Trống điểm canh một đêm khuya, trải qua cả ngày yên lắng, đến đêm trời chuyển gió, tuyết
rơi không ngừng, gió rít không ngừng, tưởng như không có gì cản trở được sức mạnh của thiên nhiên. Băng ánh mắt rung động nhìn thời tiết, tầm
mắt ngóng trông thấy Triệt mệt mỏi trở về.
“Ai là kẻ đứng đầu?” Âm thanh của nàng lạnh như tiếng gió tuyết ngoài trời
đang thổi, mang theo sự oán hận, hận vì mọi việc đang yên lành trôi trảy bỗng nhiên lại xuất hiện kẻ đứng ra cản đường, đem hết sự tình làm loạn hết cả lên, nàng có thể không hận được sao?
Triệt bình tĩnh đi vào phòng sưởi ấm, day day thái dương vì công sự mà đau
buốt: “Triệu Bàng, chính là chi phủ Lệ Châu trước kia, sau được thăng
chức lên được đến lại bộ thượng thư.” Rất muốn gạt nàng, nhưng mà Huy
Nhi không dưng lại chạy đến phủ tiết lộ hết mọi chuyện, nếu để Hoàng
huynh biết thì không biết sẽ xử trí tội can dự vào việc của người khác
thế nào…
Chi phủ Lệ Châu năm đó không phải là nghĩa phụ của Úc Vãn Tình sao? Như
hiểu ra sự tình gì đó, Băng nhíu mày đứng lên hỏi:“Hoàng Thượng nói như
thế nào?”
“Chờ.” Triệt thở dài, mấy năm nay tâm cơ hoàng huynh hầu như là đặt hết vào
chiến sự bên ngoài, hiển như đại thần trong triều kéo bè kết cánh không
phát hiện ra, đến nỗi khi cục diện thành ra như vậy mới xho người đi tra rõ sự tình. Nếu không phải Hoàng huynh luôn bỏ ngoài tai những lời buộc tội Tô Trản thì không biết còn bao nhiêu tấu chương dâng lên tố cáo
tội trạng của hắn nữa. Sự tình hiện giờ chỉ có thể nói là chờ, chờ xem
có bao nhiêu người tham gia sự kiện lần này, sao đó mới tính kế giải
quyết hết cho ổn thoả.
“Chờ? Vậy chờ đi!” Băng không nói gì, cho đó là ý kiến hay nên cũng đồng ý,
nghĩ nhóm người này nhất định đang nhảy múa vì làm nàng điên đoả, nàng
sao có thể không chờ rồi xử trí một thể?
“Đêm đã khuya, sớm đi ngủ đi! Việc này không cần ngươi quan tâm, vốn hoàng
huynh định gạt ngươi nhưng mà ai ngờ Huy Nhi lại đến nói cho ngươi
biết….” Triệt đứng dậy định đi, đến trước cửa quay đầu lại dặn một
câu,“Ngươi nhớ rõ nếu chưa biết sự tình thì không được làm xằng bậy, đến lúc đó xảy ra chuyện người bị quở trách sẽ là ngươi.”
Triệt trở về phòng vội vàng rửa mặt chải đầu rồi lên giường ngủ thì cửa phòng lại đột nhiên bị bung mạnh ra, gió cuốn tuyết thổi tiến vào, nhìn ra
thấy khuôn mặt dị thường khác lạ của Băng, Triệt lắp bắp kinh hãi, vừa
nãy còn tốt, như thế nào mà lại chạy đến đây, nhất định là có chuyện!
Triệt thất thanh hỏi:“Làm sao vậy?”
“Hiên Viên Thứ không thấy!” (Thanh kiếm của Băng)
“Không thấy từ bao giờ?” Triệt kinh hãi thần chí nhảy dựng lên.
“Ta không biết, từ sau khi công phá Nam An thành về ta đã đem nó giấu trong tủ quần áo, vừa nãy còn muốn lấy ra xem mới phát hiện mất từ lúc nào.”
Đối với sự kiện kiếm Hiên Viên Thứ biến mất Băng cảm thấy nhất định là
có ẩn tình, bởi vì ai chả biết đó là binh khí của nàng, mặc kệ là trôm
đi cũng không dám lấy ra dùng, vậy trộm có mục đích gì?
