vào cái gì mà có được tình yêu của nàng? Nàng nhớ rõ ẩn thư,
nhớ rõ nước làm hiện chữ, vậy chứng tỏ là nàng không mất trí nhớ? Vậy
sao nàng lại lựa chọn như vậy? Là nàng thỏa hiệp với số phận hay là vì
thất vọng hắn mà ruồng bỏ hắn?
Hắn ngồi ở ghế như một tượng gỗ, sau đó vớ lấy bình rượu tu liền một hơi….
Bên thang lên lầu có hai nữ tử xuất hiện, một nữ tử váy phi sắc dung nhan
vô cùng kiều diễm dù có nhìn từ xa cũng có thể nhận thấy điều đó, một nữ tử đi bên cạnh khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to thông minh nhìn quanh tìm bàn trống, nhanh chóng kéo tay nữ tử diễm lệ tươi cười nói:“Vãn Tình tỷ tỷ, chúng ta đi qua bên bình phong kia ngồi!”
“Được, Úc Vãn Tình cười, giống như băng tuyết rơi đầu đông, làm rung động lòng người.
Chậm rãi đi qua bàn của Lâm Diễm, Úc Vãn Tình giống như lơ đãng liếc mắt
nhìn hắn, Du Du ôm cái mũi nhỏ giọng nói thầm:“Ma rượu, mùi kinh quá.”
“Du Du, không thể vô lễ.” Úc Vãn Tình đối Lâm Diễm xin lỗi cười, liền bị Du Du kéo nhanh chóng đi đến bên trong bình phong cách đó không xa ngồi.
Lâm Diễm biết bộ dạng của mình lúc này quả thật rất chật vật, nhưng mà hắn
cái gì cũng đã không cần, nên quan tâm làm gì đến hình tượng bên ngoài
người khác đánh giá nữa, ngẩm đầu lên nhìn hai nữ tử đó đi qua, thản
nhiên nhìn các nàng một cái rồi lại tiếp tục uống, rượu vào sầu càng
thêm sầu, muốn say mà không tài nào say được chính là sự thống khổ đối
với hắn, làm bản thân hắn hận đến muốn chết đi mà không được…
“Vãn Tình tỷ tỷ, nếu mà đã đến Vũ Trần lâu này, như thế nào có thể không
uống rượu túy nguyệt nhi đây? Muốn uống trà còn không bằng đi trà lâu!”
Du Du không vui bĩu môi oán trách Vãn Tình không muốn bồi nàng uống
rượu.
“Ta vẫn không bao giờ uống rượu, Du Du ngươi cũng mà chứ có phải không.”
“Nhưng là đây là rượu túy nguyệt nhi! Chỉ có ở Vũ Trần lâu mới có thể uống nha!”
“Thì đã sao? Trà ngon còn có thể say lòng người thì cần gì phải uống rượu?”
Nghe được lời nói này lọt vào tai, Lâm Diễm đang cầm trong tay chum rượu
thất thần làm rơi ly rượu, làm rượu đổ tung tóe ra mặt sàn, trong không
khí trần ngập mùi hương rượu nồng đậm..
Trước năm gia tộc nhà hắn suy tàn một năm, trong bách hoa viên, mọi người bồi nhau ngắm hoa uống rượu, Nghiên Nhi ghét rượu, nói chính là câu này…
“Uy! Này ma rượu chạy đến chỗ chúng ta làm gì?”Du Du vừa chuyển mặt trông
thấy Lâm Diễm đứng ở ngoài bình phong, ánh mắt chính là chăm chăm nhìn
vào người của Úc Vãn Tình tức giận mà nói hắn.
“Ta……” Lâm Diễm bị chất vấn ngây người,“Vị tiểu thư này……” Là vì nghe được có
người nói lời giống hệt với Nghiên nhi nên hắn mới cố ý muốn chạy qua
xem, đúng là vị tiểu thư vừa rồi nói….Nàng chỉ thích trà không thích
rượu sao?
“Công tử có việc?” Úc Vãn Tình cười nhạt với hắn, không quá mức kiều, nhưng
mà cũng không kém phần mị, ánh mắt lộ vẻ thản nhiên lạnh lùng nhưng mà
lại kiến cho người đối diện bị sắc mặt đó của nàng hấp dẫn, cảm thấy có
mị lực.
“Không có việc gì……” Lâm Diễm có chút bối rối không biết làm sao, hắn không
biết chính mình đang làm cái gì, liền bởi vì nghe thấy nàng nói một câu
mà Nghiên nhi từng nói qua, liền lỗ mãng thất thầnt chạy tới quấy rầy
người ta dùng bữa,xem ra vị tiểu thư bên cạnh kia đang nhìn hắn như thể
hắn là phường háo sắc này ý đồ không tốt…
“Nếu không có việc gì như thế nào còn không chịu đi? Hừ!Ma rượu, bổn tiểu
thư nói cho ngươi biết, ngươi mà cứ uống rượu như nước vậy thì sớm muộn
gì lục phủ ngũ tạng ngươi cũng chảy máu mà chết.”
