Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 22: Chữa thương




- Khặc khặ-x-xxxxx, Khặc khặ-x-xxxxx!
Theo tiếng cười đó truyền đến, phía xa xa dĩ nhiên xuất hiện vô số Kim Tằm, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân lập tức đứng dậy.

Kim Tằm càng lúc càng gần, khi Lý Ngọc Chân nhìn thấy bầy Kim Tằm đó, trong lòng hết sức kinh hãi, nói:
- Tiết sư điệt, bên trong có Song Sí Kim Tằm, cũng có Tứ Sí Kim Tằm, có lẽ đây chính là Lục Bào lão tổ, chúng ta mau chạy thôi!

Hai người ngày lập tức chạy về phía trước, tu vi của Tiết Lăng Vân còn thấp nên tốc độ phi hành rất chậm, Lý Ngọc Chân không thể không kéo hắn bay cùng với mình.

Nghĩ đến quan hệ giữa hắn cùng sư tỷ của mình rất có thể có là... , nên Lý Ngọc Chân có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, vốn dĩ nàng chỉ coi Tiết Lăng Vân là sư điệt của mình, nhưng bây giờ thì không thể rồi.

Bầy Kim Tằm tựa hồ phát hiện ra hai người chạy trốn, lập tức đuổi theo sát phía sau.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, trời cũng đã gần sáng rồi, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân vẫn bay nhanh về phía trước, những Kim Tằm kia vẫn theo sát phía sau hai người.

- Nếu có mấy vị trưởng bối trong môn ở chỗ này thì tốt rồi, những Kim Tằm kia tuy rằng rất lợi hại nhưng còn không thể làm gì được tu sĩ Đại Thành kỳ trở lên!
Lý Ngọc Chân vừa mang theo Tiết Lăng Vân bay về phía trước, vừa mở miệng nói chuyện.

Mấy người Lý Ngọc Chân, Tống Ngọc Dao đều là đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn, phía trên bọn họ còn có đệ tử đời thứ nhất, bất quá tất cả bọn họ đều ẩn cư tu luyện, bình thường bọn họ sẽ không tham dự đến những tục sự ở tu chân giới.

Tiết Lăng Vân gật đầu, hắn định hỏi trong môn có bao nhiêu đệ tử đời thứ nhất thì tốc độ của bầy Kim Tằm phía sau đột nhiên nhanh hơn.

Bây Kim Tằm đó bao vây hai người lại, Lý Ngọc Chân trong lòng kinh hãi, nói:

- Tiết sư điệt! Ngươi cẩn thận một chút, ta không chắc mình có thể bảo vệ được ngươi!

Nếu Song Sí Kim Tằm còn dễ dàng, nhưng đụng phải Tứ Sí Kim Tằm, Lý Ngọc Chân cũng rất khó giết chết chúng nó.

Hai người lập tức cùng Tứ Sí Kim Tằm du đấu, những Tứ Sí Kim Tằm này tựa hồ không được ai điều khiển, chỉ dựa vào bản năng của mình tấn công hai người.

Lý Ngọc Chân cầm Ma Thiên Diễm Hỏa Luân ném về phía bầy Kim Tằm đó, nàng cầm Thanh Xà Kiếm trong tay liên tục dùng chiêu Nhu Liễu, pháp lực của nàng cao hơn Tiết Lăng Vân rất nhiều nên uy lực của Thu Thủy Tam Kiếm càng thêm mạnh mẽ.

Lý Ngọc Chân vừa chiến đấu vừa chú ý đến Tiết Lăng Vân, nàng cùng Tống Ngọc Dao quan hệ rất tốt, tên Tiết Lăng Vân này rất có thể là người trong lòng của sư tỷ, có thể bảo vệ cho hắn không bị thương tổn gì đương nhiên là tốt nhất.

- A...!
Đột nhiên Lý Ngọc Chân kêu lên một tiếng.

Cũng không nàng gặp phải chuyện gì, mà Tiết Lăng Vân đang gặp nguy hiểm, Lý Ngọc Chân bây giờ không thể cứu kịp.

Chỉ thấy có hai con Kim Tằm lao tới Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân vừa ngăn chặn được một con, một con khác vẫn lao tới người hắn, hung hăng lao vào cắn hắn.

Mắt thấy nó đã cắn trúng lưng Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân cực kỳ lo lắng, đột nhiên một cái Tiểu Đỉnh xuất hiện trên đầu Tiết Lăng Vân, Tiểu Đỉnh tỏa ra ánh sáng bảy màu, đem bầy Kim Tằm ngăn cản ở bên ngoài, sau đó nó phát ra một ngọn lửa, ngọn lửa đó vậy mà có màu đen rất quái dị, khi ngọn lửa tiếp xúc đến Kim Tằm thì bọn chúng lập tức hóa thành tro tàn.