“Loại vũ khí không may mắn đó ngươi căn bản không nên giữ.”Triệt lo lắng oán hận nói.
Trước kia khi hắn nhìn thấy thanh kiếm đó đã thấy đó không phải là thanh kiếm bình thường, từ nó chỉ cảm thấy cái gì không may mắn, hiện tại lại đột
nhiên không thấy thì đúng là có chuyện không hay! Hiên Viên Kiếm vốn là
binh khí theo tương truyền là “Hung khí,” Nghe nói sở dĩ đa số đế vương trước khi chết đều vì muốn có nói, năm đó đúc Hiên Viên Thứ, thợ làm
kiếm đã lấy chính máu mình đúc, sau đó lại lấy cả máu của vợ con mới tạo thành thanh kiếm hoàn thành, sau khi thanh kiếm hoàn thành thì người
thợ đúc kiếm đó cũng bị chính quân vương của mình hạ lệnh xử tử, Hiên
Viên Kiếm chất chứa bao nhiêu hận thù, mỗi một mạng người chết dưới lưỡi kiếm là thêm hàng ngàn lời nguyền….
“Hiện tại nói cái đó thì có ích gì! Hiên Viên Thứ có mất cũng không sao, chình là tiếc tấm da ca sấu bọc ở chuôi kiếm…”
“Ngươi về phòng ngủ đi! Ta nghĩ biện pháp xem có thể giúp ngươi tìm nó trở về
hay không” Triệt cũng không ngồi đó trách Băng thêm nữa, trái lại hắn
lại an ủi nàng vài câu mong nàng về phòng ngủ!
Ngày hôm sau, Tào Hãn đến Tô Phủ thăm Băng, Băng không như mọi ngày nói cười mà chỉ im lặng nhìn hắn cười, biến hắn thành pho tượng không hiểu gì
hết sự tình, trong lòng khó hiểu chỉ còn cách uống trà hết thời gian rồi hồi cung. Bữa tối ngự thư phòng dâng lên cho hắn món canh mà mỗi khi
mệt mỏi Băng vẫn thường nấu cho hắn ăn trước kia, hỏi ra mới biết là
Băng bảo Lộ Tam sai người làm, bởi buổi chiều ở Tô Phủ thất hắn vẻ mặt
chán nản, hình như là lo lắng nhiều chuyện nên mới bảo ngự thư phòng
chuẩn bị canh. Hãn tâm tình vui vẻ ban thưởng lớn cho ngự thư phòng, ai
lấy đều không hiểu vì sao Hoàng thượng lại vui vẻ vậy, chỉ có Lộ Tam là
hiểu được nguyên nhân sự tình.
Đêm đó, không gió không tuyết, không sao không trăng, phủ Định Nam tướng quân (phủ Lâm Diễm) có một vị khách không mời mà đến, người đó ẩn lấp thân mình trên nhánh cây lớn, thân hình xuất quỷ nhập thần né tránh được hết cận vệ trong phủ
tướng quân.
Đứng trên cành cây lớn trong Bắc Viện, Băng hít một hơi thở, ban đêm từ chỗ
Tú Nhi nàng tra được không ít thông tin, Lâm Diễm cùng phu nhân hoá ra
là bằng mặt mà không bằng lòng, nhiều năm trước đã ở riêng, hắn ở Nam
viện, người đó thì ở Bắc viện, nguyên nhân là gì không người nào biết,
Băng đêm khuya vào phủ vì muốn gặp mặt người cuối cùng trong hai tư sát thủ của Minh Tinh lâu năm nào, người này chính là người thiếu chút nữa
hại nàng phải chết oan trong sơn trang nghỉ hè, đồng thời cũng là Úc Vãn Tình giả!
Cửa sổ vẫn có ánh đèn, nghĩ đến là người trong nhà nhất định còn chưa có
ngủ, Băng nhẹ nhàng vào bên trong hiên, đứng ngoài cửa gõ.
“Vào đi, đem các thứ trong này ra rồi các ngươi cũng đi nghỉ đi!”
