Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 47: Song tu thuật




Ba người đã an toàn rời khỏi U Phong Sơn, bọn họ đều bay về phía Nam.
Bay khoảng hơn hai canh giờ, mặt trời cũng bắt đầu mọc, bọn họ bây giờ đã cách U Phong Sơn mấy trăm dặm rồi nhưng bọn họ vẫn không dám dừng lại, vẫn bay thẳng về phía Nam.
Đến buổi trưa, ba người từ trên không trung đáp xuống một dòng suối nằm trên một ngọn núi nhỏ.
- Lăng Vân! Bây giờ ngươi có thể kể tất cả mọi việc cho ta nghe rồi chứ?
Ba người đi đến bên cạnh bờ suối, Lý Ngọc Chân đánh giá Lăng Nhược Vũ một lúc, sau đó hỏi Tiết Lăng Vân.
- Ách! Chuyện là thế này... !
Tiết Lăng Vân xấu hổ nói:
- Chân nhi! Ngày hôm đó ngươi bị hai tên Hộ Pháp của Vạn Quỷ Tông bắt đi, ta gắt gao đuổi theo phía sau chúng, hy vọng có thể cứu được ngươi. Ta đuổi được khoảng ngàn dặm thì một người mặc áo đen đột nhiên xông ra, người áo đen đó dùng thuốc mê khiến cho ta ngất đi sau đó mang ta đi. Người mặc áo đen đó là... là vị Lăng cô nương này!
- Ha... ha... ha!
Lăng Nhược Vũ ở bên cạnh cười nhẹ, nói:
- Chuyện này cứ để ta nói! Lúc đó ta bắt Lăng Vân mang về Âm Dương Tông, mục đích của ta rất đơn giản, ta đang tìm kiếm bạn song tu, mà Lăng Vân chính là nam nhân mà ta chọn trúng!

Tim của Lý Ngọc Chân nhảy lên bình bịch, mình đoán quả nhiên không sai, quan hệ giữa Tiết Lăng Vân cùng nữ tử này quả nhiên không hề bình thường.
Lăng Nhược Vũ mỉm cười nhìn Lý Ngọc Chân, nhìn sắc mặt biến hóa liên tục của Lý Ngọc Chân, Lăng Nhược Vũ lại nói:
- Mong ngươi đừng hiểu lầm Lăng Vân. Lúc trước ta bắt hắn mang về Âm Dương Tông nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đáp ứng song tu cùng với ta, ta dùng tất cả biện pháp cũng không thể khiến cho hắn đáp ứng. Cuối cùng, ta đưa ra đề nghị sẽ giúp hắn cứu ngươi, hắn mới chịu cùng ta song tu, hơn nữa hắn còn nói "chỉ cần cứu được ngươi thì ta muốn làm gì hắn cũng được" đấy!
- Này...!
Lý Ngọc Chân há to miệng, ngẩng đầu nhìn Tiết Lăng Vân, chỉ thấy Tiết Lăng Vân đang cười khổ liên tục, Lý Ngọc Chân khẽ cắn răng.
Qua một lúc lâu, Lý Ngọc Chân nói:
- Thì ra là như vậy! Lăng Vân, ta... !
Lý Ngọc Chân không biết bây giờ nên nói cái gì, Lăng Nhược Vũ bên cạnh nói:
- Ngươi còn không biết mấy ngày qua hắn lo lắng cho ngươi như thế nào đâu? Mấy ngày này ta đều ở bên cạnh hắn, tuy hắn không nói câu nào, nhưng ta biết hắn rất yêu thương ngươi.
- Đêm qua khi vào căn phòng đó tìm ngươi, nhìn thấy căn phòng trống trơn thì mặt của hắn tái nhợt vô cùng. Sau đó ta tìm được cửa vào lối đi bí mật thì hắn không do dự chút nào mà nhảy vào trong đó, phải biết rằng trong lối đi đó có thể có rất nhiều cơ quan nguy hiểm ah!
Lý Ngọc Chân lẳng lặng nghe, sau một lúc nàng nắm chặt tay của Tiết Lăng Vân, cảm kích nói:

- Lăng Vân, cảm ơn, tất cả đều do ta nên mới khiến ngươi liên lụy!
Lý Ngọc Chân bây giờ đang thầm trách mắng bản thân, từ lúc được Tiết Lăng Vân cứu ra thì cứ nghi ngờ quan hệ giữa Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ, căn bản không hề biết được Tiết Lăng Vân đã lo lắng ình như thế, phải bỏ ra bao nhiêu công sức để cứu được mình ra.
Tiết Lăng Vân ha ha cười, kéo tay của Lý Ngọc Chân, nói:
- Ngươi là nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải cứu ngươi ra, ngươi cần gì phải nói như vây!
Lý Ngọc Chân khẽ gật đầu, hai người là phu thê với nhau, nói ra mấy lời cảm kích như khiến cả hai có cảm giác xa lạ, nếu Tiết Lăng Vân gặp phải nguy hiểm như vậy thì nàng cũng sẽ liều mạng đi cứu hắn ra, đây chính là trách nhiệm của những người yêu nhau.
Lý Ngọc Chân tựa đầu trên vai của Tiết Lăng Vân, một lúc sau, nàng nói:
- Lăng Vân! Bởi vì ta nên ngươi mới đáp ứng song tu với nàng, ta... ta rất cảm kích. Còn nữ nhân kia thì... ngươi có thể song tu cùng với nàng, dù sao ngươi đã đáp ứng nàng rồi, như vậy thì tùy ý ngươi đi!
Hai người Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ sau khi nghe được những lời đó thì đều mừng rỡ, Tiết Lăng Vân đã ở chung với Lăng Nhược Vũ vài ngày rồi, hắn cũng đã tiếp nhận nàng là nữ nhân của mình.
Mà Lăng Nhược Vũ từ lâu đã coi Tiết Lăng Vân chính là nam nhân của mình, nàng rất sợ Lý Ngọc Chân sẽ ngăn cản mình và Tiết Lăng Vân đến với nhau, nếu thật sự như vậy thì chuyện này sẽ rất phiền phức.
Lý Ngọc Chân lại nói:

- Ta còn có một vị sư tỷ, nàng cũng là nữ nhân của Lăng Vân, ta thì dễ nói chuyện chứ sư tỷ của ta thì không dễ nói chuyện đâu. Bất quá các ngươi cứ "Gạo nấu thành cơm" đi, đến lúc đó sư tỷ của ta cũng chả có cách nào!
Lý Ngọc Chân nói xong thì cười khanh khác, nàng bây giờ rất muốn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Dao trong tương lai.
Nhắc tới Tống Ngọc Dao, trong lòng của Tiết Lăng Vân cũng bắt đầu lo lắng, hắn và Lý Ngọc Chân đã biến mất nhiều ngày như vậy, Tống Ngọc Dao chắc chắn sẽ rất lo lắng, coi bộ mình nên nhanh chóng chạy trở về Trường Sinh Môn thôi.
Lăng Nhược Vũ lúc này cũng rất kinh ngạc, nàng đã biết được Lý Ngọc Chân là sư thúc của Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân lại dám đem sư thúc của mình biến thành nữ nhân của mình, bây giờ lại nghe được hắn còn có một nữ nhân khác, hơn nữa nữ nhân đó còn là sư tỷ của Lý Ngọc Chân.
Chuyện như vậy, nếu ở trong ma đạo thì chả có gì, nhưng nếu xảy ra ở trong chính đạo thì có chút khó tưởng tượng rồi.
Người của chính đạo rất chú ý đến luân lý đạo đức, loại chuyện vi phạm luân lý đạo đức này xảy ra ở chính đạo sẽ khiến cho người ta phỉ nhổ.
Tất nhiên, nếu chuyện này xảy ra ở Âm Dương Tông thì chả cói là chuyện gì cả, Âm Dương Tông vốn dĩ là môn phái song tu, bạn song tu phù hợp rất khó tìm, nên đạo lữ của mình có bối phận cao hơn mình cũng chẳng có gì lạ, nhưng Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân là người của chính đạo.
- Ha ha ha...
Nhìn thấy Lăng Nhược Vũ kinh ngạc như vậy, Lý Ngọc Chân cười duyên, nói:
- Vị sư tỷ đó của ta đồng thời còn là sư phụ của Lăng Vân đấy!
- Cái gì?
Lăng Nhược Vũ há to miệng, sự kinh ngạc trong lòng nàng bây giờ không thể dùng từ ngữ để diễn tả được, nàng cười khổ, nói:
- Chuyện này thực sự quá hoang đường!

Cho dù là Âm Dương Tông của nàng cũng rất ít có chuyện như vậy.
Ba người nghỉ ngơi một lúc, kể hết tất cả mọi chuyện cho nhau xong, ba người lại tiếp tục bay về phía Nam, bay liên tiếp vài ngày mới dừng lại.
Nơi này không phải là Trường Sinh Môn cũng không phải là Âm Dương Tông, Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ đã quyết định nơi này sẽ là nơi mà hai người tiến hành song tu.
Bọn hắn không thể trở về Trường Sinh Môn, Lăng Nhược Vũ cũng không muốn mang theo Lý Ngọc Chân đến Âm Dương Tông nên đành chọn một nơi vắng vẻ để song tu.
- Song tu thuật cũng là một trong Đại Đạo, Thiên Địa lúc sơ khai thì đã có Âm Dương, Âm Dương cân bằng thì tu vi mới có thể tăng tiến. Tổ sư khai phái của Âm Dương Tông bọn ta đã sáng tạo ra một loại đạo thuật lấy tên là Dưỡng Sinh Chi Thuật, trải qua ngàn năm không ngừng phát triển nó đã trở thành một môn Tu Chân Chi Thuật!
- Nam nữ trong thế gian nếu tinh thông song tu thuật thì có thể kéo dài tuổi thọ, còn người tu chân chúng ta tu luyện song tu thuật thì có thể tăng cường tu vi!
Ba người Lăng Nhược Vũ, Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân đều đang ở trong một sơn động, Lăng Nhược Vũ đang chậm rãi giải thích cho hai người cái gì là song tu thuật.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân ngồi yên một chỗ lắng nghe, hai người có rất nhiều hiểu lầm đối với song tu thuật.
Thậm chí Lý Ngọc Chân còn xem song tu thuật chính là thải bổ thuật, trước đây nàng coi tất cả đệ tử của Âm Dương Tông đều là loại người dâm đãng, nhưng bây giờ nghe được những lời giảng giải của Lăng Nhược Vũ thì mới hiểu được.
- Âm Dương Tông của bọn ta đã có vạn năm lịch sử, Âm Dương Tông ở mấy ngàn năm trước cũng được xem như là chính đạo, nghe nói Tổ Sư Âm Dương Tông bọn ta chính là một vị Hoàng Đế dựa vào song tu thuật mà đắc đạo thành tiên.
- Nam nữ hoan ái chính là Thiên Đạo, người trong chính đạo các ngươi coi chuyện nam nữ hoan ái giống như độc xà mãnh thú, đó chính là hành vi hoàn toàn sai lầm!
Lăng Nhược Vũ khoanh chân ngồi trước mặt Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân, từ từ nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.