Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 46: Lạc Vương đến



Làn da trắng mịn, hoàn mỹ không tì vết, Phượng Khuynh Ca vừa định in dấu lên mặt nàng, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, "Ta muốn gặp Hách Liên Mặc Nhiên, bảo Hách Liên Mặc Nhiên ra gặp ta."

"Lạc Vương, tiểu thư đang nghỉ ngơi, ngài chờ nô tỳ đi thông báo một lát."

"Ta phải gặp ngay bây giờ, ai thử cản ta xem?"

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, đáy mắt Phượng Khuynh Ca hiện lên một tia lạnh băng, sau đó ôm Mặc Nhiên nói: "Ưm..."

"Nhiên Nhiên nàng nhẹ chút..."

"......"

Tiếp tục diễn lại vở kịch tối hôm qua, chẳng qua lần trước là Mặc Nhiên bôi thuốc cho hắn, còn lần này là hắn đơn thuần tự biên tự diễn.

Lúc này Mặc Nhiên tỉnh lại, nhìn Phượng Khuynh Ca như vậy, nàng quả thực bất đắc dĩ.

Không biết Vân Thiên Lạc bị trúng gió hay gì, Phượng Khuynh Ca làm như vậy đương nhiên là muốn Vân Thiên Lạc tức chết, ngay khi hắn nhìn thấy đôi con ngươi đen láy nào đó đang nhìn mình, lập tức hơi chột dạ, "Nhiên Nhiên, ta......"

Mặc Nhiên động thủ, nhéo một cái bên hông hắn, "Không phải ngươi muốn diễn kịch sao? Ta giúp ngươi."

"A! Nhiên Nhiên, đau quá......"

"..."

Biểu diễn vô cùng sống động, Vân Thiên Lạc đứng ở cửa mà đông cứng cả người, tình báo hắn có ngày hôm qua nói rằng không có gì xảy ra mà?

Không ngờ đi đến đây lại nghe thấy âm thanh như vậy, khí huyết hắn lập tức trào lên. Đúng là một đôi cẩu nam nữ! Vân Thiên Lạc nổi giận, thầm mắng trong lòng.

Âm thanh bên trong càng lúc càng nghiêm trọng, Vân Thiên Lạc càng ngày càng u ám, hoàn toàn làm nha hoàn trong viện Mặc Nhiên sợ đến choáng váng, Lạc Vương thật khủng khiếp! Hiện tại hắn giống như muốn ăn thịt người vậy!

Nếu vẫn còn là người thì không cần phải nhịn, "Binh ——" một tiếng, cánh cửa tinh xảo trước phòng Mặc Nhiên nào chịu nổi một kích của Địa huyền cao thủ, nháy mắt đã biến thành bột phấn.

Phượng Khuynh Ca phản ứng nhạy bén, trực tiếp đè Mặc Nhiên dưới thân, sau đó đôi môi đỏ thắm liền ép xuống.

"Ưm... Ngươi..." Mặc Nhiên không ngờ Phượng Khuynh Ca lại đánh lén nàng.

Phượng Khuynh Ca chớp chớp mắt nhìn Mặc Nhiên, đã diễn rồi thì chẳng phải nên diễn tới bến sao?

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, từ lúc cho uống thuốc lần trước, hắn đã cực kì nhớ nhung, cho nên bây giờ phải nhiệt tình ôn tập lại.

Vân Thiên Lạc vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn có thể nhìn thấy không ít dấu tím tím xanh xanh trên người Phượng Khuynh Ca, mà bọn họ lúc này lại còn đang hôn môi.

Hôn đến mức hoàn toàn quên đi tất cả, cho dù hắn tiến vào cũng không phát hiện, hắn hung hăng mắng: "Các ngươi... Các ngươi được lắm!"

Vất vả lắm mới hôn được Nhiên Nhiên, Phượng Khuynh Ca hoàn toàn lười phản ứng lại Vân Thiên Lạc, hắn phải quý trọng cơ hội này.

Mà lúc này Mặc Nhiên chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, nhớ lại lời thổ lộ của Phượng Yêu Nghiệt, cùng với nụ hôn này...

Trong lòng có hơi rung động, từ từ thoát khỏi cơn choáng váng.

Một người trưởng thành như Vân Thiên Lạc hoàn toàn bị bỏ qua một bên, ngay cả đám nha hoàn phủ tướng quân cũng cảm thấy đại tiểu thư và Phượng thế tử quá mãnh liệt.

Tới khi bọn họ hôn đến nỗi không thể thở được nữa, Phượng Khuynh Ca mới ôm Mặc Nhiên vào trong lòng, hắn nhìn về phía Vân Thiên Lạc, lặng lẽ hiện lên một tia sát ý.

Sau liền lười biếng nói: "Vân Thiên Lạc, ngươi ở đây làm gì? Phá hỏng chuyện tốt của bổn thế tử, có phải ngươi nên cho ta một câu trả lời không?"

Vân Thiên Lạc hung hăng nhìn nữ tử trong lòng Phượng Khuynh Ca, mái tóc đen rũ xuống che khuất ấn ký màu đỏ đi, chỉ để lại nửa bên mặt hoàn mỹ, tựa vào người Phượng Khuynh Ca.

Dung nhan nửa mặt bên kinh thế tuyệt sắc, lại xứng với yêu nhan của Phượng Khuynh Ca, giờ khắc này khiến người ta cảm thấy đây vốn là một đôi trời đất tạo nên.