Phòng trong truyền ra tiếng của một nữ nhân, hình như là nàng ta tưởng Băng
là thị nữ nên mới bảo nàng vào dọn dẹp gì đó. Băng lập tức đẩy cửa tiến
vào, lo lắng hiện trên mặt, cố gắng hoá giải hàn khí trên người, thay
vào đó là sự tao nhã điềm tĩnh, cũng không có người trong này, Băng theo phản xạ đóng cửa lại, cước bộ nhẹ nhàng vào trong.
“Ngươi là ai?” Bên trong nữ nhân thấy có người lạ vào đột nhiên hoảng sợ,
trong tay vội rút cây trâm cài trên đầu xuống, trong chớp mắt há miệng
định hô người nhưng mà cổ họng không phát nổi tiếng nào, hình như là vì
sợ quá mà không thốt lên lời.
Nàng đáng sợ đến mức đó sao? Lạng như Băng mỉn miệng cười, nhìn chằm chằm
vào nữ nhân trước mặt, trong lòng càng nhìn càng thấy buồn cười, âm
thanh thản nhiên nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là phu
nhân có nhớ mình là người nơi nào không?’
“Người đâu……..” Nữ nhân vừa hô định hô lên một tiếng thì trong tay Băng bất
chợt bung ra ánh sáng dị thường, đó không phải là tinh nguyệt bài sao,
ánh mắt nàng hiện lên sự sợ hãi.
“Ngươi là ai?” Không biết nói gì nàng ta chỉ có thể lắp lắp hỏi, ánh mắt chuyển lãnh khốc, ẩn hiện lên sát khí.
“Có thể có được tinh nguyệt bài trong tay, ngươi nói xem ta là ai nào?”
Băng lạnh lùng cười lạnh: “ Mấy năm không gặp, Định Nam tướng quân phu
nhân không phải là đã quên hết chuyện quá khứ chứ? Đây không phải là thứ mà ngươi vẫn tha thiết mong ước có sao! Tặng cho ngươi thì thế nào
nhỉ?”
“Đưa ta?” Nữ nhân hừ lạnh một tiếng. “ Không cần ra vẻ làm ơn ,ta đúng là
rất muốn có nó, cho tới giờ vẫn muốn có nói, dù là có phải đi giết
người cướp đoạt!”
“Đáng tiếc, cái này vốn không phải của ngươi, ngươi cho dù có cướp được trên tay cũng không giữ được, bởi sớm muộn thì nó cũng sẽ mất đi, như thân
phận địa vị của ngươi…” Băng thản nhiên nhìn nàng nói.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?’ Nữ nhân mặt mày như quỷ không còn gì vẻ xinh đẹp quyến rũ thường ngày cứng nhắc nói lớn.
“Cánh Túc nghe lệnh!” Băng lạnh lùng quát lớn hơn, ánh mắt như lửa, sắc bén
làm bất kỳ ai nhìn cũng thấy sợ! Người trong Minh Tinh lâu không thấy
tung tích của Cánh Túc năm đó đã đi đâu nên đương nhiên người đó chính
là nàng ta chứ không còn ai khác.
“Ngươi………” Nữ nhân biểu tình kiếp đảm lắp bắp. Nàng không biết vì sao tinh nguyệt
bài lại xuất hiện trên tay một cô nương như Băng, càng không tin vào tai mình khi nghe cô nương đó hô tên thật của mình…. Nhìn vào nàng thì biết được nàng tuổi còn rất trẻ, kể từ năm đó nàng từng lấy tinh nguyệt bài
giả hạ lệnh người của Minh Tinh lâu đi ám sát Hoàng hậu nương nương thì
không còn tin tức gì từ tổ chức truyền đến nữa, dù nàng đã dùng mọi
phương thức vẫn không liên hệ được với mọi người. Nàng nghĩ nhất định
là âm mưu hại lâu chủ của chúng tỷ muội đã bị bại lộ nên cả ngày lo lắng đề phòng. Nhưng mười mấy năm trôi qua, mọi sự vẫn bình yên vô sự, Minh
Tinh lâu hình như cũng mai danh ẩn tích trong giang hồ, sao tối nay tinh nguyệt bài tự nhiên lại xuất hiện trong tay một tiểu cô nương, đã thế
cô nương ấy còn đang ra lệnh cho nàng.