Chẳng qua vừa rồi nhìn hắn vài lần, Du Du đã nhận ra hắn từng bị nội thương
rất nặng, vết thương đó đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, nếu mà hắn cứ uống
như vậy thì tính mạng nhất định khó bảo toàn, tốt nhất là thông báo cho
hắn biết, lời nói tuy như mắng mỏ nhưng mà thực chất là khuyên giải hắn!
“Du du!” Du Du chưa từng nói với ai mà không khách khí như vậy, nàng lại
không biết hắn là Lâm Diễm, Úc vãn tình không hiểu vì sao Du Du nhìn hắn như thể hai người là đối thủ truyền kiếp vậy.
“Công tử đừng để ý, Du Du cũng không ác ý, chính là muốn nói cho công tử đừng nên uống rượu quá độ mà thôi.”
“Là ta vô ý quấy rầy hai vị tiểu thư dùng bữa, thứ tội, cáo từ.” Áp chế sự khác thường trong lòng, Lâm Diễm xoay người rời đi, vẫn chưa yên được
lời nói của Du Du dành cho hắn.
Buổi đem trên tửu lầu xa hao cạnh hồ liễu, gió đêm đem theo hương hoa nở rộ
làm cho người thưởng thức rượu cảm thấy vô cùng thư thái. Tào Triệt một
mình ngồi trong đó uống rượu, ánh trăng chiếu vào quần áo hắn từng lớp
phiêu phiêu bay như thể vô cùng thư thái chờ đón tin tức một cách bình
thản, bởi hắn biết hắn tính toán tuyệt đối không lầm.
Theo hồi báo, Vãn Tình quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, câu nói đầu tiên khiến cho Vân Sở chú ý đến nàng…
Cũng khó trách, Nhược Nghiên đối với hắn chính là điểm yếu, đã vậy hắn lại
cho Vãn tình nói lời nói của nàng ấy, một lời nói có thể làm cho hắn mờ
đi lý trí, nhậm nhần nàng ấy thành người khá. Hắn tin Vãn tình có thể
làm khơi lại dục vọng của hắn như hắn đối với Nhược Nghiên. Huống chi
Vãn Tình xinh đẹp cũng cũng không thua cho nàng……
Lại uống thêm một chém rượu, ánh mắt hắn trở lên thâm trầm, vài năm trước
vào lúc hoa nở rộ, trong bách hoa viên mọi người uống rượu bình hoa,
nàng thì lại uống trà bình hoa, còn nói là không cần rượu cũng có thể
làm say lòng người, tuy tính tình trẻ con cùng lời nói có vẻ ngang
ngược, nhưng mà hắn cũng nhìn nàng một cách say mê…Tự hỏi nếu mà bây giờ lại nghe thấy một nữ tử nói lời như vậy, nhất định cũng sẽ làm cho hắn
chú ý…
“Vương gia, chúng ta đã trở lại!”
Tiếng nói Du Du thanh thúy từ xa truyền đến, Tào Triệt thu lại tâm tình, nàng đã chạy đến gần hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt trong sáng,
trong tay đang cầm vài cái bao giấy, xem ra vẻ mặt cho thấy nàng đang
rất hưng phấn có phần khoái trá cộng vào .
“Hôm nay đi đâu chơi? Mua được cái gì tốt ?” Hắn cười hỏi, ánh mắt nhìn về
phía Vãn Tình đang chậm rãi đi tới, thần sắc thản nhiên, hình như có ai
oán.
“Chúng ta buổi chiều đi chơi hồ, buổi tối đi Vũ Trần lâu uống rượu Túy Nguyệt
nhi, thật sự là rượu rất ngon! Sau đó lại đi dạo chợ đêm, thật không
nghĩ tới chợ đêm náo nhiệt như vậy, ta mua thật nhiều đồ ăn ngon đây!”
“Tiểu nha đầu chỉ có biết ăn thôi!”
“Vương gia, Du Du ở lạicùng với người tán gẫu, ta có chút mệt, xin phép về
phòng nghỉ ngơi trước .” Mệt không phải người mà mà tâm mệt nỏi, bởi vì
dù nàng có cố gắng thế nào hắn cũng không chú ý đến nàng, nàng cuối cùng đối với hắn mà nói chỉ là một quân cờ, đi tới hay đi lui là do hắn
quyết định,hơn nữa,khi cần thiết hắn có thể đem nàng ra làm vật hyy
sinh…
Sớm biết là vậy, nhưng mà nàng vẫn cam tâm tình nguyện đem chính mình giao
cho hắn, cho hắn sử dụng, vui vẻ chịu đựng, mong đến lúc nào đó hắn
thương tiếc cho nàng một kết quả đẹp như mong đợi…
Mà nay đã bao nhiêu thời gian đã qua, trừ lúc hắn ra mệnh lệnh cho nàng
thì cái gì nàng cũng không được hắn quan tâm, thậm chí nhìn Du Du bên
hắn lúc này líu lo, nàng cũng cảm thấy vô cùng ghe tị với nàng ấy, nàng
ấy có thể vô tư lại gần một nam nhân lạnh lùng đó mà nói nói chuyện vui
vẻ….
