Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 4: Phượng Thế tử muốn hủy dung



Quả nhiên, bàn tay thon dài của Phượng Khuynh Ca đã bóp lấy cổ nàng, nhưng hắn lại không dùng sức, chỉ là làm bộ thôi. Rõ ràng vừa rồi nàng thấy sát khí thoáng lướt qua mắt hắn mà? Mặc Nhiên không hiểu ra sao, thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì?

Hoàng hậu và Lạc Vương cũng sửng sốt, tuy Phượng Khuynh Ca chỉ là một phế vật, bất quá hắn lại giết người không chớp mắt, kinh thành có không ít người bị giết chết do không vừa mắt hắn.

Mà cho dù hắn không có thực lực thì cũng có không ít người giúp hắn động thủ, hiện giờ hắn lại muốn giết Mặc Nhiên? Đúng là không biết đứt cọng dây thần kinh nào rồi!

Phượng Khuynh Ca hơi liếc về phía Mặc Nhiên, khuôn mặt này thật sự xấu đến mức thiên nộ nhân oán[1], nhưng làn da thì lại trắng như sứ, trông hoàn toàn tương phản nhau.

[1] Thiên nộ nhân oán: trời tức người ghét.

Đối mặt với tử vong, không ít người đều cực kỳ sợ hãi, nhưng nữ nhân này ngoại trừ vẻ mặt kinh ngạc ban đầu thì lúc sau lại rất thản nhiên.

Khóe miệng hắn mang theo ý cười nghiền ngẫm.

Phượng Khuynh Ca nhìn Mặc Nhiên từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Tất cả mọi người đều nói hai người chúng ta là hai đại phế vật ở kinh thành. Nếu đều là phế vật, đương nhiên phải quyết đấu một trận sinh tử mới được."

"Người ở đây thật sự quá chướng mắt, chúng ta đổi địa điểm tỷ thí." Nói xong hắn kéo Mặc Nhiên chuẩn bị đi, nhưng Lạc Vương nào chịu để yên, hắn nói với những thị vệ kia: "Giữ Hách Liên Mặc Nhiên lại cho ta!"

Hắn sao có thể để Phượng Khuynh Ca dùng lý do chết tiệt như vậy đưa Mặc Nhiên đi. Cho dù Mặc Nhiên khó thoát chết, hắn vẫn muốn tự mình giết chết nàng mới yên tâm.

Phượng Thế tử làm việc vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, hắn muốn đi thì ai giữ được hắn! Hắn vỗ vỗ tay vài cái, vài hắc y nam tử liền xuất hiện.

"Bọn họ muốn cản bổn thế tử, giết hết toàn bộ cho ta."

Sắc mặt Lạc Vương đại biến. "Phượng vệ..." Phượng vệ là ám vệ Phượng Vương phủ, thực lực cực kỳ cường đại, là đòn sát thủ của Phượng Vương.

Hắn không ngờ Phượng Khuynh Ca chỉ vì muốn bắt Mặc Nhiên đi mà lại gọi Phượng vệ ra "tiếp đón".

Cho dù có Phượng hộ vệ, hắn cũng sẽ không để Phượng Khuynh Ca bắt Hách Liên Mặc Nhiên đi. Lạc Vương triệu tập ám vệ Lạc Vương phủ tới, ám vệ Lạc Vương phủ và Phượng vệ đánh nhau, còn Phượng Khuynh Ca thì kéo Hách Liên Mặc Nhiên rời đi.

Lạc Vương muốn đuổi theo nhưng lại bị người khác cản. Mà lúc này, bọn họ lại bị thị vệ bên người Hoàng hậu cản đường.

"Hách Liên đại tiểu thư, Hoàng hậu mời người vào cung uống trà."

Phượng Khuynh Ca cả giận nói: "Uống cái gì? Uống trà có quan trọng bằng bọn ta quyết đấu sinh tử không? Một đám ngu xuẩn!"

Sắc mặt Hoàng hậu rất khó coi, Phượng Khuynh Ca đáng chết, hoàn toàn không để Hoàng hậu bà vào mắt.