“Cánh Tc tham kiến” Cánh Túc cố gắng định thần, biểu tình giả vờ cung kính quỳ xuống đáp.
“A. Ngươi đúng là thức thời. Nhưng mà ngươi quả thực biết ta mà.”Băng châm
chọc nở nụ cười, xem nàng lộ ra sự khó hiểu trên nét mặt mới lãnh đạm
nói,“Còn nhớ năm đó ngươi dịu dàng đi bên cạnh Định Nam tướng quân, ta
lúc đó thật sự không nhận ra là ngươi giả dạng Vãn Tình…….. Đáng thương
cho Vãn Tình, nhất định thật không chính mình có ngày sẽ chết trong tay
các ngươi!
“Ngươi………. Ngươi là hoàng hậu!” Mặt Cánh Túc biểu tình như nhìn thấy quỷ, chuyện
năm đó, chuyện của Minh Tinh lâu, tên thật của mình, chuyện Tinh nguyệt
bài…Rất nhiều cứ thế liên kết dần thành một khối với nhau, cuối cùng
tạo thành một điệp khúc rõ ràng có đầu có cuối.
Năm đó nàng lần tìm tinh nguyệt không thấy liền nghi ngờ lâu chủ trước khi chết nhất định đã chuyển tinh nguyệt bài cho Hoàng hậu, đáng tiếc không có cơ hội tiếp cận, dù trong lòng có nghi ngờ cũng không tìm được cách nào để xác mình, chính là đến lúc Hoàng hậu gặp chuyện lúc sinh nở mới có cơ hội xuống tay với nàng…
“Ta là ai cũng không quan trọng.” Băng chối bỏ cười nói:“Quan trọng là, nếu ngươi còn muốn được hưởng thụ cuộc sống hiện tại thì tốt nhất là ngươi
bảo cái nghĩa phụ giả đó của ngươi nên dừng tay đúng lúc, nếu không…’”
Băng dừn nói một chút, âm thanh mền nhẹ thốt ra: “Quy định của lâu không phải là ngươi không biết!”
“Là, nô tỳ tuân mệnh!” quy định của lâu sao nàng có thể không biết? Tuy là
bề ngoài không có gì, nhưng nếu đã phạm lỗi thì…mới nghĩ thôi cũng đã
rung mình kinh hãi.Mặc kệ nàng là ai, chỉ cần có tinh nguyệt bài trong
tay là có thể hiệu triệu được người trong lâu, điều đó cũng có nghĩa là
tính mạng nàng ở trong tay người đó, dù không muốn nàng cũng không có
quyền quyết định.
“Tốt lắm, chuyện quá khứ ta không cần so đo với ngươi, tự ngươi giải quyết
đi!” Mục đích đã đạt được, Băng tiêu sái rời đi, bàn tay nhìn vậy chói sáng tay, đưa đến trước mặt Cánh Túc nói: “Ngươi thích, ta tặng ngươi
làm kỷ niệm.”
Trong triều mọi chuyện liền thay đổi như gió đổi chiều, nhìn đi nhìn lại trên bàn không có một bản tấu chương nào còn dâng lên tố cáo tội trạng của
Tô Trản nữa, Tào Hãn nghi hoặc khó hiểu, cũng không biết người nào có
thể làm sự tình biến đổi nhanh đến vậy, quay sang nhìn Tào Huy trầm
giọng hỏi:“Huy nhi, ngươi thấy thế nào?”
“ nhi thần đã
xem quan, ban đầu bọn họ chính là muốn liên kết lại để hạ bệ Tô tướng
quân…Nay đột nhiên dừng lại không có động tĩnh gì nữa, nhi thần cũng
không đoán bọn họ có ý định gì.”
Tào Hãn trầm ngâm nửa
ngày, đừng nói là Huy nhi có thể nhìn ra cái gì, đến ngay cả hắn cũng
không hiểu bọn họ có ý định gì, nhưng thôi nếu đã thế thì cứ chờ xem
thời gian nữa thế nào. Tào Hãn quay sang hỏi thăm Huy Nhi: “Ta nghe nói
hôm nay Nghi Dung nổi giận với ngươi?”