Hối hận sao? Không, nàng dứt khoát không, vì hắn, nàng nguyện hy sinh kể cả sinh mạng của chính nàng…
“Nếu mệt mỏi, cũng nên đi nghỉ sớm đi ! Du Du ở lại cùng ta ngắm trăng có được không?”
“Được! Đêm khuya rồi, Tình tỷ tỷ nhanh đi nghỉ ngơi đi!” Du Du khoái trá đáp ứng.
“Vãn Tình cáo lui.” Úc Vãn Tình cô đơn xoay người, ảm đạm rời đi.
Xem ra khi nàng và Du Du đến Vũ Trần lâu tin tức đã được người báo lại cho
hắn biết kết quả, nên hắn không hỏi lại nàng kết quả ra sao? Nhưng mà vì sao hắn không trực tiếp hỏi nàng? Nàng cảm thấy vô cùng chua xót, nhưng mà …nàng không thể nói…Một quân cờ thì có quyền gì mà chua xót….
“Vương gia, người uống rượu gì đây? Thật là thơm a!” Du Du tò mò nhìn chén
rượu màu hồng nhạt, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ trong chém tỏa ra,
thực sự mùi thơm rất mê người
“Cái này gọi là tuyết nhưỡng bách hoa, thơm ngọt thuần mĩ, rất tốt để cho nữ tử uống, ngươi nếm thử rượu này so với túy Nguyệt nhi thấy thế nào?”
Tào Triệt rót cho Du Du một ly rượu đầy.
“Được ta rất muốn uống thử! Thật sự là rượu ngon! Tuyệt không kém so với rượu túy nguyệt nhi!” Du Du uống xong miệng không ngớt khen ngợi, đột nhiên
lại nhớ tới ma rượu mà nàng gặp ở Vũ Trần lâu, tức giận bĩu môi nói:
“Vương gia, lại nói mới nhớ hôm nay đến Vũ Trần lâu ta và tỷ tỷ gặp một
ma rượu, hắn còn nhìn chằm Vãn Tình tỷ tỷ nữa chứ, nhớ tới mà thấy tức
giận! Nhìn hắn ta có thể xác nhận lục phủ ngũ tạng hắn bị thương rất
nặng, nếu mà hắn cứ uống như vậy, tính mạng nhất định không giữ nổi được bao lâu, ta hảo hảo nhắc nhở hắn, hắn không chút cảm tạ mà còn quay
người rời đi…. Hừ! Uống đến chết không để ý!”
Tánh mạng khó giữ được? Có nghiêm trọng như vậy sao? Vân Sở nội thương không phải là đã khỏi hẳn rồi sao?
“Đừng tức giận đừng tức giận, vì một tên ma rượu mà tức giận như vậy sao?
Thật là tiểu nha đầu này!” Tào Triệt giễu cợt nghiêm mặt nhìn Du Du,
lại nói về tiểu nha đầu này thật sự có vài phần giống với tính cách của
nàng năm xưa,. Nhưng mà từ khi hắn áp giải Tề Lệ về kinh thì thấy hình
như nàng đã thay đổi rất nhiều, vẫn xinh đẹp như trước nhưng mà hình như trí nhớ nàng không còn, nàng không có nhận ra hắn, nhưng mà dù vậy hắn
vẫn không từ bỏ nàng được….
“Ta đã mười bảy tuổi, không phải là tiểu nha đầu nữa!” Du Du bất mãn hờn
dỗi kháng nghị, nàng đã mười bảy tuổi, là một đại cô nương, Vương gia vì sao vẫn coi nàng là một tiểu nha đầu!
“Hảo hảo hảo, tiểu nha đầu đã trưởng thành, biến thành đại cô nương, vậy
tiểu vương xin hỏi cô nương, sư thúc ngươi hiện tại ở nơi nào?”
“Việc này ta cũng không rõ, sư thúc rời cốc nói là đã tới kinh thành từ lâu,
ta ở trong cốc nhàn chán nên mới đến kinh thành chơi tiện thể gặp sư
thúc, nhưng mà cũng không thấy sư thúc có tin tức gì, bây giờ không biết sư thúc du sơn ngoạn thủy nơi nào rồi!”
