Chí Tôn Phế Hậu

Chương 65



Mọi việc không theo ý muốn nhưng bản thân nàng có thể làm gì được, tiến cung là việc đã định nếu không muốn tiểu Huy bị phạt. Sáng sớm hôm sau Băng đương nhiên không quen với việc dậy sớm mang theo cơn buồn ngủ lên xe đi vào cung cùng Triệt.

Ngồi trên xe, Băng miễn cưỡng làm cho mình tỉnh ngủ, đẩy vào Triệt nói:“Ngươi nói xem có phải Hoàng Thượng nhìn ra cái gì rồi phải không?”

Tối hôm qua nàng suy nghĩ thật lâu, tuy rằng ngoài miệng Hãn nói không miễn cưỡng nàng, nhưng mà lời nói và hành động thì lại trái ngược nhau, lấy việc phạt tiểu Huy ra ép nàng đáp ứng. Nếu nói hắn không nhìn ra gì thì cũng không đúng, nếu trước kia nàng luôn không ngừng nhắc nhở bản thân mình chính là Nhược Nghiên nhưng đôi lúc nàng thật sự rất sợ mình sơ ý để hắn nghi ngờ. Nhưng hiện tại nàng không cần phải lo nữa, nàng lúc này không còn chút bóng dáng nào của Nhược Nghiên trên người, nàng chính là nàng, không phải sống dưới bất kỳ bóng hình nào, cũng không phải là thế thân của ai, hắn làm sao mà nhìn ra được chứ! Nhưng lời nói của hắn thật sự kiến nàng không khỏi nghi ngờ, trong lòng bất ổn.

“Khó nói.” Triệt trợn mắt nói hai chữ, sau đớ lại nhắm mắt lại định thần. Mười năm không gặp , hoàng huynh bên ngoài tuy không có gì thay đổi nhưng hắn có thể rất cảm giác được, trải qua mười năm, hoàng huynh trở nên thâm trầm rất nhiều, cũng thành thục rất nhiều, hiện tại hắn cũng đoán được Hoàng huynh có ý gì với Băng.

“Hỏi ngươi thì thà rằng không hỏi còn hơn!”Băng liếc mắt nhìn hắn nói:“Đừng ngủ, không bằng nhân cơ hội này ngươi kể cho ta về Minh Nhi đi! Nàng lơn lên có giống ta không?” Trước kia nàng không nghĩ tới bản thân vào cung nên không hướng hắn hỏi vấn đề này, sợ nghe xong bản thân khó kiềm chế được sẽ chạy đi gặp đứa nhỏ đó.

Triệt giương mắt nhìn nàng một hồi rồi nói:“Không giống.”

Băng điểm gật đầu,“Cũng đúng, nữ nhi hẳn là giống phụ thân nhiều hơn.” Trước kia khi không biết thân phận của Huy Nhi, sau này biết rồi ngẫm lại mới thấy hắn bề ngoài thật sự giống Nhược Nghiên, chỉ có thể ảo não buồn rầu, sao nàng không nhận ra Huy Nhi sớm hơn kia chứ?

Triệt lắc đầu, vui cười nói:“Không phải, trưởng công chúa của Hoàng tộc giống hoàng huynh kiên cường như vậy mà có thể ra ngoài gặp người ta sao? Ý của ta nói chính là Minh Nhi đẹp hơn tỷ!”

Băng tim đập loạn nhịp, hắn nói thế là có ý gì! Trước tiên nói Minh Nhi không giống nàng, còn nói Minh NHi không giống Hãn, cuối cùng dám cười nói là nàng so với Minh Nhi còn xấu hơn!

“Ngươi có phải muốn ta đánh không?” Liếc Triệt một cái, tay định giơ lên đánh hắn, “Ta muốn là tỷ là có bộ dạng xấ hơn Minh Nhi đó. Tỷ nhìn tỷ xem”. Băng hiện tại rất vừa ý với khuôn mặt nàng, tuy không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khuôn mặt nàng nho nhỏ hình trái xoan, ngũ quan hài hoà tinh sảo xem không đến nỗi nào thì làm gì đến nỗi xấu như vậy.

Triệt buông tay chắn đỡ khỏi cái đánh của nàng rồi cười nói:“Cho nên ta mới nói Minh Nhi đương nhiên sẽ không giống tỷ.”

“Ngươi đang là nới đùa giỡn ta là đi!” Băng giơ tay lên đánh mạnh vào đầu hắn một cái. Biết hắn có ý tốt muốn giúp nàng khỏi lo lắng nhưng cũng không kiềm được cốc hắn một cái, trong lòng cảm kích sự chăm sóc tận tình của hắn với nàng.

Triệt kéo tay nàng, nắm chặt, con ngươi đen láy có ý cười,“Băng, tỷ nên nhớ phải luôn nhắc nhở chính mình rằng tỷ đã không còn là Tề Nhược Nghiên, Huy nhi cùng Minh Nhi cũng không phải con của tỷ, bọn họ là thái tử cùng công chúa, còn tỷ chỉ là Ngô Vi Băng, đứa trẻ mồ côi được Dượng đưa về nuôi trong phủ, nếu tỷ bại lộ thân phận thì người khổ chỉ có tỷ mà thôi, đến lúc đó có khóc lóc đế thế nào thì cũng đã muộn.”

“Ý của ngươi là……” Băng ở trong lòng cân nhắc lời của hắn nói, tổng cảm thấy trong đó có thâm ý khác, mà nàng cũng tin tưởng hắn luôn đứng ở mọi góc độ để xem xét sự tình có lợi nhất cho nàng, nhưng hắn nhắc nàng như vậy là có ý gì, Là muốn nàng hoàn toàn vứt bỏ thân phận cũ để chú tâm vào thân phận mới này hay sao?

“Nhược Nghiên đã chết, tỷ hãy quên nàng đi! Ta tin tưởng Hoàng huynh chân chính yêu tỷ, ta cũng tin sau này hắn sẽ yêu tỷ, vấn đề chỉ là thời gian, không cần lo lắng, làm chính mình là được rồi.” Hắn vỗ vỗ vào tay nàng an ủi.

“Ta rất cảm động, cám ơn ngươi.” Băng ôn nhu nhìn hắn cười, trong lòng rối rắm không biết nên bắt đầu sẽ thế nào.

Đúng vậy! Nàng luôn nói đây mới chính là nàng, không được cho mình là Nhược Nghiên nữa, nhưng mà hiện tại và quá khứ cứ thế quấn lấy nàng lẫn lộn không buông kiến cho bản thân nàng hỗn loạn hết cả. Triệt nói đúng, nàng lên quên đi Nhược Nghiên, sống đúng với chính mình, vứt bỏ hết quá khứ, chỉ cần lấy mục tiêu là làm cho Hãn yêu mình là đủ rồi, còn về sau có nói cho hắn biết thân phận thật của nàng không thì không quan trọng.

Nhưng thời gian giày vò con người, nó có trôi nhanh được sao, khi người ta cần thì nói trôi chậm chạm quá, đến lúc cần nó trôi chậm đi thì nó lại vô tình qua quá mau. Đối với nàng hiện tại một này cứ như cả ngàn năm, hận bản thân không thể trưởng thành sau một đêm…

Vào đến cửa cung đương nhiên không thể ngồi xe, hai người đi xuống theo một Thái gián dẫn vào thư phòng, dọc theo đường đi, Băng nhìn khung cảnh nơi này thực quen thuộc, vẫn vườn ngự uyển, vẫn hòn non bộ khi xưa, làm cảm xúc của nàng không tự kìm được cứ phập phồng. Sau khi dẫn hai người đến thư phòng thái giám liền cáo lui.

Băng trước kia vẫn chưa từng đến nơi này, tiến vào bên trong thấy nơi này sao với các cung điện khác trong hoàng cung thật bất đồng (trái ngược). Bên trong không có sự xa hoa tráng lệ vốn có của hoàng cung mà lại chất phác thanh nhã, thật đúng là một nơi thích hợp đọc sách.