Phượng Khuynh Ca kéo Mặc Nhiên bắt đầu công kích những thị vệ không có mắt này. Tuy rằng hắn là một tên Hoàng huyền nhất phẩm "vạn năm", nhưng ít nhất cũng có chút huyền lực, hơn nữa có chút kinh nghiệm đánh nhau ẩu đả trên phố, chuyên tấn công mắt người ta, làm cho đám thị vệ không động được vào hắn kia kêu khổ không ngừng.

Mà Mặc Nhiên bị hắn lôi kéo cũng ở trong tối động thủ với bọn thị vệ, những nơi nàng ra tay đều là nơi chí mạng.

Vì thế dưới sự bao vây của mười mấy tên hộ vệ của Hoàng hậu, hai phế vật Mặc Nhiên và Phượng Khuynh Ca vẫn có thể chém giết ra khỏi cửa Lạc Vương phủ.

Sau khi ra khỏi Lạc Vương phủ, Mặc Nhiên muốn nhanh chóng rời đi, nhưng tay nàng lại bị Phượng Khuynh Ca bắt được. "Nữ nhân, đừng quên chúng ta còn phải quyết đấu sinh tử, hiện tại chưa thể đi được đâu."

"Lên ngựa." Hắn kéo Mặc Nhiên tới rồi nhảy lên một con ngựa bên cạnh.

Bản thân mình cho dù thế nào cũng không thoát được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ bị hắn mang lên ngựa.

"Giá ——" Hai người cưỡi ngựa, rời xa Lạc Vương phủ, lúc này hai nhóm nhân mã muốn đuổi theo hai người bọn họ lại bị Phượng vệ cản lại.

Phượng vệ nhìn nơi Phượng Khuynh Ca biến mất, có chút đau đầu, Thế tử lại chơi đùa phát hỏa, hy vọng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bằng không lửa giận của Vương gia bọn họ nhận không nổi đâu!

Tới một rừng cây nhỏ, Phượng Khuynh Ca mới mang theo Mặc Nhiên xuống ngựa, sau đó hắn buông tay.

Mặc Nhiên bất đắc dĩ hỏi: "Phượng Thế tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Toàn bộ người ở kinh thành đều nói chúng ta là hai kẻ phế vật nhất, cho nên chúng ta phải quyết đấu sinh tử một trận, nếu ngươi thua thì bị ta giết chết, sau đó ta sẽ trở thành phế vật duy nhất kinh thành!"

"Ha ha..." Hắn cười cực kỳ thiếu đòn, sau đó làm một tư thế đấu võ: "Đến đây đi! Dùng bản lĩnh thật của ngươi, bằng không ngươi phải chết oan uổng đấy!"

Người nam nhân này hoàn toàn hồ nháo, chỉ vì danh hiệu phế vật duy nhất mà muốn quyết đấu với nàng, thật sự khiến cho Mặc Nhiên dở khóc dở cười.

Quyết đấu sao? Xem ra nếu không đánh một trận, hắn sẽ không tha nàng rồi. Mặc Nhiên trả lời: "Quyết đấu thì quyết đấu."

"Ngươi động thủ đi!" Bản thân còn dư lại một chút sức lực, dạy dỗ phế vật ăn chơi trác táng này hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Phượng Khuynh Ca mở miệng nói: "Vậy ngươi tiếp chiêu đi!"

Phượng Khuynh Ca ngưng kết một chút huyền lực công kích hướng về phía Mặc Nhiên, Mặc Nhiên nghiêng người né tránh, đây là huyền lực sao?

Cho dù thực lực Phượng Khuynh Ca chỉ là Hoàng huyền nhất phẩm nhưng đối với nàng mà nói cũng là một sự uy hiếp.

Huyền lực, nàng nhất định phải tu luyện, đây là cơ sở để nàng có thể sống bình yên vô sự trên thế giới này.

Để thay đổi thể chất vô dụng này, nàng nhất định phải nghĩ cách.