Tào Huy xấu hổ
bất đắc dĩ nói.“Nghi Dung tình tình gần đây thất thường, lúc thì ôn nhu, lúc thì đột nhiên lại giận dỗi, nhi thần thật sự không biết mình nên
làm thế nào cho phải?”
Tào Hãn hiểu rõ nở nụ cười,“Nữ
tử khi mang thai tính tình trở nên cổ quái cũng là bình thường, năm đó
mẫu hậu ngươi……..” Nhớ tới năm đó Băng mang thai Minh Nhi và Huy Nhi
tính tình cũng vui buồn thất thường như thế, vẻ mặt nàng lúc thì nhu hoà như mùa xuân, lúc lại thay đổi như mùa hè…. Hãn nói: “Nói tóm lại ngươi chỉ cần chiều theo ý muốn của nàng là được, càng phải quan tâm đến nàng nhiều hơn, biết không?”
Tào Huy nếu có chút hiểu được ý phụ hoàng nói gật đầu, lúc này bên ngoài Lộ Tam vui vẻ tiến vào bẩm báo nói là Băng Nhi tiểu thư đang đến ngự thư phòng, một chốc nữa sẽ đến
nơi.
“Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.” Tào Huy biết điều lui về.
“Trời lạnh như thế sao nàng lại đến đây làm gì?” Tào Hãn đau lòng vỗ về Băng
để sưởi ấm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vì gió lạnh mà tái đi.
“Nhớ chàng cho nên mới đến a!” Băng cũng lại gần người hắn, cảm thụ hơi ấm
của hắn toả ra mong có thể sưởi ấm cho chính mình, ấm áp nhìn vào mắt
hắn mà tim đập gia tốc, nàng mong được hắn bảo hộ như vậy cả đời, vĩnh
viễn được hắn che chở như vậy.
“Đến đây, ta có vài thứ này,chờ đến khi nàng vào cung xem xem ngày nào tốt thì chọn.”
“Không cần chọn đi chọn lại, đương nhiên là chọn ngày kia rồi.” Băng oán trách nhìn hắn, nàng hận mình thật sự không thể gả luôn cho hắn trong ngày
hôm nay, hắn lại còn muốn chờ nàng vào cung mới chọn ngày, thật sự là ….
“Vậy thì chọn ngày sáu tháng hai, tuy là có hơi vội nhưng..”
“Cái gì, ngày mùng tháng hai này?” Băng bất mãn cau mày trừng mắt nhìn
hắn,“Không cần! Thiếp không muốn chờ lâu như vậy, ngày mùng 1 tháng
riêng (tháng 1) là tốt nhất, chọn ngày đó đi!”
“Sao có thể như vậy, chỉ còn có vài ngày, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, nếu như thế sẽ không bố trí được thỏa đáng……….”
“Hãn, những thứ đó thiếp không cần, thiếp chỉ để ý đến …” Bàn tay Băng không
ngừng hoạt động trên ngực hắn, sau đó chỉ vào trái tim hắn nói tiếp
“trái tim này.” Sau đó vùi đầu vào ngực hắn lắng nghe nhịp tim trầm ổn
của hắn, hạnh phúc cười mãn nguyện.
Tào Hãn nhẹ nhàng
cười, thuận tay vuốt mái tóc nàng nói: “ta biết, trái tim của ta cũng
chỉ có chỗ cho mỗi mình nàng, nhưng mà nàng có biết ta muốn đem đến mọi
thứ tốt nhất cho nàng không?” Hắn cũng thật sự muốn lập tức lập nàng làm Hoàng hậu chí tôn, đường đường chính chính trở về bên hắn, nhưng không
vì thế mà hắn có thể làm mọi thứ qua loa, tất cả hắn muốn nàng có được
chính là uy nghi mẫu nhi thiên hạ đáng phải có, bù đắp cho bao năm gian
khổ của nàng.
Băng thở dài thở dài nói: “thật là phiền a!”
Tào Hãn thấy nàng không vui, đang định an ủi thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ vọng vào.
“Lâm tướng quân, Hoàng Thượng nói, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào, tướng quân mời trở về đi!”
“Lâm mỗ nhất định phải gặp Hoàng Thượng, thỉnh Lộ công công vào bẩm báo một tiếng, Lâm mỗ vô cùng cảm kích.”