Trời còn sớm như vậy mà giữa phòng đã truyền ra tiếng Huy Nhi sang sảng đọc sách, Băng nhíu mày lại, Tiểu Huy mới mười tuổi mà thôi, có cần vất vả đến vậy không?

Nhưng có lẽ nàng đã hiểu lầm Hãn, hắn đối với sự dưỡng dục bọn nhr rất để tâm, không để cho sự xa hoa nơi Hoàng cung biến bọn nhỏ thành những đứa trẻ ngạo mạn. Trên người Tiểu Huy nàng thấy rõ nó không hề có chút gì là Thái tử ăn chơi trác táng , Tiểu Huy tâm tư kỳ thật thực rất đơn thuần,tuy lần gặp mặt đó ấn tượng về hắn không tốt nhưng ngẫm lại mà nói, từ nhỏ tiểu Huy là thái tử, luôn được kẻ khác a dua nịnh nọt mà không bị phân tâm thế là tốt lắm rồi, nếu tương lai hắn làm hoàng đế thì nhất định sẽ là một hoàng đế tốt, là một minh quân điềm đạm kiêm tốn!

Thái giám canh giữ ngoài cửa báo bọn họ vào. Huy Nhi nghe thấy người đã đến thì liền bỏ sách xuống chạy ra đón.

“Tiểu Băng –” Hắn đầu tiên là sửng sốt nhìn nàng, sau đó ngại ngùng nở nụ cười. Lúc trước còn tưởng rằng tiểu Băng mặc trang phục nữ nhi nhất định rất kỳ quái, ai ngờ nàng mặc lại đẹp như vậy! “Tiểu Băng, ta thật muốn hảo hảo cảm tạ ngươi, nếu không phải có ngươi, ta nhất định bị phụ hoàng cấm phạt rồi!”

Băng nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đứa nhỏ này thật đúng là sợ nàng giận hắn đây! Điểm này so với Hãn mà nói thực giống nhau, đều trong cùng tình cảnh như vậy nên có thể nói nội tâm nhất định rất cô độc, nàng làm bạn với hắn đúng là quan trọng.

Huy nhi xấu hổ đứng ở tại chỗ, định nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Hình như tiểu Băng còn giận hắn, có phải là sau này trở đi nàng không để ý đến hắn nữa không?

“Thái tử điện hạ hôm nay đến thật sớm!” Triệt mở miệng đánh tan bầu không khí trầm lặng.

Huy nhi nói quanh co vài câu, cũng không dám nói thêm gì với Băng nữa, từ bên ngoài có một lão nhân tóc hoa râm với chòm râu dài, hình như là thầy dạy đến dạy bọn họ học, chào hỏi mấy câu và xem mặt học trò mới rồi ngồi vào bàn.

Băng không nói lời nào, Huy nhi cũng không dám lắm miệng, Triệt yên lặng đọc sách, trong phòng không khí rất nặng nề, cũng may chỉ chốc lát sau là công chúa Minh Nhi và quận chúa Nồng Tình đến, sau khi mọi người gặp qua, lão nhân bắt đầu giảng bài, Băng làm sao có tâm chí nghe ông ấy giảng, chỉ ngồi đó nhìn và đánh giá Minh Nhi cùng Nồng Tình.

Minh Nhi quả thực chính là bản sao của Nhược Nghiên như được đúc từ một cái khuôn ra, ngồi trên chăm chú nghe giảng bài, ánh mặt trời mới lên ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đẹp như một bức hoạ, nhưng tính tình hình như quá nhút nhát e lệ, không giống như tính tình của một công chúa sống trong nhung lụa, vì sao Minh Nhi lại như vậy?

Nồng Tình kế thừa dung mạo của Lưu Tịnh, nhưng cái mũi thẳng hình như là của Tô Trản di truyền, bên ngoài vào nội tâm không thể lý giải, con mắt u buồn không giống như đôi mắt của một đứa nhỏ mười tuổi, nàng với thân phận con gái Cẩn Vương được dưỡng dục trong cung chả nhẽ có người dám bỏ mặc nàng?

Thời gian cứ thế đần độn trôi qua, Băng bắt đầu buồn chán, không ngại trước mặt lão nhân ngáp dài, lão nhân phát hiện được không vừa lòng nhưng nói cái gì như “…… Niệm tình ngươi bị bệnh mới khỏi, đi học thì phải có đúng đi học, không được biểu hiện thái độ uể oải như vậy, nếu còn thế lần sau ta nhất định sẽ phạt ngươi!” Nói xong còn giơ giơ cây thước lên doạ nàng ý cảnh cáo.

Nàng cắn răng nhịn, đối với lão nhân này coi như là quỷ cho xong, buông mình ngồi phịch trên ghế, chẳng lẽ về sau mỗi ngày nàng đều phải chịu như vậy sao? Chỉ sợ không quá mấy ngày thì nàng đã phát điên rồi….

Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, Thái tử và công chúa bình thường đã hồi cung nghỉ tạm, Băng và Triệt thì ở luôn tại thư phòng. Minh Nhi và Nồng Tình đã đi trước, Huy nhi do dự cước bộ hình như là muốn cùng Băng nói chuyện nhưng không biết nên mở miệng nói như thế nào, Băng đành mở miệng nói chuyện trước, nàng thản nhiên nói:“Thái tử điện hạ, kỳ thật ta cũng không phải giận ngươi, lời nói ngày hôm qua của ta ngươi đừng để ở trong lòng!”

“Thật vậy chăng? Ngươi không tự giận mình?”

“Không giận, không giận! Học đến tận giờ ngọ đã kiến nàng vô cùng mệt mỏi, đã thế buổi chiều còn muốn nàng tập võ, mau đó mới được trở về dùng bữa mà nghỉ ngơi một chút.” Băng khôi phục thái độ ban đầu với hắn, đầu nàng nghĩ hắn là con của Nhược Nghiên nên đương nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Huy nhi vô cùng cao hứng đi, thái giám bên ngoài vào mời họ đi dùng cơm, ăn cơm xong, một cái thái giám nhỏ giọng tế nhị nói:“Băng nhi tiểu thư, hôm qua Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tài quét dọn một gian phòng để cho người nghỉ tạm, chỉ cách vách với phòng Triệt thiếu gia, nô tài sẽ dẫn người đi xem. Người nếu thấy thiếu cái gì thì nô tài sẽ bổ xung cho hợp ý người ạ.”

Băng sớm đã có chút buồn ngủ, buổi chiều phải bồi Minh Nhi cùng Nồng Tình học cầm kỳ thư họa cái gì đó, nàng chính là đang ước mình có một nơi nào đó để ngủ một giấc! Nghe nói phòng đều đã được bố trí, nhất thời vui vẻ lên.

Băng có một giấc ngủ thật tốt, đã vậy lại còn có một giấc mơ rất tuyệt, nàng mơ thất mình trưởng thành cùng Hãn dắt tay nhau đi chậm chậm trong hoa viên, cho bất giấc mỉn cười tỉnh dậy…

“Thật hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút……” Mở mắt ra, khóe miệng thầm cười, tuy rằng đó chỉ là một giấc mộng nhưng mà cũng thật ngọt ngào, nhìn căn phòng bố trí đơn giản thanh lịch cùng với chiếc giường ấm áp nhìn thật dễ chịu.

“Mơ thấy cái gì đẹp lắm sao? Khi nào khi ngủ dậy liền mỉn cười?”

Băng chớp mắt một cái định thần, hoài nghi có phải bản thân mình đã tỉnh thật không, sao lúc nãy còn nghe thấy giọng của Hãn trong phòng kia chứ?

Nháy mắt mấy cái, xác định chính mình thật là đã tỉnh, hơn nữa quanh quẩn bên mũi là mùi hương quen thuộc của hắn, nên nhất định không phải là mơ….. Băng cứng ngắc cổ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra, bên ngoài chướng màn nam nhân đang mỉn cười không phải là Hãn thì có thể là ai?