Nghĩ đến đây, Vân Thiên Lạc càng thêm giận, "Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi như vậy còn ra thể thống gì, chưa lấy chồng mà đã..."

Hắn nói còn chưa dứt lời đã bị Phượng Khuynh Ca cắt lời, "Nếu Nhiên Nhiên chịu gả cho ta, ta sẽ dùng sính lễ giá trên trời để đón dâu. Nếu Nhiên Nhiên để ta gả cho nàng, ta sẽ lấy toàn bộ gia sản Phượng Vương phủ ra để ở rể Hách Liên gia."

"Vân Thiên Lạc, ngươi đã bị Nhiên Nhiên hưu rồi, ngươi còn tư cách gì để đứng ở đây chỉ trích bọn ta?" Phượng Khuynh Ca nổi giận mắng.

Mặc Nhiên cũng ngây người, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn rất có khí thế.

Nàng cũng mở miệng: "Lạc Vương, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, ngươi quấy rầy ta nghỉ ngơi, lại còn phá cửa phòng ta, chuyện này nên tính sao đây?"

Hai người cứ như thế không biết xấu hổ, lại còn làm như chuyện đương nhiên, Vân Thiên Lạc tức muốn nổ tung. "Hách Liên Mặc Nhiên, đừng quên ngươi là vị hôn thê của ta!"

Phượng Khuynh Ca phong tình vạn chủng vén mái tóc lên: "Vị hôn thê? Chẳng lẽ Lạc Vương quên mất ngươi đã bị hưu sao? Có cần ta nhờ Nhiên Nhiên lấy hưu thư ra để ngươi nhớ lại không?"

"Ta biết ngươi thích Nhiên Nhiên, bây giờ hẳn là rất thương tâm tuyệt vọng lẫn tức giận, cùng là nam nhân, ta hiểu. Nhưng ngươi có thể nhìn lại mình một cái hay không, dáng dấp khó coi như vậy, cho dù ngươi cứ dây dưa không dứt, Nhiên Nhiên nhà ta cũng sẽ không thích ngươi. Nhiên Nhiên thích nam nhân có vẻ đẹp kinh thiên động địa như ta, hiểu chưa!" Hắn khiêu khích nhìn về phía Phượng Khuynh Ca.

Hưu thư kia tuyệt đối là hắn đau, nghe được bọn họ hai người chuyện xưa nhắc lại, Vân Thiên Lạc quả thực muốn rút kiếm giết chết hai người họ, hắn u ám nhìn chằm chằm Mặc Nhiên: "Hách Liên Mặc Nhiên, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành nữ nhân của ta, vậy mà lại đi tằng tịu với nam nhân khác, ngươi thật sự đáng chết."

Hách Liên Mặc Nhiên trào phúng hỏi: "Lạc Vương, sớm muộn gì cũng thành nữ nhân của ngươi là có ý gì?"

Lạc Vương trả lời: "Còn một tháng nữa sẽ đến ngày tỷ thí, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ thua, khi đó ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân của ta, hơn nữa còn là thiếp hạ đẳng nhất, vậy mà hiện tại ngươi lại cấu kết thành đôi với người khác."

Phượng Khuynh Ca siết chặt nắm tay, tựa như đang ẩn nhẫn cái gì đó, nữ nhân hắn coi như trân bảo, tuyệt không để bất kì ai có thể vũ nhục, vũ nhục chính là chết.

Lúc này Mặc Nhiên cười nói: "Ngươi xác định ngươi có thể thắng?"

"Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao? Bổn vương chỉ cần dùng một phần thực lực cũng đủ đánh bại ngươi."

Mặc Nhiên như suy nghĩ đến chuyện gì đó, gật gật đầu nói: "Nếu Lạc Vương nhất định có thể thắng, vậy tại sao trước khi thua trận ta không phóng túng tiêu sái một lát? Trái ôm phải ấp, mỹ nam vây quanh, vui vẻ cho đã, đến lúc đó mới có thể cho Lạc Vương đội nón xanh chứ. Chẳng phải rất vui sao!"

"Ngươi dám ——" Vân Thiên Lạc âm trầm quát.

"Không được ——" Sắc mặt Phượng Khuynh Ca có chút không tốt.

"Nhiên Nhiên, nàng có ta là được rồi, những nam nhân đó xấu lắm, chỉ có ta đẹp thôi, hu hu!" Phượng Khuynh Ca đáng thương cọ cọ trên người Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên ngăn hắn lại, nhìn gương mặt kinh thế yêu nhan trước mắt, nhẹ nhàng trượt xuống, "Phải! Nhìn ngươi, chỉ sợ mấy nam nhân còn lại ta đều không vừa mắt." Đây tuyệt đối là lời nói thật.

Phượng Khuynh Ca tự tin cười: "Nhiên Nhiên yên tâm, tuyệt đối không có ai đẹp hơn ta đâu, nàng nhất phải yêu thương ta đó!"

Bầu không khí như vậy giống như đang chọc tức Vân Thiên Lạc, Vân Thiên Lạc hiển nhiên không nhìn nổi nữa, hắn cả giận nói: "Hách Liên Mặc Nhiên, hôm nay ta tới kiểm tra thực lực ngươi, nếu ngươi thua, vậy thì trận đấu ba tháng sau ngươi cũng nhanh chóng từ bỏ đi."

Trong suy nghĩ của hắn, Hách Liên Mặc Nhiên chắc chắn sẽ thành nữ nhân của hắn không sai vào đâu được, đội nón xanh trực diện như thế, hắn quả thực không thể nhịn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.