“Ngươi với Viễn Trạch đều không có tin tức gì sao? “ Tào Hãn hơi kinh ngạc,
người Điệp cốc xưa này hành tung đều bí mật, hơn một năm trước điệp y
cốc đã qua đời, Điệp cốc chỉ còn lại hắn và cháu gái hắn là Du Du và đệ
tử Mộc Viễn Trạch, bọn họ trong lúc đó vì sao lại mất liên lạc.
“Vài ngày trước ta có hỏi tin tức qua sư huynh, nhưng mà đến bây giờ cũng chưa hồi âm, thật sự là kỳ quái……”
“Có lẽ hắn mất mấy ngày mới nhận được tin, nhưng mà ngươi ccứ lại ở kinh
thành dạo chơi đi, ngươi thấy nơi này đi chơi có vui không?” Tào Hãn đã
thấy sự việc nhất định có biến, Mộc Viễn Trạch đến kinh thành là theo
yêu cầu của hắn, lẽ ra giờ này phải đến rồi mới phải, vì sao mà mấy ngày rồi mà Du Du cũng không có tin gì của hắn? Chẳng lẽ là trên đường gặp
chuyện gì đó làm trì hoãn hành trình? Nhưng mà cũng phải báo tin tức với Du Du chứ?
Chẳng lẽ gặp bất trắc gì rồi? Với lại hắn cũng không phải là người hay trêu
trọc thị phi, mà người của Điệp cốc võ công mặc dù không phải là hạng
đứng đầu, nhưng mà kinh công nhất định là đứng đầu, nhất định giúp hắn
bảo toàn được người….Nhưng mà tốt nhất vẫn nên sai người đi nghe ngóng
tình hình thì yên tâm hơn…
“Không được, kinh thành trừ bỏ náo nhiệt ra thì cũng không có gì hơn, hoa cỏ
cũng không bằng ở Điệp cốc! Nhưng mà ngyaf giỗ của gia gia cũng sắp đến
rồi, ta cũng nên trở về, Vương gia nếu thấy sư thúc ta đến kinh thành mà làm xong chuyện rồi thì nhớ nói với người sớm trở lại cốc, đừng chậm
chễ ngày giỗ của gia gia.”
“Vậy mà nhanh a! Lại một năm nữa trôi qua, đáng tiếc không thể tự mình đi
bái tế lão nhân gia… Ngươi khi nào khởi hành, ta sẽ cho người tiễn.”
Tào Triệt có chút buồn bã, nhớ tới vài năm bị trúng độc xà mà xâm nhập nhầm vào Điệp cốc, được y tiên nổi tiếng cứu sống, hóa ra y tiên đó tính
tình rất trẻ con giống hệt lão ngoan đồng, cũng không biết nhìn trúng
hắn có điểm nào xuất chúng, cứ nhất quyết bắt hắn ở lại Điệp cốc nhận
làm đệ tử. Điệp cốc bốn mùa trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi có thể
nói đây chính là nơi đào nguyên nơi trần thế, vô cùng thoát tục, đáng
tiếc là tâm còn nhiều ràng buộc nên hắn không thể ở lại đó thưởng thức
tiên cảnh được nữa, bản thân hắn chỉ xứng ở nơi ồn ào náo động chứ không hề thích hợp với nới tĩnh tâm đó..
Trong ánh mắt xẹt qua một tia oán giận, không biết tin y tiên qua đời đã được báo tới tai hoàng huynh chưa, nếu mà hắn biết không biết sẽ phản ứng
tới mức nào? Đương nhiên, bây giờ không phải là thời điểm đem tin tức
này truyền cho mọi người biết được.
Nghe nói vài ngày trước có tin y tiên tái xuất giang hồ truyền ra, hoàng
huynh lập tức sai người đi tìm….Điều này kiến hắn có thể vẫn còn hy
vọng….nhưng mà hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều mà thôi,…
“Đưa tiễn sẽ không vui, Du Du ghét nhất là khi ly biệt, ngày nào đó không
thấy ta, đó chính là lúc ta đã rời đi!” Du Du ngửa đầu ngắm trăng rằm,
buồn bã nói:“Ta thực sự rất nhớ gia gia, nhớ rõ ngày gia gia mất cũng
chính là ngày có ánh trăng như vậy…”
“Du Du, nói cho ta biết y tiên vì sao mà chết, lão nhân gia thân mình luôn
luôn khỏe mạnh, như thế nào……” Tào Triệt nhíu mày, hắn vẫn không tài nào hiểu được vì sao mà y tiên đột nhiên lại tạ thế vào năm trước, dù có
hỏi vài lần, nhưng mà mọi người đều ương bướng không nói cho hắn biết,
nhưng mà càng làm cho hắn thêm nghi ngờ về cái chết của y tiên….