“Tướng quân, không phải nô tài không thay tướng quân đi vào trong đó bẩm báo,
mà là không có Hoàng Thượng triệu hồi, nô tài cũng không thể tự tiện đi
vào!”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Thần Lâm Diễm cầu
kiến! Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng! Hoàng
Thượng!” Lâm Diễm không chịu sự ngăn cản của Lộ Tam mà la lớn bên ngoài
điện để mong Hoàng thượng biết mình cầu kiến.
Tào Hãn sắc mặt lạnh lùng, nhăn mặt nói: “Bực mình!”
“Vẫn là gặp xem hắn nói gì! Thiếp tránh sau bình phong” Lâm Diễm không dưng
chạy đến đây, ngữ khí như thế nhấ định là không gặp được Hoàng thượng
thì không vê, đã thế hắn còn làm ầm bên ngoài lên, nếu mà hắn muốn vào
thì mấy ai có thể ngăn cản được hắn, tốt nhất là xem hắn nói gì rồi mới
yên.
Tào Hãn vốn không định gặp mặt Lâm Diễm, nhưng ý
Băng đã thế thì gặp xem hắn có ý định gì. Dù sao chuyện hắn sắp lập Băng làm Hoàng hậu trong triều đã có đủ lời ra vào, nhân cơ hội gặp mặt Lâm
Diễm hỏi tình hình xem thế nào, vì dù sao nhạc phụ Lâm Diễm cũng chính
là kẻ cầm đầu tố cáo Tô Trản lần này, cũng có thể hắn có liên quan…
“Lộ Tam, để Định Nam tướng quân tiến vào.” Tào Hãn ngồi trên bàn nhìn xuống điện ccho Lâm Diễm vào, mày khẽ nhúc nhích, vẻ mặt hắn đúng là có rất
nhiều điều quái dị không thể nào hiểu được hắn có ý định gì.
“Không cần đa lễ. Vân sở, ngươi có chuyện gì mà cần gặp Trẫm gấp vậy.” Đối mặt với hành động bất thường của Lâm Diễm hôm nay Tào Hãn không khỏi không
đề phòng cảnh giác.
“Thần……..” Lâm Diễm chậm rãi đi thong thả về phía trước nhưng mà không thể mở lời, không biết là hắn nên nói thế nào cho phải.
“Vân sở có chuyện cứ nói đừng ngại.” Tào Hãn bình thản nói, tay thì đặt trên ghế bình tâm xem hắn định làm gì.
“Vâng.” Lâm Diễm thấp giọng lên tiếng, cước bộ không ngừng tiêu sái đến gần bàn của Hãn, đột nhiên dừng bước khi còn cách bàn ba bốn bước chân, đột
nhiên trừng mắt lớn nhìn Tào Hãn, trong tay không biết từ đâu rút ra một mũi kiếm sắc nhọn hướng Tào Hãn đâm tới.
“Cẩn thận!” Băng tránh ở sau bình phong nhìn thấy Lâm Diễm định ra tay ám hại Hãn định xông lên chắn thay hắn nhưng mà đã muộn….
Lâm Diễm động tác mặc dù nhanh, nhưng Tào Hãn đã có phòng bị với hắn nên
khi thấy hắn lao đến chính mình, thanh Hiên Viên thứ trong tay hắn lợi
hại bị Tào Hãn dùng nghiên mực chắn được, đồng thời làm mực đen tung lên bắn khắp sàn, sau đó dạp vào bàn để người mình và ghế ngã về phía sau,
trong chớp mắt tránh được mũi nhọn lợi hại của Hiên Viên Thứ, nhưng mà
áo vẫn bị nó xém rách, thương đến da thịt bên trong, máu từ trong vạt áo thấm dần ra bên ngoài….
“Hãn, chàng bị thương sao?”
Băng kinh hãi vọt ra xem thương thế trên người hắn, lắc đầu rơi lệ, xin
trời đừng để hắn xảy ra chuyện gì, nếu không nàng sống còn có ý nghĩa
gì?
“Ta không sao,chỉ sượt qua da thôi, đừng lo lắng.” Tào Hãn trấn an hướng nàng cười cười, vịn vào vai nàng ngồi dậy.