“Người…… Hoàng Thượng đến đây lúc nào? Như thế nào không gọi ta tỉnh dậy?”Băng kích động ngồi dậy, cũng may là nàng không thay y phục cứ thể lên giường ngủ, liền vén rèm lên, sau đó thấy bản thân nên hành lễ với hắn, định quỳ xuống thì hắn đã cầm lấy cánh tay nàng nâng lên.

Tào Hãn cười nói:“Về sau không có người ngoài thì không cần hành lễ. Thật không tưởng tượng được, ngươi mặc y phục nữ nhi lại đẹp đến vậy, bộ quần áo này so với vẻ ngoài ngươi thật là hợp.” Y phục màu hồng nhạt, trên cổ thuê mấy con bướm màu bạc, nơi cổ hơi khoét làm lộ cái cổ phấn nộn, nhìn quả thực là muốn sờ lên đó…

Hắn hiện tại thấy nàng đẹp sao? Lời nói của Tào Hãn có chút chế giễu nàng nhưng đáy lòng nàng không giấu nổi sự ngọt ngào, dù việc nàng vào cung là bị hắn ép buộc, quấy rầy kế hoạch nàng đặt ra ban đầu, nhưng về phương diện khác mà nói đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất hắn không xem nhẹ nàng.

“Tiểu nha đầu sao lại đỏ mặt?”’Tào Hãn cười nhìn nàng đỏ mặt.

—————————————————

“Chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt Triệt ngưng trọng, Băng cũng bị hắn kéo lên khẩn trương.

“ Tỷ còn nhớ cái sát thủ năm đó giả Linh Nhi ám sát Hoàng huynh không? Nàng mới thật sự là Vãn Tình, phu nhân của Vân Sở hiện tại đã là một người khác, nếu ta đoán đúng thì nàng ta chính là một trong 24 sát thủ của Minh Tinh lâu…”

“Hai tư sát thủ Minh Tinh lâu…”Băng thấp giọng nói:“Ngươi là là kẻ đó vẫn giả mạo Vãn Tình ở lại bên người Lâm Diễm đến tận bây giờ? Nàng muốn làm gì?” Dừng một chút, thấy Triệt còn đang lẳng lặng xuất thần, lại nói tiếp,“Có chuyện này ta còn chưa từng nói cho ngươi biết, trước kia ta cũng đã là minh chu trượng trưng của Minh Tinh lâu một thời gian, Tinh nguyệt bài mà ta cho ngươi xem chính là lệnh bài của lâu chủ, Minh Tinh lâu chỉ nhận người qua lệnh bài cho nên lúc chúng ta bị họ vây mới không bị họ giết, ngược lại còn theo bảo vệ chúng ta. Kỳ thật lệnh bài đó chính là Linh Nhi giả đó đưa cho ta, nếu như lời ngươi Linh Nhi đó là Úc Vãn Tình thì nàng chính là lâu chủ của Minh Tinh lâu, nàng là người của ngươi ,điểm này chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Nàng chưa bao giờ nói cho ta biết thân phận chính mình, ta cũng từng phái người đi điều tra chỉ biết nàng là người của Minh Tinh lâu chứ chưa từng nghĩ đến nàng là lâu chủ…”Triệt cười bất đắc dĩ, thật sự là một bước sai lầm kéo theo cục diện đều bị sai hết, nếu hắn sớm biết Vãn Tình là lâu chủ thì sự tình không đến như vậy?

“Đúng vậy, cái ả giả Vãn Tình đó lại phái người đi giết chúng ta, cũng may lúc đó là tinh nguyệt bài trên người ta nếu không chúng ta đã chết trong tay người của Minh Tinh lâu rồi, nhưng mà giờ nói thế có ích gì, mấu chốt chính là nàng ta giả mạo Vãn Tình có mục đích gì? Chả nhẽ vì làm sát thủ đến chán muốn đổi lại thành phu nhân tướng quân phủ sao?”

“Ta nghĩ có thể là Vãn Tình ra lệnh nàng ta nguỵ trang thành mình đi theo Vân Sở dự tiệc, còn chính nàng ấy thì đeo mặt nạ biến thành Linh Nhi đi ám sát cho thuận lợi, đáng tiếc kế hoạch đặt ra không theo ý, nàng và đám sát thủ đó bị người ta hạ thuốc kiến cho công lực bị tiêu hao, người hạ thuốc hẳn chính là…”

“Chình là ả giả Vãn Tình đó.” Băng tiếp lời: “ Khó trách Linh Nhi giả đó chết dưới kiếm của nàng, khó trách Linh NHi giả đó lại giao tinh nguyệt bài cho ta, nàng nhất định là không muốn ả đó đoạt được chức vị lâu chủ.. Ta hiện tại đã biết, Vãn Tình laf nữ nhân ngu ngốc mà ngươi nói…..” Vì lựa chọn của bản thân hắn mà Vãn Tình không tiếc hy sinh thân mình, chính vì nàng yêu hắn đi! Đáng tiếc bản thân hắn lại không biết quý trọng nàng….

Triệt không nói, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chân trời chói loá một màu đỏ, ta dương bừng đỏ một màu huy hoàng, toàn bộ kinh thành nhu được khoát thêm một màu vàng đỏ khác. Nhớ đến thời điểm này chính là lúc Vãn Tình thường xuất hiện trong phủ hắn…

“Đừng ngẩn người, chúng ta đang trên đường về nhà! Chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi! Phải biết rằng bản thân ngươi hiện tại là đứa nhỏ ở nhờ nhà người khác –Ngô Vi Triệt chứ không phải là Cẩn Vương của Đại Cảnh.”Băng vỗ vỗ đầu của hắn, dùng chính lời của hắn từng nói qua để an ủi hắn, hắn với nàng có thể rất giống nhau, đối với quá khứ dây dưa không thể dứt khoát.

“Uhm, xuống xe đi.” Triệt quay lại đồng ý, biểu tình có chút buồn bực, có một số việc người ta muốn quên không phải là có thể quên ngay được, đối với hắn mà nói nhớ hết tất thả chuyện kiếp trước mà nói không phải là chuyện khoát trá gì…

—————————-

Từng ngày trôi qua như nước chảy chầm chậm qua khe suối, cũng không có gợn sóng như ở biển khơi, Băng mỗi ngày sáng sớm tiến cung, đến chiều tối lại về nhà, tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng thói quen lâu ngày cũng không làm người khác thấy bất an.

Hãn thì lúc nào xuất hiện không đoán được, nhưng với hắn hễ lúc nào nhãn rỗi là lại đi trêu đùa với nàng, đó hình như là thú vui của hắn không biết chừng, có người ngoài ở đấy thì nàng có nhẫn nhịn được chứ nếu không có ai thì nàng không nhịn. Có lần nàng lấy cớ bị váng đầu trốn khỏi thư phòng thì bị hắn bắt gặp, tránh không được đấu khẩu với hắn, cố ý lấy lời châm chọc hắn mà hắn cũng không giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ, sau đó nàng phát hiện bản thân mình cứ mười lần kiếm cớ trốn ra ngoài thì sáu bảy lần đều đụng hắn….

Trong cung có phép tắc trong cung, không như bên ngoài thích làm gì thì làm, nàng đối với Hoàng thượng vô lễ như vậy không kiến Hoàng thượng trách cứ ngược lại còn giúp nàng chống đỡ với bao nhiêu là lời đồn huyên náo trong cung. Nàng lúc trước còn không để ý, nhưng đến hôm nay, sau khi chuẩn bị đưa nàng ra cung, thái giám Tiểu Phòng Tử mới cảnh cáo nàng đôi lời, nàng lúc đó không biết bản thân nên khóc hay nên cười, không biết chống đỡ thế nào với cục diện này.