“Kỳ thật…… Gia gia là vì tâm bệnh mà chết, chỉ vì không tin trên đời cự
nhiên có người bệnh mà bản thân người cũng không trị khỏi, từ lần đó về cốc người trầm tư mấy tháng, có một ngày hình như thông suốt vấn đề gì
đó, lập tức lại vui vẻ như một hài tử nói muốn lập tức khởi hành đi trị
liệu cho người ta, thân thể người lúc đó cũng không mấy cường tráng như
trước, lại cộng thêm hao tâm phí sức mấy ngày, thúc thúc nói là người đã suy kiệt thần trí rất nhiều nên người bị kiệt quệ mới khuyên người ở
lại cốc mấy hôm nữ rồi hãy đi, ai ngờ đêm đó là người tạ thế…”
Nói lại chuyện gia gia mất, Du Du buồn thảm kể lại….
“Đừng đau buồn, hắn lão nhân gia thực không thẹn là y tiên, ta nghĩ thời điểm người ra đi nhất định là cười mãn nguyện đi?”
“UHM, gia gia trước lúc lâm chung có dặn sư thúc một vài việc, sau đó mới an tâm mà đi….”
“Không biết bệnh nhân nào mà lại làm cho lão nhân gia khó sử như vậy? Bệnh nan y gì mà chữa mấy tháng cũng không khỏi? Tào Triệt có chút kinh ngạc, y
tiên y thuật tới từng ấy tuổi không thể không có bệnh gì mà không biết,
nếu đã chữa là nhất định khỏi, hắn chưa từng nghe qua y tiên chữa bệnh
mà thất bại bao giờ….
“Nàng không phải là người của Đại Cảnh chúng ta……” Du Du khó xử cắn môi, do dự một hồi rồi mới nói thẳng ra.
Tào Triệt trong lòng sáng ngời,“ Là người Nguyệt quốc phải không?” Một năm
trước hai nước đang giao chiến, y tiên cứu trị không ít bệnh nhân là
người của Nguyệt quốc, là kẻ thù của nước mình, thảo nào mà người của
Điệp cốc khi nói về chuyện này cóvaif phần kiêng kị.
Thấy Du Du gật đầu thừa nhận, đôi mắt thông minh ẩn chứa một hàng lệ, hắn
trấn an xoa xoa mái tóc nàng, an ủi cười nói:“đối với Thầy thuốc mà nói
trong lòng chỉ có bệnh nhân, huống chi người lại là y tiên! Không phân
biệt câu nệ người này người kia, nếu không đã không xứng với danh y
tiên? Đáng tiếc người đó vô phúc, nếu mà lão nhân gia không chết thì
nhất định có thể cải tử hồi sinh….
“Kì lạ còn ở phía sau cơ!” Du trên mặt bi sầu bi nhưng tỏ vẻ khó hiểu,“Sau đó sư thúc tuân lệnh gia gia đi sang Nguyệt quốc, thay gia gia giải
quyết xong tâm nguyện đó, ai ngờ nàng không được dùng thuốc mà lại khỏe
thêm, khôi phục như lúc ban đầu.Người nói xem có ngạc nhiên không?”
“Hả?”Đúng thật là chuyện lại a!” Tào Triệt nghe nói vậy cũng thấy có chút kinh
ngạc, y tiên đã không thể trị bệnh cho nàng thì làm gì có người nào có
thể trị được, người này quả thật thú vị nha, hắn cảm thấy rất là hứng
thú truy vấn,“Người kia là ai?
“Kì lạ còn tiếp nha! Nàng là hoàng phi được sủng ái của Nguyệt hoàng đế, sư thúc nói nàng là một nữ tử rất đẹp rất đẹp, trước đây hôn mê bất tỉnh,
ai ngờ lúc sư thúc tới ở sư thúc nơi đột nhiên liền tỉnh lại, đáng tiếc tỉnh lại thì tỉnh, lại đã quên hết mọi chuyện trước kia, ngay cả bản
thân mình là ai nàng cũng không nhớ rõ.Sư thúc tra không ra nguyên nhân
bệnh, Nguyệt hoàng đế không chút nào lơ đễnh, tựa hồ chỉ cần nàng tỉnh
lại, khác hay không khác đều không sao cả……”
Hoàng phi được sủng ái của Nguyệt hoàng đế ? Tào Triệt kinh ngạc, Nguyệt
hoàng đế Vô Hạo lạnh lùng, không coi trọng bất kỳ một phi tử nào, vậy vì sao hắn lại vì một nữ nhân mà động tâm?
Chính là không biết tình cảm như vậy cho nàng ấy là hạnh phúc hay là bất hạnh….