Trên bàn mực bắn khắp nơi, tấu chương toán loạn, Lâm Diễm trong tay cần Hiên Viên Thứ, một tay phủ ngực, không ngừng cười khụ, khuôn mặt vặn vẹo dữ
tợn.
“Ha ha ha……” Nụ cười của hắn nghe thảm hại đến chói tai.
Băng xác định Tào Hãn quả thật chỉ bị thương bên ngoài da thịt, trong đầu từ sợ hãi chuyển sang căm hận Lâm Diễm, tiến lên dùng chưởng đánh lui hắn
vài bước, hắn lảo đảo ngã trên đất, miệng hộc máu tươi ra không dậy nổi.
Băng nhìn hắn ngã trên mặt đất, khóe miệng đổ máu, nhìn Lâm Diễm với ánh mắt mặc cảm, sau đó nhìn lại bàn tay mình, không dám tin nàng lại nặng tay
với hắn đến vậy.
Lâm Diễm trên tay vẫn cầm thanh kiếm
chói loá, hình như thanh kiếm đó thật là quen! Hiên Viên Thứ? Hiên Viên
Thứ bị mất của nàng sao lại ở trong tay Lâm Diễm….Tại sao có thể như
vậy? Chẳng lẽ là Lâm Diễm trộm Hiên Viên Thứ? Hắn muốn lấy thanh Hiên
Viên Thứ trong truyền thuyết giết bao quân vương để giết Hãn sao? Cho dù là hắn hận Hãn cướp đi Nhược Nghiên của hắn, nhưng mà nhiều năm như vậy không phải vẫn bình an không xảy ra chuyện gì sao, vì sao nay đột nhiên hắn lại đến muốn ám hại Hãn?
Lộ Tam nghe thấy tiếng
bất thường trong thư phòng bật ra, không dám tuỳ tiện xông vào, chỉ ở
bên ngoài hô vào: “Hoàng Thượng, cần phải nô tài tiến vào hầu hạ không
ạ?”
“Không cần, ngươi bên ngoài chờ là được rồi.” Tào
Hãn cao giọng nói. Vân Sở thân phận quan trọng, cùng phụ vì triều đình
nam chinh bắc chiến mở mang bờ cõi, là khai quốc công thần, việc hắn ám
sát Hoàng thượng hôm nay tốt nhất là không được lộ ra ngoài.
“Làm phiền Lộ công công đến Tô Phủ một chuyến, bảo Triệt mang chút thuốc vào đây, ta không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt vào tay.”
Lộ Tam ở bên ngoài đáp ứng, trong lòng biết bên trong nhất định đã xảy ra
đại sự, nhưng mà nghe Hoàng thượng và Băng tiểu thư nói thế hắn chỉ
không nhiều lời cho người đi đến Tô Phủ, còn chính mình thì vẫn trực
ngoài điện, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, nếu lại có gì
khác thường, vô luận như thế nào cũng xông vào.
Tào Hãn tán dương nhìn Băng liếc mắt một cái, lại cúi đầu nhìn xuống Lâm Diễm
bị ngã vẫn còn dưới đất, con ngươi đen nhánh tỏ vẻ đau xót nhìn hắn hỏi: “Vân sở, ngươi vì sao……”
“Ngươi huỷ hoại Nghiên nhi,
cũng huỷ hoại đời ta… Ta chịu đựng được đến ngày hôm nay chỉ vì tin
ngươi chân tình với Nghiên Nhi…. Nghiên nhi, nàng đối với ngươi như vậy, nhưng mà ngươi nay lại muốn lập hoàng hậu khác…Ngươi sao có thể đối với nàng như vậy…” Hắn một thôi một hồi nói, ánh mắt mờ đi khi nhắc đến tên Nghiên Nhi…
Băng cùng Tào Hãn liếc nhau, buông lỏng
bàn tay Hãn ra, Băng chậm rãi đến gần Lâm Diễm nói,“Diễm ca ca……” Nàng
từng nhớ Nghiên Nghi mỗi lần kêu tên hắn đều nói như vậy, nhu hoà nói
tiếp: “ Nghiên Nhi trong lòng từ đầu đến cuối chỉ yêu có mình ngươi,
chưa từng thay lòng đổi dạ.”