Vì thế Phượng Khuynh Ca và Mặc Nhiên, một người tấn công, một người tránh né, tuy rằng Mặc Nhiên không có huyền lực, nhưng đệ nhất sát thủ nàng cho dù bị thay đổi thân thể nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh, né tránh đòn công kích của Phượng Khuynh Ca tuyệt đối không thành vấn đề.

Nếu như đổi thành Hoàng huyền nhị phẩm, chỉ sợ nàng đã gặp nguy hiểm.

Lúc này, đột nhiên vẻ mặt Phượng Khuynh Ca như đưa đám, hắn nói: "Ta đã dùng hết huyền lực rồi nhưng vẫn chưa giết chết ngươi..."

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Hắn dựa vào một chút huyền lực kia diễu võ giương oai, nhưng rốt cuộc do quá yếu, lực không kéo dài được, hơn nữa Phượng Thế tử được nuông chiều từ bé, chưa từng phải động tay chân, kết quả mới đánh một lát đã không lại.

Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng, cơ hội tốt!

Thân hình nàng lập tức công kích về phía Phượng Khuynh Ca, Phượng Khuynh Ca nhìn Mặc Nhiên thế tới rào rạt, lại không biết phải phản kích như thế nào.

Vì thế hắn chỉ có thể hoảng loạn lui về sau, nhưng không cẩn thận dẫm phải cục đá, sau đó...

"A ——" một tiếng, ngã bịch xuống đất.

Vốn dĩ Mặc Nhiên đã tập trung toàn bộ sức mạnh nên khi nàng phi tới thì lập tức bị vồ hụt, thân thể hoàn toàn mất khống chế ngã về phía trước, sau đó bi kịch đã xảy ra...

"A ——"

"Mặt ta! ——"

Lúc này Mặc Nhiên ngã đè lên người hắn, lại còn ngồi lên trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Phượng Thế tử.

Mặc Nhiên cảm giác rất 囧[2], lúc nàng chuẩn bị đứng lên, bỗng một đôi tay đã giữ nàng lại, khiến nàng ngồi xuống trên cổ Phượng Khuynh Ca.

[2] 囧: Đây là icon mà tác giả dùng thay cho từ bộc lộ cảm xúc của nhân vật, các bạn tự tưởng tượng ra cảm xúc nha!

"Nàng làm mặt ta bị thương rồi, chuẩn bị bồi thường thế nào đây?" Ánh mắt ai oán của hắn khiến Mặc Nhiên có chút đổ mồ hôi lạnh.

Bình thường, khi một người nam nhân bị nữ nhân ngồi lên mặt, người đó nhất định sẽ tức giận muốn giết người mới đúng, vậy mà hắn chỉ nghĩ tới dung mạo hắn. Phượng Thế tử này, quả nhiên đúng là một kỳ tài.

"Oa oa oa! Ta không muốn sống nữa, nàng huỷ mặt ta mà còn không chịu phụ trách!" Khuôn mặt như hoa lộ ra biểu tình muốn khóc.

Kỳ thật chỉ là cái mũi hắn hơi bị nàng đè lên mà thôi, những chỗ khác chẳng bị sao. Hắn có cần phải trông như mất cha mất mẹ hay không? Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, nàng hỏi: "Phụ trách, ngươi muốn ta phụ trách thế nào?"

"Để ta nghĩ xem." Phượng Khuynh Ca suy tư, sau đó nói: "Nàng cũng phải cho ta ngồi lên một lần, ta chưa từng ngồi lên đầu nữ nhân nào cả!"

Nhất thời trên đầu Mặc Nhiên có vô số quạ đen bay qua, nàng lạnh lùng đáp: "Không có khả năng!"

"Không được, ta muốn!"

"Không có khả năng, ngươi mau buông tay ra!"

"Nàng đồng ý đi rồi ta buông."

"......"

Hai người, một nằm trên mặt đất, một ngồi trên chiếc cổ thon dài giằng co với nhau. Đột nhiên một luồng hơi thở lạnh băng đánh úp về phía bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.