Về phần mất trí nhớ thì có chút nghi vấn, có thể quên hết mọi người chứ bản thân mình thì sao có thể quên được…
Đêm đã khuya, Du Du sớm đã trở về phòng nghỉ ngơi, Tào Triệt lại như trước
một mình uống rượu, chỉ có ở đây ngấm gió đêm mới có thể trấn tĩnh được sôi sục trong lòng hắn. Trước mặt người đời, hắn luôn phải đeo một lớp
mặt nạ, đó là một vương gia không màng danh lợi, không quan tâm đến việc triều chính, là một người say mê cầm kỳ thi hoa, luôn muốn được tiêu
dao.Nhưng thật sự chỉ bản thân hắn mới có thể biết được bản chất thật
của hắn, đằng sau lớp mặt nạ đó là một người bị hận thù xâm chiếm, vô
tình,vô nghĩa. Bị hận thù tra tấn hắn, thúc giục bản thân hắn vì vậy mà
có mưu cầu, đi tranh đấu, đi cướp đoạt lấy thứ mà nó muốn, muốn có được
mọi thứ trong tay, có được người, chỉ có cái chết mới có thể khiến hắn
dừng lại…
Nhớ lại năm hắn tám tuổi, mẫu hậu sai người mang đến cho hắn một bát thuốc
bổ, trên mặt người còn mang theo mọt nụ cười tán dương vô cùng thoải
mái, là lần đầu tiên hắn thấy mẫu hậu không phải là cười với hoàng huynh mà là cười với hắn như vậy, thật sự rất thân thiết, nhưng mà sao là giờ cứ nghĩ đến thời điểm đó hắn lại thấy lạnh cả người, sao mẫu hậu lại
cười với hắn một cách lạ thường và quỷ dị đến vậy?
Nhiều năm sau, khi hắn vô ý bị rắn độc cắn trong núi, gây thương tích và vô
tình thâm nhập được vào Điệp cốc, sau khi được giải độc mới được y tiên
nói mới biết bát thuốc bổ năm đó rất có hại đối với thân thể hắn, khó có thể cứu vãn hậu quả, ngay cả y tiên cũng tiếc là người không có nhiều
phương pháp để chữa trị ….
Khiếp sợ, oán hận, phẫn nộ như sóng thần tràn lên trong lòng hắn, đánh úp hết lý trí của hắn, nhưng mà hắn lại không bao giừo biểu lộ ra hận thù đó,
không cho bất kỳ ai biết hắn muốn một tay hủy diệt tất cả….
Mấy năm tỉ mỉ bày mưu tính kế đến nay đã có kết quả như mong đợi, nữ nhân
khuôn mặt xinh đẹp nhưng mà tâm địa như rắn rết kia cũng đã về cửu
tuyền, chôn sâu dưới ba tấc đất, đám công thần bên cạnh bà ta cũng đã
diệt trừ hơn nửa, không còn có chut5s quyền lực. Điều quan trọng là
không một ai có thể ngờ tới người âm thầm đứng sau tất cả lại là Cẩn
Vương hắn…
Thời cơ chưa chín muồi, cho dù lòng hắn lúc nào cũng như lửa đốt, nhưng mà
hắn biết vẫn nên chờ đợi, bởi đối thủ của hắn không phải là người
thường, hắn phải thật cẩn thận, không thể lộ ra nhất kỳ dấu vết nào,
tránh để hoàng huynh mất đi sự tín nghiệm đối với hắn , chỉ cần hơi chút sơ xẩy, khiến cho hoàng huynh sinh lòng nghi ngờ thì kết cục của hắn so với các lão thần già e rằng thê thảm hơn rất nhiều. Một mũi tên mà đã
lên cung thì chỉ có thể bắn ra chứ không còn đường rút lại nữa.
………….
Đêm khuya tĩnh lặng, Úc Vãn Tình một mình đứng cạnh cửa sổ, dung nhan xinh
đẹp có phần u buồn, lời thề suốt đời phải vô tình vô nghĩa sớm đã mất đi trong con người nàng, nàng giờ như con thiêu thân lao vào lửa cứ cố
gắng nán lại bên cạch hắn,cam tâm tình nguyện vì hắn trả bất kỳ giá nào, không sợ bất kỳ quả báo nào….
Buông thả chính mình vì tâm nguyện của hắn, là si? Là ngốc? cho dù là vậy nàng cũng không để ý…
Bản thân nàng Chưa từng nghĩ tới bản thân mình có một ngày sẽ trở thành như vậy, xa lạ đến mức chính bản thân nàng còn không nhận ra mình, nhưng mà nàng đã dứt khoát…
Lại nghe tiếng bước chân quen thuốc đến gần, dù không chú tâm lắng nghe
nhưng mà nàng biết là người nam nhân đó đến, đáy mắt cô đơn buồn bã đứng dậy, rời bước đến trước cửa, mở ra thấy hắn đã đứng ngoài, một thân
tuấn dật phi phàm.