Nói là vì nàng mà nhắc nhở nhưng thực chất Tiểu Phòng Tử chính là vì Tú Nhi mà lên tiếng…

“Tiểu Phòng Tử, ý của ngươi nói là Cẩm Tú cô cô muốn được gả cho Hoàng thượng?” Nàng nháy mắt cố tình hỏi ý tứ của Tiểu Phòng Tử. Sự kiện này không có khả năng diễn ra được, Tú Nhi tiến cung đến tận bây giờ cũng chỉ vì muốn chăm sóc bọn nhỏ, với lại với hãn luôn tránh gặp mặt. Lâm Diễm chiếm cứ trái tim nàng nhiều năm nàng ấy căn bản không có tình ý gì với Tào Hãn hết, xem ra chỉ là thái giám này tự cho mình là thông minh lên tự làm chủ.

“Quận chúa Ánh Dương (Tú Nhi) ôn nhu hoà nhã, là người đức độ hiền hậu, đối sử với thái tử và công chúa hết mực yêu thương làm nô tài trong cung ai cũng ngưỡng mộ, thái tử và công chúa cũng rất yêu thích quận chúa, Hoàng Thượng đối với quận chúa quan tâm, có gì quý giá cũng ban thưởng cho người, việc quận chúa gả vào Hoàng thất là chuyện một sớm một chiều! Tiểu hài tử như ngươi còn chưa có hiểu chuyện, quận chúa nhiều năm như vậy còn chưa gả đi còn không phải là vì chờ Hoàng thượng sao?Đáng tiếc Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu tình sâu như biển, chính vì vậy mới làm khổ quận chúa….Bất quá, nô tài tin tưởng một ngày nào đó Hoàng Thượng nhất định nhìn được tấm lòng của quận chúa Ánh Dương rồi sẽ đón nàng vào cung!” Tiểu Phòng Tử ở bên thao thao bất tuyệt nói không ngừng, nói xong còn tự mình mãn nguyện mỉn cười.

Điều này có ý gì kia chứ! Tiểu Phòng Tử này sức tưởng tượng đúng là phong phú mà, tự nhiên ở đó một thôi một hồi nói này nói nọ, sau đó lại tự mình vẽ ra kết cục như ý hắn, nhìn là buồn cười, không công hại nàng lo lắng một hồi.

Băng tuỳ tiện nói quanh co vài câu rồi nhanh chân bỏ chạy khỏi cửa cung, vừa lên xe không nén được nữa cười thật to,Triệt khó hiểu nhìn nàng thất thường hỏi: “Chuyện gì mà cười lớn đến vậy?” Hắn chưa từng thấy nàng cười không kiếm chế được đến vậy lần nào, rốt cục trong cung đã phát sinh chuyện gì mà làm cười đến chảy cả nước mắt ra vậy? Hắn cũng đâu có nghe nói trong cung có chuyện gì buồn cười đâu! Trừ bỏ chuyện trong cung đồn đại nàng ở trong cung trước mặt Hoàng huynh vô lễ không ít lần mà hoàng huynh không nổi giận thôi chứ làm gì có chuyện gì đáng để cười lớn đến vậy!

Băng cố nuốt khí vào người nén bản thân ngưng cười, sau đó lấy tay lau đi nước mắt chảy ra do cười quá độ gây lên nói:“Ta mới phát hiện ra cái tên thái giám tiểu phòng tử thật sự là nhân tài không được trọng dụng, hắn thực sinh ra phải làm đạo diễn mới phải, nói không chừng có thể làm đạo diễn nổi danh khắp nam bắc không biết chừng.”

Tú Nhi yêu thương bọn nhỏ là vì nàng cùng Nhược Nghiên có thâm tình, với lại Hãn thường xuyên ban thưởng cho nàng chính là muốn báo đáp sự quan tâm đó, trừ bỏ Lâm Diễm ra có lẽ không nam nhân nào có thể chiếm được trái tim nàng, Tiểu Phòng Tử đó không hiểu chuyện cứ tự mình sắp xếp mọi việc sao cho hợp lý, lại còn chạy đến cảnh cáo nàng như thể hắn là tâm phúc của Hãn không bằng, thật sự là buồn cười đến chết đi được!

“Chỉ giáo cho?” Triệt vẫn không hiểu lời nàng nói là có ý gì, sao lại nói đến Tiểu Phòng Tử vào? Với lại Tiểu Phòng Tử đó ngoài đặc điểm là thân thiện, nhưng đáng cười vậy sao?

Băng vẫn cười hết sự tình, sau đó mới quay ra hỏi Triệt,“Ngươi nói không buồn cười có được không. Tú Nhi nếu là biết no tài trong cung nghĩ về nàng như vậy sẽ thế nào…?”

“Là ta làm chậm trễ việc lập gia thất của Tú Nhi.” Triệt tự hối hận nói, nếu hắn sớm biết Tú Nhi đối với Vân Sở có tâm ý đến vậy thì hắn nhất định không làm cho Hoàng Huynh ban hôn Vãn Tình cho Vân Sở (Lâm Diễm). Nhưng nếu Vân Sở vẫn cố chấp tâm niệm Nghiên Nhi thì dù năm đó hắn có gả Tú Nhi cho Vân Sở thì sự tình có tốt không?

“Ngươi cũng đừng tự trách mình, ta mặc dù đối Lâm Diễm không phải là không hiểu biết, nhưng ta cũng nhìn ra hắn đối với Nhược Nghiên yêu sâu đậm, cho dù Tú Nhi thật sự gả cho hắn, nàng cũng không thấy hạnh phúc.” Ở với một người không yêu mình hằng ngày nhìn nhau đối với họ mà nói nhất định không khác gì tra tấn, không biết Vãn Tình giả đó hiện tại thấy thế nào….

“Ngươi lầm rồi, mặc kệ năm đó gả cho Vân Sở có là ai đi nữa, cho dù hắn không cam tâm tình nguyện nhưng nhất định hắn cũng không bạc đãi…”Triệt thần sắc ảm đạm nói,“Theo ta được biết, hắn đối với Vãn Tình giả đó tốt nắm, bọn họ vợ chồng hoà thuận, con trưởng năm nay đã tám tuổi, con thứ cũng đã năm tuổi.”

“Con của họ đã lớn vậy rồi sao?” Tú Nhi biết vậy sao còn cứ chờ Lâm Diễm làm gì, trừ khi nàng muốn làm thiếp người ta, một quận chúa Ánh Dương cao quý sao có thể hạ thấp mình làm thiếp người ta…

“Cho nên, ta mới nói là chính ta làm chậm trễ việc lập gia thất của Tú Nhi, nếu năm đó……”

“Ngươi cũng đừng nhắc lại chuyện năm đó, không ai có thể đoán biết được chuyệ tương lai, trên đời này không có hai từ hối hận.” Băng đánh gãy lời nói của hắn, bỗng nhiên nhãn châu chuyển động, thông minh cười nói:“Chúng ta không bằng tác hợp cho Tú Nhi cùng Tô Trản, ngươi thấy như thế nào?”

Triệt liên tục lắc đầu,“Hai người bọn họ một lòng không tương đồng, một kẻ chỉ một lòng vì thê tử đã mất, một người thì vì chung tình với kẻ đã có gia thất, chỉ sợ khả năng này không thể xảy ra đi?” Nàng như thế nào mà nghĩ ra ý tưởng này, Tô Trản mặc dù cẩu thả, nhưng một khi đã quyết tâm thì rất khó thay đổi, làm cho hắn yêu Tú Nhi so với lên trời có thể nói là khó hơn.

“Nói cũng đúng…..” Vừa rồi chính bản thân nàng chỉ là thuận miệng nên nói đại chứ chưa từng nghĩ thấu đáo sự tình, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu là hữu duyên ắt sẽ đến với nhau, vô duyên dù có ép cũng không thể ở với nau trọn đời. Bản thân nàng phải hiều điều này hơn ai khác chứ, cần gì làm kẻ phàm nhân ép buộc người khác!