Lý Ngọc Chân ngơ ngác nhìn một màng này, rất nhanh một đám Kim Tằm khác lại vọt lên, Tiết Lăng Vân vẫn ở trong màng bảo hộ của Tiểu Đỉnh. Nhìn thấy Tiết Lăng Vân không có chuyện gì nữa, Lý Ngọc Chân thở dài một hơi, bắt đầu cẩn thần đối phó với những con Tứ Sí Kim Tằm kia.


Lần vọt lên này số lượng Kim Tằm cũng không nhiều lắm, do không có ai khống chế bọn chúng nên sau một lúc chúng đã bị hai người bọn họ tiêu diệt toàn bộ, Lý Ngọc Chân nói:
- Tiết sư điệt! Chúng ta nên đi thôi!

Hai người nhanh chóng lý khai nới này.

Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân rời đi không lâu, đột nhiên tại nơi đó xuất hiện một người mặc áo bào màu xanh, toàn thân được một màng sương mù màu xanh bao phủ, hắn nhìn vô số xác trùng trên mặt đất, trong mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo, thầm nói:
- Dám giết nhiều bảo bối của ta như vậy, ta sẽ không bỏ cho các ngươi!
Người đó dậm chân tức giận, sau đó hắn bay lên không trung, ngửi trong không khí mùi vị, dĩ nhiên bay theo phương hướng mà Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân vữa này bay đi.

******

Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân đang bay về phía trước, đột nhiên phía sau bọn họ xuất hiện một đám mây màu xanh, bên trong đám mây màu xanh đó còn phát ra kim quang, hai người lập tức biết có chuyện không ổn, Lý Ngọc Chân tựa hồ nhớ tới điều gì đó, kinh hãi nói:
- La Lục Bào lão tổ! Hắn vậy mà tự mình truy đuổi chúng ta! Lăng Vân, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm!

Lý Ngọc Chân còn chưa nói hết, đám mây xanh phát ra kim quang kia đa vọt đến hai người, vô số Tứ Sí Kim Tằm lao lên bao vây hai người bọn họ lại, bên ngoài còn truyền đến tiếng cười khó chịu của Lục Bào lão tổ:
- Khặc khặ-x-xxxxx. . . Khặc khặ-x-xxxxx. . .! Thậm chí có một Phân Thần kỳ tu chân giả, thật sự quá tốt! Bảo bối của ta ăn xong các ngươi sẽ lợi hại thêm một chút!

Kim Tằm đem hai người bao vây lại, hai người dốc sức ngăn cản, Tiết Lăng Vân đem Thuy Thủy Tam Kiếm phát huy ra đến mức tận cùng, từng đạo kiếm khí băng hàn bắn ra, những đạo kiếm khí đó có thể đông cứng lại Tứ Sí Kim Tằm nhưng rất khó để giết chết chúng được, tình huống của Lý Ngọc Chân tốt hơn hắn một chút, nàng giết chết không ít Tứ Sí Kim Tằm.

Vèo...!


Đột nhiên, một âm thanh sắc bén vang lên, một đạo lục quang bay về phía Lý Ngọc Chân, nàng liền luống cuống tay chân ngăn cản lại đạo lục quan kia, suýt chút nữa bị một con Kim Tằm cắn trúng.

Mắt thấy hai người sắp chịu hết nổi thì sương mù xung quanh đột nhiên dày đặc lên. Đúng với tên gọi của nó "Mê Vụ Sâm Lâm", sương mù ở đây tuôn ra không hề có một quy luật nào cả, cũng không biết do cái gì tạo thành, tu chân giả đều không thể nhìn xuyên qua loại sương mù này. Trước đó, đám người Tiết Lăng Vân vì loại sương mù này mà thất lạc nhau, lúc này nó lại cứu hai người bọn họ một mạng.

Lục Bào lão tổ tức giận chửi bới lên, hắn cũng không thể nhìn xuyên qua đám sương mù này, chỉ có thể điều khiển Kim Tằm tiếp tục công kích. Kim Tằm đối với huyết nhục có cảm giác rất mạnh, có thể tìm được vị trí của hai người bọn họ.

Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân lại giết chết mấy con Kim Tằm, đột nhiên có một con Tứ Sí Kim Tằm cao nửa xích lao đến, nó đập cánh ong ong liên tục, lao về phía Lý Ngọc Chân.

Nang đang bị mấy con Tứ Sí Kim Tằm vây công, căn bản không thể ra tay ngăn cản con Kim Tằm đó, mà Tiết Lăng Vân thì đang được Lý Ngọc Chân bảo vệ, hắn không có năng lực đối phó với Tứ Sí Kim Tằm.