“Vương gia, ngài như thế nào giờ này còn đến đây?” Có phải là trong lòng hắn có chút nhớ nàng chăng?
“Thấy phòng ngươi còn sáng đèn nên tới xem sao, nói không phải là mệt sao? Vì sao mà còn chưa ngủ?” Triệt tùy ý hỏi, thấy trong mắt nàng hiện lên sự
vui sướng, trong lòng hắn trào phúng cười, nữ nhân luôn luôn có lòng
tham vô đáy, ghen tỵ làm các nàng trở lên ngu ngốc, luôn tự cho mình là
nhất mà quên mất câu nói của cổ nhân: “Biết mình biết người” , nàng làm
sao mà có thể dâú nổi hắn.
“Vãn Tình sợ lầ này sẽ làm Vương gia thất vọng, cho nên khó có thể đi ngủ.”
“Ngươi sẽ không làm ta thất vọng, Vãn Tình, ta tin ngươi!”
“Vương gia……” Hắn tin nàng! Chỉ vì câu nói này mà nàng có thể nguyện vì hắn vượt qua mọi núi đao biển lửa!
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, hai người cứ vậy mà nhìn nhau, thâm trầm giống như biển cả, nhưng mà vẫn không giấu nổi cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng
bên trong từng người…
“Vãn Tình, ngươi làm rất tốt, hôm nay Vân Sở đối với ngươi đã có ấn tượng
sâu sắc, ngươi nên cố gắng tọa thêm nhiều cơ hội ngẫu nhiên hơn với
hắn.”
“Vâng, Vãn Tình biết.” Úc Vãn Tình đau lòng cúi đầu trả lời, bỗng nhiên nâng
mi mắt mong đợi hỏi:“Nhưng mà lòng hắn có rung động hay không ta không
biết, nếu Knếu Vãn Tình thất bại, hắn chưa từng một lần động tâm với ta
thì ta nên làm thế nào cho phải?”
“Ngươi có biết nên làm sao không.” Tào Triệt thần sắc không hề thay đổi, giọng nói cũng hoàn toàn lãnh khốc,“Nếu không thể hữu dụng nữa thì tốt nhất
là nên bỏ, nên ngươi chỉ có một con đường là gắng làm hết sức, kết quả
ra sao sau đó ta sẽ định đoạt.”
Nhẹ nhàng đi dần đến, Băng tinh nghịch nở một nụ cười, ánh mắt thể hiện sự
nhu hòa, khẽ mở lời nói:“Trong lúc vô ý đi đến nơi này, không dám đi vào quấy rầy hoàng thượng, không biết phải đi đâu a?”
Bỗng nhiên đứng khựng lại khi nhìn thấy người phía sau hoàng đế kia thân ảnh tuấn dật phi phàm, đôi mắt nàng sáng lên, trên mặt hắn lại lộ vẻ cười
sáng lạn làm cho nàng không hiểu được thâm ý của hắn, Băng sắc mặt khẽ
biến, giật mình, Cẩn vương sao lại ở đây vào lúc này, hẳn là cùng hoàng
thượng thảo quốc sự, nàng tốt nhất là nên tránh khỏi đây thật nhanh.
Đối mặt với các cung phi các trong cung nàng có thể hiên ngang không để ý
tới, nhưng là trước mặt hoàng thượng, Vô Danh có thể hiểu được nàng có
thể không hành lễ với Vương gia thì thôi, nhưng mà trước mặt hoàng
thượng và các thị vệ, nàng tốt nhất là nên hành lễ mới phải. Băng cũng
có cùng suy nghĩ như hắn liền cúi đâu hai người quỳ gối hành lễ: “ Vương gia ở đây sao? Xem ra hoàng thượng và vương gia có chuyện quốc sự cần
bàn bạc, Nhược Nghiên không dám quấy rầy, xin cáo lui trước.”
“Mau đứng lên! Sao tự nhiên lại hành lễ như vậy?” Tào Hãn thấy nàng hành lễ
như vậy, tiến đến đỡ nàng đứng lên, ôn nhu ôm nàng vào ngực, xoay người
đối diện với Tào Triệt nói: “Ngươi đi về trước, Vân Sở bệnh mấy ngày,
nếu rảnh rỗi ngươi thay ta đi hỏi thăm hắn xem.” Một câu nói như hàm ý
đừng nên ở đây quấy rầy hắn và giai nhân làm bạn tình tứ.
“Vâng!” Tào Triệt thanh âm thật dài, cước bộ bất động, liền đứng ở đó nhìn hai
người một chút cũng không có ý tứ, khóe miệng ngược lại gợi lên một nụ
cười hình như là chế nhạo.