Thu đi đông đến, đảo mắt một cái đã đến tháng mười hai, bởi vì năm sau sẽ chinh chiến với Lan quốc, trong triều các bộ đều khẩn cấp bắt đầu chuẩn bị vật tư, ngay cả trong thư phòng cũng không ngoại lệ, các môn liên quan đến binh pháp cũng được chú trọng dạy hơn, người giảng bài không ai khác chính là Lâm Diễm, nhưng mà môn này chỉ có mình thái tử được học với lão sư, chỉ cần đến giờ học thì mọi người sẽ được mời đi ra, Băng tâm lý tức giận nhưng không có biểu hiện ra ngoài cho mọi người biết.

Sau hôm đó về, Triệt mới nói cho nàng biết đó là quy củ được đặt ra từ thời tiên hoàng, ngoại trừ thái tử còn các hoàng tử và công chúa khác không được phép học các môn liên quan đến chính trị và quân sự, Hoàng tử càng không được phép nắm binh quyền, phòng ngừa có ý đồ tạo phản gây hại cho xã tắc.

Băng xuyên không đến đây nên không hiểu cái quy tắc này, nghe hắn nói thế mới đồng tình nhìn về phía Triệt,“Nói như vậy, trước kia ngươi cũng không biết gì về binh pháp?” Lão tiên đế đúng là nghĩ một mà không nghĩ hai, nếu có thể để thái tử và các hoàng tử khác học binh pháo thì dù có mất tướng cũng còn tay chân khác thay thế, không làm tai hoạ ập đến mà không có người chống đỡ.

“Vụng trộm tự học một ít, nhưng mà không có công dụng nhiều lắm. Nếu mà có thể quang minh chính đại học thì sẽ ứng dụng được nhiều hơn. Vân Sở đó là một tướng tài, khó trách Hoàng huynh lại trọng dụng hắn đến vậy!”

“Vậy trong bao của ngươi đựng cái gì đấy?” Băng tò mò chỉ vào những cái túi mà Triệt đặt trên bàn.

“Sách nhà binh và một bộ bản đồ, tỷ về phòng nghỉ trước đi! Ta muốn ở lại ôn thư pháp một chút!”

“Ta không thể cùng ngươi xem sao?” Chưa từng thấy hắn tích cực với cái gì như vậy, xem ra binh pháp với hắn mà nói vẫn là một thứ vô cùng hấp dẫn,

“Tỷ mà cũng có hứng thú với binh pháp sao?” Triệt nhíu mày hỏi, hắn chưa từng thấy nữ tử nào hứng thú với binh pháp như nàng nên không ngăn cản nàng tự tiện mở những cái túi đó ra! Nàng vẫn luôn kỳ lạ như vậy, không giống người thường…..

Băng muốn mở cái túi của Triệt ra xem bên trong có cái gì mà khiến hắn chú tâm đến vậy, tuỳ tiện lật vài tờ thấy trong đó toàn những từ ngữ khó hiểu nhìn mà muốn choáng váng cả đầu, buông tha lắc đầu nói: “ Một chút hứng thú cũng không có!”

Nàng buông thư pháp ra thì lập tức mở bàn đồ trên bàn ra, bản đồ làm bằng da dê, từ đó toả ra một mùi hương quái dị, trong đó là toàn bộ mô phỏng địa hình của Đại Cảnh và Nguyệt Quốc, phía nam là ven biển, bên trái là Lan Quốc, qua bản đồ có thể thấy Lan Quốc nhỏ không bằng một nửa của Đại Cảnh, toàn bộ đất đai đều bị vây quanh bởi Đại Cảnh. Nhưng chủ yếu là bản đồ nhìn thì có vẻ được vẽ sơ sài nhưng những chỗ vẫn miêu ta vô cùng chi tiết như con sông, bình nguyên, sơn nguyên, đường mòn hay đường lớn đều được đánh dấu bằng chữ nhỏ bên cạnh hoặc bằng dấu gạch. Xem ra nếu có nó cũng thu được không ít lợi ích.

Băng chỉ vào một chỗ đất trống trên địa phận Lan quốc hỏi:“Dưới này là chỉ nơi nào?”

“ Nơi đó là nơi ở của các bộ lạc trên thảo nguyên, đó là bộ tộc xuất quỷ nhập thần, thường xuyên đến quấy rầy biên giới chúng ta, cướp đoạt lương thực và động vật của ta. Nếu chúng ta chiến thắng Lan Quốc kế tiếp tới là đối phó với họ.”

“uhm.” Băng không hứng thú cho lắm nên khoát tay áo nói,“Ta đi trước, ngươi cứ ở đó mà ôn thư pháp đi!”

Cửa phòng mở ra, Triệt cười lắc đầu, còn tưởng rằng nàng là đối binh pháp có chút gì đó hứng thú ai ngờ chỉ mới có xem tí chút là bỏ đi.

Hắn ngồi ngay ngắn trên bàn, tập trung tinh thần nghiên cứu các cuốn sách mà hắn thu thập được đến quên cả thời gian ăn cơm tối, cả bữa cơm của hắn cũng là sai người đưa tới phòng cho hắn…

Băng một mình trong phòng ăn rộng lớn một mình hưởng thụ bữa tối, tâm lý thắc mắc không biết mấy cuốn sách khó hiểu đó có gì mà hấp dẫn đến vậy? Đánh giặc xác thực không thể thiếu mưu lược, nhưng nếu một người căn bản nhát gan thì dù có mưu lược thế nào nếu đứng trước thiên binh vạn mã thì có phát huy được năng lực đó không? Mấu chốt cính là lòng can đảm cùng niềm tin tất thắng dù có đứng trước ngàn vạn người vẫn giữ được phong thái ung dung như cũ, mà cái này thì Hãn đương nhiên không thiếu, cho nên dù thế nào Hãn cũng sẽ thắng.

————————–

Lan quốc đột ngột phát động binh biến, Cánh Vương Uý Phong Lĩnh lãnh đạo hơn mười vạn quân như sấm sét tiến vào đahs kinh thành làm cho Uý Phong Kỳ hốt hoảng rơi xuống hồ trong cung mà chết, Cánh Vương từ đó lên ngôi Hoàng đế Lan quốc, đăng cơ kế vị.

Tin tức này nhanh chóng về đến Cảnh quốc, trong triều đình từ trên xuống dưới bàn luận, một bên chủ trương nhân cơ hội Lan Quốc thế cục rối loạn đem quân tiến đánh, đem đất Lan Quốc thành đất của Đại cảnh. Một bên lại chủ trương Đại cảnh nhiều năm gần đây chinh chiến quá nhiều, quốc khố hiện tại thâm hụt quá lớn, dân chúng cần có thời gian ổn định, với lại cần xem thái độ tân đế Lan Quốc thế nào rồi mới quyết định cũng không muộn. Hai bên cứ thế tranh luận, không bên nào chịu bên nào, vì vậy việc khởi binh kéo dài thêm ra.

Không lâu sau, tân Hoàng đế Lan quốc phái sứ giả mang quốc thư tới biểu đạt cung kính mong được cùng với Đại Cảnh kết giao, hứa hẹn hàng năm sẽ tiến cống cho Đại Cảnh, lấy đó là vật chứng thể hiện sự chân thành.

Đêm khuya, gió lạnh lạnh thấu xương, Tào Hãn tự mình đi bộ trên hành lang từ ngự thư phòng trở về Thanh Dương cung, hai bên đường đi đầy tuyết trắng phủ, tuy trắng ngần nhưng lạnh giá phản xạ ánh trăng càng thêm âm hàn, hắn đi qua làn sương mù lập tức có cơn gió lạnh đến thổi bay đám sương đó…

Hắn dừng bước, đưa mắt nhìn về nơi xa, trừ bỏ ánh đèn xa xa từ trong cung hắt ra thì tất cả đều nhàn nhạt một màu, cả hoàng cung đều bị bóng đêm bao phủ, tĩnh mịch hiu quạnh như chính lòng của hắn.