Nàng biết hắn sẽ thế nào
tiếp theo, với tội ám sát Hoàng đế thế như này hắn nhất định sẽ chết.
Hoá ra trong lòng hắn vẫn chỉ có mình Nhược Nghiên, giọng nói của hắn
mỗi lần nhắc đến tên nàng lại thập phần hối hận, hắn đang hối hận gì? Kỳ thật năm đó hắn giúp Hãn hãm hại Tề Lệ, thời điểm đó hắn đã mất đi tư
cách yêu Nhược Nghiên, hắn căn bản không được ai đồng tình, nhưng nàng
thật sự không muốn nhìn thấy hắn chết mà không biết sự thật Nghiên Nhi
đối với hắn thế nào….
“Nghiên nhi……”
Lâm Diễm nhớ kỹ nụ cười của Nghiên Nhi như thế nào, Băng xoay người lao
thẳng tới ôm lấy Tào Hãn, không muốn Hãn nhìn thấy lệ trong mắt mình rơi nói: “không trị tội hắn có được không, coi như là vì Nhược Nghiên…”
“Được.”
Hắn đáp ứng rất rõ ràng, Băng cảm thấy ngại ngùng nhìn thật sâu vào mắt hắn rồi nói:
“Cám ơn……”
*****
Năm năm sau
Cảnh xuân tươi đẹp ngày, bên trong ngự hoa viên trăm hoa đua nhau nỏ, bướm
theo hương hoa bay chập chờm khắp nơi, một tiểu oa nhi trắng ngần không
ngừng đuổi theo đàn bướm khanh khách cười nói vui vẻ.
Băng dự thân mình vào ghế dài bên trong hoa viên mỉn cười nhìn nữ nhi vui vẻ nói theo:
“Yên nhi, cẩn thận ngã.”
“Mẹ, con bướm thật là đẹp a!” Yên nhi ngọt ngào cười nhào vào lòng Băng làm
nũng,“Mẹ, đem toàn bộ số bướm kia bắt vào trong phòng con được không?”
“Con ngốc, bướm thích nhất là được bay nhảy dưới ánh mặt trời, đi đến những
bong hoa lấy phấn, nếu bắt bọn nó vào trong nhà thì không phải là làm
chúng thương tâm khổ sở sao?” Băng yêu thương xoa xoa đầu đứa nhỏ dễ
thương nói tiếp:“Tiểu Yên nhi là đứa nhỏ xinh đẹp lương thiện sao có thể làm cho những con bướm đó khóc, có đúng không?”
“Uhm,
Yên nhi là ngoan nhất, con sẽ không làm bướm vì con mà khóc.” Yên Nhi
tinh nghịch trong lòng Băng hứa, đồng thời la hét muốn nàng kể chuyện
xưa cho nó nghe.
Băng thấy thật là đau đầu, cái đứa nhỏ này không biết lăn lộn đòi nghe chuyện xưa không biết bao lần mới chán, mỗi ngày khi nào muốn làm nũng lại muốn nàng kể chuyện xưa, sau đó lại
muốn nghe chuyện mới gì gì đó! Nàng trước đây đâu có ai kể chuyện xưa
nghe cho đâu…
“Quay đầu bảo phụ hoàng con kể chuyện xưa cho con nghe, phụ hoàng con giỏi nhất là kể chuyện xưa.” Băng cười tủm
tỉm đem này gánh nặng này đặt hết lên vai Tào Hãn.
“Mẹ, phụ hoàng đến đây! Yên nhi muốn nghe phụ hoàng kể chuyện xưa! Phụ hoàng –” Yên nhi vọt khỏi lòng Băng hướng phụ hoàng chạy đến với nụ cười vô
cùng sáng lạng, bàn tay nhỏ bé không ngừng với với lên người Hãn.
Băng quay đầu nhìn Hãn bế Yên Nhi lên hướng nàng cười, giờ khắc này đúng như giấc mộng năm đó, hắn bao năm vẫn không hề thay đổi, không hề già đi
chút nào, chỉ càng thêm hiên ngang vững vàng, bả vai rộng có thể vì mình nàng mà chắn mưa chắn gió, có thể làm cho nàng không bận tâm bất kể khổ đau gì an nhàn sống bên hắn mãi mãi….