Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 42: Chưởng quản gia tộc



"Cơ mà..." Mặc Nhiên nói. "Hiện tại, con không muốn công khai gương mặt này ra ngoài."

Hách Liên Bá Thiên hỏi: "Vì sao? Nhiên Nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, phải để đám người đó kiến thức thêm mới được chứ."

"Gia gia..." Hách Liên Mặc Hiên kéo gia gia mình, nói. "Nếu công khai hình dạng này của Nhiên Nhi, gia gia cứ chờ người tới cầu hôn đạp vỡ cửa tướng quân phủ chúng ta đi!"

Hách Liên Bá Thiên lập tức bừng tỉnh đại ngộ. "Vẫn là Nhiên Nhiên thông minh, tuyệt đối không thể để người khác chiếm tiện nghi, nhìn thấy dung mạo Nhiên Nhiên được."

Mặc Nhiên gật đầu đáp: "Một khi đã như vậy thì con đi nghỉ trước đây." Từ lúc đến rừng rậm Nam Đoan, nàng không hề được nghỉ ngơi chút nào.

Nhìn Mặc Nhiên rời đi, Hách Liên lão tướng quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: "Quá giống."

"Gia gia, ngài thật sự không định nói cho Nhiên Nhi sao?" Hách Liên Mặc Hiên đột nhiên hỏi.

"Việc này cứ để sau đi! Đến lúc Nhiên Nhi cần biết thì nó sẽ biết." Hách Liên Bá Thiên sâu kín thở dài một hơi.

Mặc Nhiên vừa vào phòng liền thấy một người đã ngồi sẵn trong đó, hắn quay đầu nhìn về phía dung nhan tuyệt thế ấy, hô hấp thiếu chút nữa chậm nửa nhịp.

Da thịt như ngọc, nét mặt như tranh, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, nốt ruồi son đỏ thắm nơi khóe mắt càng khiến nàng tăng thêm vài phần yêu dã.

Phong hoa như thế, thiên hạ vô song, đây chính là Tiểu Nhiên Nhiên của hắn.

"Sư thúc, sao sư thúc còn chưa đi?" Mặc Nhiên bất đắc dĩ đi đến hỏi.

"Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi! Vừa dùng ta xong đã lập tức bỏ đi, ngươi thật sự khiến trái tim sư thúc tổn thương đó." Bên trong đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười. "Dĩ nhiên sư thúc sẽ đi, nhưng trước khi sư thúc đi nếu Nhiên Nhiên không làm tốt một việc, ta sẽ không đi."

Mặc Nhiên hỏi: "Việc gì?"

Lúc này, ngón tay thon dài của Phượng Tôn khẽ vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của nàng, tựa như đang vẽ lại trân bảo hi thế.

Mặc Nhiên ngẩn ra, lông mi như cánh bướm khẽ chớp, quên cả quay mặt đi.

"Tiểu Nhiên Nhiên phải đồng ý với ta, phải khiến người ta không muốn nhìn gương mặt này nha!"

Mặc Nhiên tối sầm mặt, người ta không muốn nhìn nàng?

Cơ mà với khuôn mặt họa thủy như này, nàng cũng không thể đảm bảo mình sẽ an toàn, vì thế nàng tuyệt đối sẽ không bại lộ.

Mặc Nhiên gật đầu: "Sư thúc, ta biết rồi."

Sau đó liền bắt đầu lấy công cụ dịch dung của mình ra, bắt đầu vẽ lại dựa theo ký ức trước kia, lập tức quỷ nhan liền xuất hiện trước mặt Phượng Tôn.

Phượng Tôn cười cười, nữ tử bình thường làm sao nguyện ý biến mình thành như vậy, nhưng Nhiên Nhiên lại thập phần trấn định, cân nhắc tốt xấu, không hề nương tay biến một gương mặt tuyệt thế vô song thành bộ dạng này.

"Như vậy là ta yên tâm rồi." Phượng Tôn chậm rãi tới gần Mặc Nhiên, hơi ấm phả lên mặt nàng, chỉ cần tới gần thêm một chút nữa thôi là hai gương mặt đã chạm vào nhau.

Mặc Nhiên đỏ mặt nói: "Bây giờ sư thúc có thể đi rồi chứ?"

"Ừ! Tiểu Nhiên Nhiên nghỉ ngơi cho khỏe." Hương hoa dâm bụt thoang thoảng cả phòng, cùng Mặc Nhiên bước vào mộng đẹp.

Kim gia quả nhiên động thủ, toàn bộ cửa hàng của Hách Liên gia đều chịu ảnh hưởng, buộc phải đóng cửa.

Mà lúc này Hách Liên Phong lại nói muốn giao quyền, ném toàn bộ cục diện hỗn loạn này cho Hách Liên Mặc Hiên, nói nếu Hách Liên Mặc Hiên không tìm ra cách thì không có tư cách kế thừa mọi gia nghiệp của Hách Liên gia.