Băng, trở về đi…… Hắn mặc niệm kêu tên của nàng, gọi nàng nhanh trở về với hắn, vóc dáng tiều tuỵ như tín đồ đang tự tạ tội với phật tổ. Hắn đã đợi nàng mười năm, hiện nàng đang ở nơi nào? Vì sao còn chưa xuất hiện? Nàng có biết trong hơn ba ngàn ngày đêm qua hắn nhớ nàng đến thế nào không? Còn năm năm nữa …Nhân thế đối với hắn mà nói không còn gì để hắn phải lưu luyến nữa, nếu trong năm năm nữa nàng không có xuất hiện thì hắn nhất định bỏ bầu trời nhân thến này đến nơi hoàng tuyền tìm nàng….

Lộ Tam giơ đèn lên, lạnh đến run cả người, hắn biết, Hoàng Thượng nhất định là lại nghĩ đến Hoàng hậu, hắn không dám ra quấy rầy, chỉ có thể cắn răng chịu đựng lẳng lặng đứng ở bên cạnh người.

Mười năm trước Hoàng Thượng bí mật rời cung một tháng, hồi cung thì lại mang theo Hoàng hậu nương nương và Vương gia đã vong thân (chết), người trong cung không ai biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì lý do gì mà Hoàng hậu nương nương cùng Vương gia lại chết, Hoàng thượng bỗng hạ chỉ phân tán hậu cung mặc các đại thần dâng sớ bày tỏ ý kiến, sau đó phát động chiến tranh với Nguyệt quốc, cuối cùng sau năm năm san bằng chín châu mười sáu huyện của Nguyệt quốc….

Ánh trăng chiếu vào long bào trên người Tào Hãn, từng hồi kim sắc phản chiếu lên mặt của hắn lại càng lộ thêm vẻ đau thương, ánh mắt ảm đạm, Lộ Tam nhìn vậy không thể kìm lòng hít một hơi thở dài sau đó mới biết mình thất thố hoảng sợ.

Tào Hãn lạnh lùng nhìn về phía hắn, thản nhiên nói:“Ngươi thở dài cái gì?”

“Nô tài…… Nô tài là vì lạnh quá!” Lộ Tam trong cái khó ló cái khôn, vội thêm vào:“Đêm khuya gió lạnh, Hoàng Thượng cẩn thận giữ gìn long thể, đừng đứng ở trước gió như vậy, mau hồi cung nghỉ ngơi đi ạ!”

“Ngươi lạnh thì cứ về trước đi, trẫm muốn đứng một mình một lát.” Tào Hãn xua tay ý bảo Lộ Tam về trước.

Lộ Tam trong lòng biết không ổn, nay Hoàng Thượng thân thể đã không còn như mười năm trước, lần trước đứng trong gió lạnh, kết quả là bị bệnh nặng nửa tháng sau mới chuyển biến tốt lên, tối nay lại lạnh như thế, dù thế nào cũng phải khuyên được người vào cung nghỉ ngơi, nghĩ đến đây, hắn mới giun giọng nói:“Hoàng Thượng đừng nên bạc đãi bản thân mình như vậy, Hoàng hậu nương nương nếu ở trên trời có linh nhất định cũng sẽ khổ sở……”

“Cái gì trên trời có linh?” Tào Hãn một cước đá văng ra Lộ Tam, lớn tiếng quát lớn nói:“Nàng không chết, không chết! Một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trở về bên người trẫm sau này nếu ngươi còn dám nói như vậy thêm lần nữa thì cẩn thận cái đầu của ngươi!”

Lộ Tam sách mặt trắng bạch, liên tục dập đầu xuống đất nói: “Nô tài đáng chết, Hoàng Thượng bớt giận!” Hoàng hậu nương nương rõ ràng đã chết được mười năm, Hoàng thượng như thế nào còn nói chưa chết đây? Có phải là tưởng nhớ người nhiều quá lên phát điên rồi không? Nhưng mà nhìn bộ dáng Hoàng Thượng đâu có giống người điên…

Hắn tâm tư vừa chuyển, vừa muốn khuyên Hoàng Thượng hồi cung nên cũng nói theo hắn: “Hoàng Thượng nói đúng, nương nương sớm hay muộn gì cũng hồi cung, cho nên người càng phải bảo trọng long thể! Bằng không đến khi Nương nương trở về nhất định sẽ trách tội nô tài…”

Tào Hãn sắc mặt trầm ngâm,“Nói có lý! Trẫm chỉ nói cho ngươi thôi, trong vòng năm năm nữa nàng nhất định sẽ hồi cung.”

Đúng vậy! Nàng nhất định sẽ trở về, có lẽ nàng không bao lâu nữa sẽ xuất hiện, căn bản không đến năm năm nữa thì sao, nói như vậy hắn cần ở trong cung chờ nàng mới phải. Kể từ đó việc chinh phạt các nước với Hãn càng ngày càng kéo dài….

Lộ Tam trong miệng liên tục nói đúng vậy, nhưng trong thâm tâm không khỏi nói, người chết không thể sống lại, Hoàng Thượng sao cứ nói là trong vòng chưa đầy năm năm nữa nương nương sẽ hồi cung? Chẳng nhẽ là tưởng niệm quá đến nỗi phát điên thật?

Tào Hãn lại đột nhiên trên mặt biến sắc, câu lệ hỏi Lộ Tam,“Trẫm bên ngoài chinh chiến mấy năm có người nào đến tìm trẫm không?’’

Hắn hỏi đột ngột, Lộ Tam đương nhiên là không thể chống đỡ kịp, không biết Hoàng Thượng hỏi vậy là có ý gì, cuống quít lắc đầu nói:“Hồi Hoàng Thượng, không có……”

“Thực không có? Ngươi mới nghĩ thật kỹ lại xem!” Tào Hãn không yên lòng bắt Lộ Tam nghĩ lại. Lúc nãy hắn đột nhiên nghĩ tới trong năm năm hắn chinh chiến bên ngoài không biết Băng có đến tìm hắn không, nếu như vậy không phải là hắn đã bỏ lỡ cơ hội gặp nàng sao?

Lộ Tam cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói:“Ngay tại năm mà Hoàng Thượng xuất chinh, sau đó ba ngày có người nhập cung…”

“Có phải là nàng hay không? Có phải là nàng hay không?” Tào Hãn vội đỡ Lộ Tam đang quỳ dưới đất lên, mãnh liệt nắm chặt tay hắn hỏi, ông trời sao có thể nhẫn tâm đến thế, làm cho bọ họ lạc mất nhau!

“Hoàng Thượng……” Lộ Tam bị hành động của Hoàng thượng làm cho choáng váng, vội nói:“Hoàng Thượng,người đó là một nam nhân, không phải Hoàng hậu nương nương!”

“Nam nhân?” Tào Hãn sửng sốt, lập tức buông Lộ Tam ra,“Là thích khách nước nào phái đến?” sao hắn chưa từng nghe nói qua việc này?

“Bẩm Hoàng Thượng, nô tài cũng không biết người này có phải thích khách hay không. Lúc ấy trời tối nên không rõ hắn thế nào, chỉ biết trên đường nô tài trở về Thanh Dương cung người đó đột ngột xuất hiện, không đợi nô tài phản ứng đã bịt miệng nô tài kéo đến bụi cây trong hoa viên, người đó sau đó hỏi chỗ ở của Hoàng hậu nương nương, nô tài trong lúc sợ hãi cũng nói thật cho hắn biết nương nương đã qua đời, ai ngờ người đó sau khi nghe lời của nô tài thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Sau đó nô tài có sai người đi tra xét cũng không tìm được manh mối gì, trong cung không ai thấy có người nào khả nghi như vậy, đến cả thị vệ cũng không biết nên cho là nô tài đã gặp quỷ…. Hoàng Thượng, nô tài dám khẳng định người nọ không phải quỷ!” Nhớ tới việc này, Lộ Tam liền cảm thấy ủy khuất.

Năm đó Vương gia mất được công bố khắp thiên hạ, làm theo đúng quy củ của hoàng gia, nhưng không biết vì duyên cớ gì mà Hoàng thượng lại không công bố chuyện Hoàng hậu nương nương cũng mất, không bố cáo với thiên hạ, chỉ tuỳ tiện cho linh cữu Hoàng hậu và Vương gia cùng vào hoàng lăng chôn cất. Chính vì vậy mà việc hoàng hậu nương nương mất trong triều không mấy người biết, nhân gian lại càng không có người hay, nên người năm đó vào cung nhất định là không biết việc Hoàng hậu nương nương đã mất.