“Hoàng Thượng, ngươi xem Vương gia cười chúng ta đấy!” Băng hờn dỗi đẩy cánh
tay của Tào Hãn đang ôm lấy nàng :“Hoàng Thượng xử lý quốc sự quan trọng hơn, Nhược Nghiên còn muốn đi thục viện cung một lát xem thế nào!” Vốn
cũng không muốn đi thục viện cung, nhưng mà lời nỡ nói ra không thể rút
lại , với lại bản thân nàng cảm thấy rất thương cho nữ nhân điên ở đó,
dù sao nàng mới là mẹ đẻ của hoàng thượng!
“Thục viện cung? Nàng đi tới tòa nhà đó làm gì? Nơi đó không phải là nơi ở
của vị thái phi điên sao?” Tào Hãn có chút hờn giận, như thể ghen tỵ,
nàng chẳng nhẽ tình nguyện đi thăm một nữ nhân bị điên hơn là ở lại nơi
này cùng hắn sao?
“Hả…… Thiếp lần trước đáp ứng với nàng là sẽ thường xuyên đến đó thăm nàng,
lời đã nói ra thì không thể nuốt lời được !” Băng cố ý nhấn mạnh với
hắn, sắc mặt thì trở lên vẻ rất buồn bã. “Lúc trước thiếp có ở thục viên cung mấy ngày, nàng đối với thiếp rất là chiếu cố, nên giờ đây đi thăm
nàng cũng là phải đạo.”
“Vậy……Nàng nên đi đi.” Nghe nàng nhắc tới trước kia nàng bị giam cầm ở thục viện
cung, Tào Hãn lại cảm thấy một cơ đau nhói trong lòng, vậy cứ để nàng đi vậy, sau đó hắn lại kêu Lộ Tam thông báo với phủ nội vụ đem đến đó một
số vật dụng cho thêm đầy đủ.
“Được! Đa tạ Hoàng Thượng!” Không nghĩ tới chính bản thân nàng là tùy tiện
viện lấy một cớ, nhưng mà vì vậy lại đem đến cho thái phi đó một phúc
lợi lớn, Băng cảm thấy thật vui vẻ, nụ cười trên môi nàng càng thên tươi tắn, đôi mắt thể hiện sự vui mưng làm cho cả người nàng như bừng sáng.
Vội vàng rời đi Băng không chú ý đến nụ cười của Tào Triệt đã biến đổi
thành nụ cười có vẻ trần tư hơn, nhưng mà bản thân nàng vẫn có thể cảm
nhận được nam nhân này trước mặt người khác luôn mang một nụ cười để che dấu con người thật của hắn, nàng khi ở cạnh hắn luôn có cảm giác lo
lắng, nhưng mà căn bản không thể nói cho Tào Hãn biết được chuyện này.
Đây là hoàng đệ mà hắn vô cùng tin tưởng, hắn chưa từng một lần phát
hiện ra hoàng đệ của hắn trong tương lai muốn làm điên đảo tâm trí hắn….
“Triệt, gần đây Úy Phong Kì có hướng đi gì mới không?” Tào Hãn nhìn theo thân
ảnh Băng đi xa, lúc này mới quay lại hỏi Tào Triệt.
“Lão hoàng đế chậm chạp không chịu quy thiên, huynh đệ thì thi nhau giành
binh quyền, hắn tuy là thái tử nhưng mà lại là kẻ đau đầu nhất!” Tào
Triệt hít sâu một hơi lạnh lùng nói:“Hoàng huynh, cảnh xuân tươi đẹp như vậy, huynh đệ chúng ta sao không đi ngắm phong cảnh, nghe nói ngự hoa
viên lúc này trăm hoa đua nở, chính là lúc thưởng thức cảnh xuân đẹp
nhất đấy .”
Tào Triệt trong lòng suy ngẫm: Nàng thật là đi tới thục viện cung sao? Hay
là lại nhân cơ hội đó nói là muốn ra ngoài ngắm phong cảnh đây! Lâm Vân
Sở, ngươi còn chưa đối với nàng ấy hết hy vọng, dám vào lúc ban ngày ban mặt thâm nhập vụng trộm gặp nhau trong ngự hoa viên, xem ra không cho
ngươi một bài học giáo huấn, ngươi còn không có buông tay.
“ Cũng được, nay mọi việc đã thuận lợi, bao lâu rồi không có rảnh rỗi như vậy, đi dạo cũng là một phương pháp tốt, đi nào!” Tào Hãn mỉm cười gật
đầu tỏ vẻ đồng ý, nay chiến sự đã chấm dứt, biên cương bình định, đám
gian thần ngày trước dâng tấu bày đặt thị phi đã bị dẹp trừ, một lớp
quần thần trẻ có nơi dụng võ, mọi việc triều đình thuận lợi, Nhược
Nghiên lại thay đổi tâm tình rất nhiều nên giờ là lúc hắn có thể thả
lỏng tinh thần.