Rất nhiều lão gia hỏa đều đứng về phía ông ta, ngay cả Hách Liên Bá Thiên cũng không còn cách nào khác. Mặc Hiên dứt khoát tiếp nhận cục diện rối rắm này, chuẩn bị chỉnh đốn.

Hách Liên Mặc Hiên vốn tập võ từ nhỏ, thật sự không được học cách kiểm soát những chuyện này, trong lúc nhất thời không biết phải bắt tay vào làm như thế nào.

Cuối cùng không kiềm được tới tìm muội muội mình, "Nhiên Nhi, muội nói xem tiếp theo phải làm gì bây giờ?"

Bọn họ cùng nhau vượt qua hoạn nạn trong rừng rậm Nam Đoan, đương nhiên biết muội muội mình nhiều mưu mô, vì thế muốn muội muội đưa ra chủ ý.

Nghe vậy, Mặc Nhiên lạnh lùng đáp: "Kim gia muốn tìm chúng ta báo thù, Hách Liên Phong lại muốn bãi bỏ quyền thừa kế của huynh."

Thấy Mặc Nhiên nói vậy, Mặc Hiên khẽ sửng sốt, sau đó nói: "Nhiên Nhiên, dù sao đó cũng là phụ thân chúng ta."

Đối với vấn đề này, Hách Liên Mặc Nhiên lựa chọn né tránh, chỉ sợ gia gia và ca ca đều đã biết rồi, đương nhiên có lý do nên không nói với nàng, nàng biết.

Người thân của nàng chỉ có gia gia và ca ca, còn những người khác, cút xa chừng nào tốt chừng nấy!

"Kim gia muốn ép Hách Liên gia chúng ta vào đường cùng, bọn họ lại chẳng xem mình có bản lĩnh đó hay không. Dù sao quá trình tu luyện hiện tại của muội cũng không tiến triển nhiều, ca ca chúng ta cùng nhau liên thủ đi!"

Kim gia là đệ nhất phú hộ, muốn chơi thương chiến, không phải người Hách Liên tướng quân phủ có thể đấu lại được.

Nhưng hiện giờ đối thủ của bọn họ là nàng, thương chiến ở thời đại này không thể so với hiện đại, làm đệ nhất sát thủ, không chỉ tinh thông mỗi giết người mà còn phải xem thêm nhiều kiến thức khác.

Chẳng qua chỉ cần xem xét một chút, nàng đã nắm chắc cách vãn hồi cục diện hiện tại của Hách Liên gia.

Hai người tọa trấn Hách Liên gia hiện tại là Hách Liên Mặc Hiên và Hách Liên Mặc Nhiên, thời điểm Hách Liên Phong nhận được tin tức này liền cười lạnh, hai huynh muội các ngươi thật sự cho rằng chỉ cần liên thủ với nhau là có thể đối phó nổi mẹ ta?

Nằm mơ, lần này cho dù có Hách Liên Bá Thiên che chở các ngươi, ta cũng muốn xem các ngươi sẽ giải quyết như thế nào.

Trong thư phòng, Mặc Nhiên thận trọng nói: "Lúc này, cái chúng ta phải đối phó không phải Kim gia, mà là nội bộ cần được xử lý ở Hách Liên gia."

Nàng nói tiếp: "Đầu tiên phải kiểm tra sổ sách trước, bới toàn bộ đám sâu mọt đó lên."

"Kiểm tra sổ sách?" Hách Liên Mặc Hiên kinh hãi, số lượng sổ sách cũng không phải là nhỏ!

"Đúng vậy, kiểm tra sổ sách, hơn nữa phải bắt đầu kiểm tra tất cả sổ sách từ khi Hách Liên Phong tiếp nhận Hách Liên gia."

Hách Liên Mặc Hiên quả thực muốn ngất đi, "Nhiên Nhi, không phải muội đang nói giỡn đấy chứ!"

Như vậy biết tìm đến bao giờ, chỉ sợ còn chưa kiểm tra sổ sách xong, Hách Liên gia bọn họ đã đi tong rồi!

Hách Liên Mặc Nhiên nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ ca ca không tin muội sao?"

"Huynh tin."

"Cái gì, hai đứa nó muốn kiểm tra sổ sách, hơn nữa còn là sổ sách mười mấy năm trước?" Hách Liên Phong năm lần bảy lượt giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, một khi có tin tức liền có người tới báo cáo.

Nhưng Hách Liên Phong nghe thấy tin này cũng chỉ cười. "Chúng nó muốn tra thì để chúng nó tra đi, cứ đưa toàn bộ qua."

Tất cả sổ sách về cửa hàng, chi phí gần như chồng chất hơn nửa thư phòng, Hách Liên Mặc Hiên nhìn mà đau đầu, thật sự không biết muội muội mình định tra như thế nào!

"Kiểm tra từ đầu." Mặc Nhiên nói.

Trong lúc hai người bắt đầu công việc, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói thập phần kiêu ngạo, "Mau dẫn ta đến gặp Nhiên Nhiên!"

"Nhanh lên nhanh lên, còn chậm chạp như vậy nữa, bổn thế tử diệt cửu tộc các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.