“Vậy ngươi cứ coi như ngươi là gặp quỷ đi!” Sao lại có người đến cung tìm Băng? Người đó công phu nhất định rất cao nên mới không thị vệ Hoàng cung phát hiện, ra vào Hoàng cung như chỗ không người? Đó là người nào? Chả nhẽ là người quen của Băng? Đáng tiếc nhiều năm như vậy giờ có muốn điều tra đã không còn manh mối nào nữa rồi…

Sợ sẽ bỏ mất cơ hội gặp lại Băng nên Hãn lấy cớ đường xá xa xôi không đi chinh phạt Lan quốc, lại gặp được thư của tân đế Lan quốc cho thấy thành ý muốn hai nước kết mối giao hảo, từ đó hai nước bề ngoài duy trì ổn định, nhưng thực chất vẫn tích cực huấn luyện binh sĩ, chuẩn bị lực lượng cho tương lai.

—————————-

Ngày hôm đó bình thường như bao ngày nếu không có sự kiện Hoàng thượng cùng Thái

Tử náo loạn lên vì tiểu thư Băng Nhi đột nhiên mất tích!

Ngày đó là lần đầu tiên Thái tử lưu lại Triệt thiếu gia trong cung, cho nên sáng sớm hôm sau Tô Trản tiến cung trên xe chỉ có một mình Băng Nhi tiểu thư, theo như lời phu xe thì mới đi khỏi phủ được một lát thì Băng Nhi tiểu thư đột nhiên nói muốn xuống xe đi dạo, nói là muốn mua một cái gì đó bên ngoài vào cung tặng cho công chúa. Phu xe liền đồng ý nhưng muốn đi theo Băng Nhi tiểu thư nhưng tiểu thư không cho, hắn cũng chỉ đành ngồi trên xe chờ, ai ngờ chờ mãi cũng không thấy Băng Nhi tiểu thư trở về, hắn hoảng sợ tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu thư đâu….

Việc này vì thế mà bị nháo lớn lên, quan phủ cho người tra xét từ trên xuống dưới, treo giải thưởng cao tới ngàn vạn lượng vàng nếu như tìm được người, nhưng Băng nhi tiểu thư lại như là nước bị bốc hơi, bặt vô âm tín….

Sau khi Băng Nhi mất tích được ba ngày ba đêm thì mọi người đều thấy lo lắng, ai lấy tinh thần đều ảm đạm, Triệt âm u đứng bên cửa sổ, sắc mặt lo lắng đến cực điểm.

Đối với việc Băng mất tích hắn không chỉ có lo lắng như bao người khác mà còn có một phần tự trách bản thân mình, nếu đêm hôm đó hắn cự tuyệt Huy Nhi, cùng nàng rời cung, ngày hôm sau lại cùng nàng vào cung thì vô luận thế nào cũng không kiến nàng mất tích…

Triệt chỉ cảm thấy bên tai nghe được tiếng động lạ, đột nhiên bên tường ngoài xuất hiện một bóng đen lạ, hiển nhiên là có người ở phía sau tránh né hắn, hắn quay đầu lại nhìn, trên mặt kinh ngạc đến cực điểm,“Là ngươi!” Người này rất quen mặt, rõ ràng là một trong những sát thủ của Minh Tinh lâu…

Người đó cũng kinh ngạc, khẩn trương đưa ra một lá thư rồi nói: “Lâu chủ lệnh cho thuộc hạ đến truyền tin, cáo từ!”

“Đợi chút……” Hiện nay ai là lâu chủ của Minh Tinh lâu, như thế nào lại đến tìn hắn truyền tin?

Người nọ không có dừng lại, trong nháy mắt thi triển kinh công vọt ra khỏi phòng.

Triệt nhíu mày mở ra bức thư mà người đó để lại, thư tuy chỉ mấy dòng ít ỏi nhưng cũng đủ để xoa dịu lo lắng trong lòng hắn, nhưng đồng thời cũng giấy lên trong lòng hắn sự nghi hoặc khác…… “Ta tốt lắm, khi nào cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện, không cần lo lắng.Tỷ tỷ thân ái của ngươi- Băng.”

Nhìn tờ giấy trong tay, Triệt nhắm mắt trầm tư, thân phận như hiện nay không tốt sao? Nàng vì sao lại còn trêu trọc vào người của Minh Tinh lâu.

Lâu chủ mà người nọ nhắc đến không nghi ngờ gì chỉ có thể là Băng, nàng liên hệ với người của Minh Tinh lâu khi nào, hắn vì sao không biết chuyện này? Người của Minh Tinh lâu thế nào mà lại cam chịu nghe theo lời sai bảo của một đứa nhỏ sao? Trừ khi…Nàng có trong tay Tinh Nguyệt bài, nhưng mà tinh nguyệt bài mười năm trước đã bị thất lạc ở Điệp cốc sao lại có thể rơi vào tay nàng được…?

Triệt một đêm không ngủ, càng nghĩ càng không nghĩ ra lý do vì sao mà Băng lại muốn trở về Minh Tinh lâu, nàng không phải là rất chán ghét thân phận sát thủ sao?

Gió đêm thổi nhẹ nhàng làn nước hồ lăn tăn gợn sóng kiến cho người ra cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, dưới hồ là hình ảnh của ánh trăng thỉnh thoảng theo dòng nước lay động, bên bờ liễu rủ theo gió đong đưa, tất cả tạo nên khung cảnh yên tĩnh an nhàn nhưng có điều nơi đâu không phải là chỗ để người ta được hưởng thụ sự an nhàn đó.

Giữa hồ là cây cầu nối bên bờ và một mái đình giữa hồ, Băng an vị ngồi bên lan can, thảnh thơi nhìn ngắm nước trong hồ rồi lại nhìn sang bên bờ liễu rủ, trong lòng cảm thán đúng là vận mệnh trên đời đúng là khó nắm bắt.

Sáng sớm hôm đó nàng có lòng muốn xuống phố mua cho Minh Nhi một chút đồ ăn chỉ bên ngoài cung mới có, cũng không biết đó có phải ý trời không nhưng trong chớp mắt thất được Tinh Nguyệt bài được treo trong một đống hàng linh tinh trên người tên bán rong đó, đáng tiếc một tinh nguyệt bài có thể hiệu lệnh tất cả sát thủ Minh Tinh lâu mà lại bị coi như một món đồ trang trí tầm thường.

Nàng tò mò hướng tên bán tong đó hỏi lai lịch tinh nguyệt bài thì tên đó càu nhàu hỏi có mua không, lúc ấy cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà nàng liền lập tức bỏ tiền ra mua, trên đường vừa đi vừa ngắm nghía nó trong tay và nghĩ rõ ràng tinh nguyệt bài năm đó thất lạc ở Điệp cố như thế nào mà nay lại xuất hiện ở Kinh thành, đã thế lại được đẻma chợ bán đúng lúc nàng đi mua đồ….

Trên đường bỗng nhiên xuất hiệ đâu ra một người, cánh tay như kìm sắt chế ngự cánh tay của nàng, không cho nàng lớn tiếng gọi đã bịt kín miệng nàng lại kéo vào trong ngõ hẻm.

“Tiểu nha đầu, tinh nguyệt bài như thế nào ở trong tay ngươi?”

Âm thanh này hình như nàng đã từng nghe ở đâu đó rồi, nàng vội vàng ư ư lên tiếng, tỏ vẻ chính mình muốn nói cho hắn biết suy nghĩ của mình.

Bàn tay to dời khỏi miệng nàng, nàng thở phì phò quay đầu hướng hắn nhìn lại, sau đó mỉm cười hô lên tên của hắn,“Yêu Quái, mười năm không thấy, ngươi hiển nhiên là không có thay đổi chút nào?” Tiếp theo hướng về phía hắn sắc mặt biến đổi.