Mắt thấy con Tứ Sí Kim Tằm kia sắp lao đến gần, trong lòng của nàng thầm nghĩ không tốt, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt của nàng, đúng là Tiết Lăng Vân.

Phanh!

Tứ Sí Kim Tằm đâm vào người của Tiết Lăng Vân, Hắc Huyền Đỉnh lại xuất hiện trên đầu của hắn, một lần nữa cứu mạng của hắn.

Đằng sau Lý Ngọc Chân ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu Tiết Lăng Vân vì sao phải xả thân bảo vệ nàng, trong lúc nàng thất thần thì mấy con Kim Tằm xung quanh lao tới.

- Sư thúc! Người đang làm gì vậy!
Tiết Lăng Vân la lên.

Mắt thấy mấy con Kim Tằm đó sắp cắn vào người Lý Ngọc Chân, Tiết Lăng Vân không còn để ý chuyện gì khác, hắn đột nhiên ôm lấy Lý Ngọc Chân, Hắc Huyền Đỉnh tỏa ra ánh sáng bảy màu đem cả hai người bọn họ bao phủ lại, tất cả Kim Tằm đều không thể tới gần bọn họ được.

Lục Bào lão tổ không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá hắn cũng thấy được ánh sáng bảy màu từ trong sương mù phát ra, không biết đó là pháp bảo gì, hắn điều khiển thế nào đi nữa những Kim Tằm đó cũng không dám xông lên, những Kim Tằm đó tựa hồ rất sợ hãi Hắc Huyền Đỉnh trên đầu Tiết Lăng Vân.


Tiết Lăng Vân ôm Lý Ngọc Chân bay về phía trước, ở trong sương mù bay khoảng một giờ, lúc này hắn mới yên tâm.

Sương mù tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lại qua một lúc, xung quanh đã trở lại bình thường.

Tiết Lăng Vân vẫn đang ôm Lý Ngọc Chân, hắn không biết Lý Ngọc Chân bây giờ thế nào? Vì sao nảy giờ nàng không nói câu nào? Hiên tại cơ bản đã an toàn, Tiết Lăng Vân cẩn thận quan sát Lý Ngọc Chân, lúc này mới phát hiện nàng có chút không ổn.

Sắt mặt của nàng tái nhợt, vốn dĩ dung nhan của nàng xinh đẹp như thiên tiên lúc này lại xuất hiện một cổ tử khí. Lý Ngọc Chân nhắm chặc hai mắt, lâm vào trạng thái hôn mê.

Tiết Lăng Vân tìm một nơi yên tĩnh, đem Lý Ngọc Chân đặt xuống, hai tay đặt sau lưng nàng, đưa vào trong cơ thể nàng một đạo chân nguyên giúp Lý Ngọc Chân ép chất độc ra bên ngoài.

Qua hai canh giờ, Lý Ngọc Chân dần dần tỉnh lại, nàng mở mắt ra nhìn Tiết Lăng Vân cười nói:
- Cảm ơn ngươi, Tiết sư điệt! Thật không ngờ chất độc của Kim Tằm lợi hại như vậy, ta chỉ bị một con cắn phải đã biến thành hình dạng này!

Thì ra, vừa rồi Tiết Lăng Vân ôm lấy Lý Ngọc Chân, Hắc Huyền Đỉnh tỏa ra hào quang bảy màu chủ yếu bảo vệ Tiết Lăng Vân, nên Lý Ngọc Chân vẫn bị một con Kim Tằm cắn phải, loại Kim Tằm này là khắc tinh của tu chân giả, chất độc của nó có thể gây thương tổn đến thân thể của bọn hắn.

- Sư thúc! Chất độc của Kim Tằm quá mãnh liệt, nhìn thấy mà rợi cả người! Vừa rồi ta chỉ đem độc ép đến miệng vết thương, tạm thời giúp ngươi thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta nên suy nghĩ làm cách nào để bức độc ra bên ngoài.
Tiết Lăng Vân nói.

Nguyên lai vừa rồi chất độc của Kim Tằm đã lan đến ngực của Lý Ngọc Chân, may mắn Tiết Lăng Vân cứu nàng kịp thời, nếu không thân thể của nàng thật sự sẽ bị phá hủy, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng chưa chắc chạy thoát chất độc này cắn nuốt.

Tiết Lăng Vân cũng không có cách nào bức độc đi ra khỏi cơ thể của nàng, chất độc hiện giờ vẫn nằm trong cơ thể của nàng.

Lý Ngọc Chân gật đầu, bất quá nàng cũng không nên làm gì tiếp theo, thực ra có một phương pháp bức độc ra ngoài, nhưng nó quá bất tiện. Nếu Tiết Lăng Vân là nư tử thì nàng còn có thể suy xét một chút, nhưng hắn lại là một nam tử.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.