Sau nàng liền bị mang đến nơi này, tuy bên ngoài là một phủ của nhà quyền quý kỳ thật chính là trụ sở chính của Minh Tinh lâu. Trong tay nàng hiện có Tinh nguyệt bài, lại có thể xác thực nói ta tên của Yêu Quái như thể rất quen biết, chính vì thế mà vị trí lâu chủ mười năm nay bị bỏ trống hiển nhiên thuộc về nàng.

Nghe nói mười năm trước Yêu Quái từng vào cung tìm nàng, kết quả biết được tin nàng đã chết, mà tinh nguyệt bài cũng vì thế mà thất lạc không rõ, mỗi ngày trong mười năm qua MInh Tinh lâu như rắn mất đầu không biết nên hành động thế nào.

Nàng sở dĩ quyết định giao thiệp với Minh Tinh lâu, đơn giản là vì trong một khắc gặp mặt Yêu Quái kia, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ: Hiện tại thân phận của nàng không thể tránh khỏi bị Hãn phát hiện, cùng với các con của Hãn lớn lên thì nàng đương nhiên trong mắt hắn chỉ mà vãn bối, không được, kế hoạch ban đầu của nàng không phải thế, phải chờ nàng trưởng thành tái xuất hiện trước mặt hắn, mà muốn là thế thì có Minh Tinh lâu là nơi chú ẩn tốt nhất của nàng….

“Lâu chủ, thư đã đã đưa đến.”

Yêu Quái như một cơn gió chợt đến, bất giác làm bay váy của Băng, nàng cười nhảy xuống khỏi lan can nói: “Tốt lắm, ngươi đi đi!”

“Lâu chủ……” Yêu Quái vẫn chưa rời đi, bộ dạng có chút ngượng nghịu.

“Có chuyện đã nói.” Ấp a ấp úng làm gì?

“Ngày mai thuộc hạ sẽ phát tín hiệu triệu tập mọi người, trong vòng ba ngày tất cả mọi người sẽ nhận được tin, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Ngươi là đang lo lắng có kẻ đối kháng không đến, hoặc căn bản là họ sẽ không thừa nhận lâu chủ này?”

Triệu tập chính là mệnh lệnh của nàng giao cho Yêu Quái làm, nếu đã quyết định làm lâu chủ, đương nhiên là phải gặp thủ hạ của mình, xem trong tay mình thế lực đến mức độ nào! Mười năm không có lâu chủ nắm quyền, nay đột nhiên một tiểu cô nương xuất hiện cầm trong tay tinh nguyệt bài, người của Minh Tinh lâu nhất định có người không nghe theo mà đến diện kiến, nói không chừng cũng có boa nhiêu kẻ ngoài kia mưu đồ bất chính muốn đến cướp đi tinh nguyệt bài trong tay nàng, tự lập làm lâu chủ, nàng cũng không thể không cẩn thận chút……

“Không phải không có khả năng, lâu chủ, dù sao ngài nay……” Yêu Quái khó xử nhìn lâu chủ cao chỉ mới đến ngực của hắn, hắn đương nhiên không nghi ngờ thân phận của nàng vì trước kia từng nói chuyện qua với nàng. Nhưng những người khác thì sẽ tin sao, ai cam tâm tình nguyện nghe lời một tiểu nha đầu kia chứ, mà Minh Tinh lâu nay chỉ còn danh nghĩa, không còn được như trước kia, có rất nhiều người đã rời đi, không có tinh nguyệt bài, cho dù hắn cùng Quỷ Quái có địa vị gần với lâu chủ thế nào cũng không có quyền hiệu lệnh cho mọi người, chỉ có ở Minh Tinh lâu chống đỡ đến hiện tại không bị sụp đổ. Lâu chủ mang theo tinh nguyệt bài xuất hiện tuyệt đối là chuyện may mắn của Minh Tinh lâu, nhưng mà nàng lại đầu thai làm một bé gái mới có mười tuổi, không biết được đây là phúc hay là hoạ….

“Như thế nào? Ngươi xem ta không có khả năng nào sao?”Lạnh như băng cười, từ bên trong ánh mắt sâu thẳm của nàng phụt ra đạo quang như mũi nhọn chĩa thẳng vào hắn.

Nàng biết giờ phút này quyết không thể lộ ra dù chỉ là một chút ít tự ti và khiếp đảm, nếu mà nàng sơ hở lộ ra cho hắn biết thì chỉ sợ đầu tiên chính là nàng sẽ mất đi thuộc hạ tên Yêu Quái này.

Tại nơi nay, tất cả mang danh chính nghĩa đều có thể là giả, thế giới này chỉ thờ phụng cái gọi là quyền lực, kẻ yếu đương nhiên sẽ bị đào thải, không ai có thể thương hại bố thí cho ai được, mà hiện tại cái nàng cần chính là thu phục được quyền lực đó, nếu không cứng rắn thì cái chờ nàng phía trước chỉ có thể là cái chết.

“Thuộc hạ không dám!” ánh mắt sắc bén làm cho Yêu Quái chấn động, rõ ràng nhìn bên ngoài đó là một tiểu thư yếu đuối ôn nhu, nhưng mà ánh mắt của nàng lại toả ra khí thế bức người, làm cho hắn nổi cả da gà, tim đập loạn mỗi lúc một nhanh…Nàng như vậy bất kỳ kẻ nào cũng không dám kinh thường, mà nàng cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào có cơ hội kinh thường nàng, âm mưu đối kháng nàng nhất định kẻ đó sẽ phải hối hận!

“Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện mà ta giao cho ngươi, còn những việc khác không cần ngươi quan tâm.” Ánh mắt sáng quắc khoanh tay nhìn chằm chằm Yêu Quái, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra,“Đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ sớm đi, ngày mai ngươi lại đến nói cho ta biết toàn bộ sự tình trong mấy năm gần đây cho ta biết.”

Nói xong Băng liền xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ, nàng biết, cửa thứ nhất đã thuận lợi thông qua, ít nhất nàng đã tạm thời cho Yêu Quái thấy được uy nghiêm của nàng, mà địa vị của tên Yêu Quái này ở Minh Tinh lâu hình như là tương đương cao, có hắn duy trì, rất nhiều sự việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Yêu Quái nghiêm nghị ngẩng cao đầu tuân theo lệnh của nàng. Chỉ là khối đã đè nén trong lòng hắn mấy năm nay hiện tại có thể buông lỏng xuống rồi. Mười năm qua hắn chỉ có thể đứng nhìn Minh tinh lâu ngày một lụi tàn, không có cách nào chấn hưng như trước được, nau đã tìn được nàng thì Minh Tinh lâu lại có cơ hội một lần chấn hưng giang hồ. Nhiều năm rồi niềm tin đó không có nổi dậy mạnh mẽ lần nào như lần này…

“Thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành với lâu chủ!” Yêu Quái quỳ gối dưới thân ảnh nhỏ nhắn lập ra lời thề tuyệt đối trung thành với Băng.

Băng không dự đoán được chính mình khi rời đi mà còn nghe được hắn nói ra những lời như vậy, nàng dừng cước bộ, khóe miệng hoàn mĩ mỉn cười, chậm rãi quay đầu nói “Tốt lắm, từ nay về sau ngươi chính là người mà bản lâu chủ tín nhiệm nhất, hy vọng ngươi đừng cho bản lâu chủ thất vọng.” Cố ý sửa lại tự xưng, Yêu Quái nguyện trung thành chính là lâu chủ, nếu có một ngày nàng không còn là lâu chủ nữa thì hắn cũng không cần trung thành với nàng.

“Vâng! Thuộc hạ tuyệt đối không làm lâu chủ thất vọng!”

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Băng vừa lòng gật đầu rời đi, thật lâu sau Yêu Quái mới chậm rãi đứng dậy, ngửa mặt lên trời thở phào một cái,“Lâu chủ…… Hy vọng ngài cũng không làm cho thuộc hạ thất vọng……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.