Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 5: Chạy trốn



Ngay tức khắc, hai người bọn họ hoàn toàn cứng đờ. Đối mặt với sát khí như vậy, hai tay gà mờ như bọn họ tuyệt đối chỉ có đường chết.

Một đám hắc y nhân lãnh khốc xuất hiện vây quanh bọn họ, những người này đều hành nghề sát thủ. Đồng tử Mặc Nhiên co rụt lại, đối với hơi thở đồng nghiệp, nàng rất mẫn cảm.

Nàng kéo cổ áo Phượng Khuynh Ca, hỏi: "Ám vệ của ngươi đâu?" Thằng nhãi này thân phận cao quý, ám vệ bảo hộ hắn nhiều vô số kể, đám sát thủ này hẳn sẽ không thực hiện mục đích được.

"Toàn bộ Phượng vệ đều được xuất động để ngăn cản người của lão thái bà và Lạc Vương rồi."

"Toàn bộ?"

Phượng Khuynh Ca gật đầu.

"Ngươi không đùa đấy chứ!" Mặc Nhiên nổi giận.

"Phượng Thế tử, chịu chết đi!" Bọn sát thủ mở miệng, lập tức cầm kiếm đánh úp về phía Phượng Khuynh Ca.

Trên người bọn họ mang theo một loại huyền khí màu vàng, mà từ Hoàng huyền ngũ phẩm trở lên mới có thể biểu hiện ra màu sắc, sau khi đạt tới Địa huyền thì là màu xanh lá, Thiên huyền là màu lam, Thần huyền màu tím.

"Họ giết ngươi, không liên quan đến ta." Mặc Nhiên vội vàng phủi sạch quan hệ với Phượng Khuynh Ca.

"Nếu ngươi và Phượng Thế tử đã ở cạnh nhau thì ngươi cũng buộc phải chết cùng!" Sát thủ kia hoàn toàn không có ý muốn buông tha Mặc Nhiên.

Vì thế hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, Phượng Thế tử đột nhiên như bị bùng nổ, kéo Mặc Nhiên lên ngựa hô: "Chạy ——"

Bọn họ giục ngựa chạy trốn, sát thủ đương nhiên cũng sẽ không từ bỏ, bảy sát thủ Hoàng huyền thất phẩm lập tức đuổi theo hai người bọn họ.

Ngay lúc bọn họ liều mạng chạy trốn, đột nhiên một thanh kiếm mang theo Huyền lực màu vàng bay về phía họ, Mặc Nhiên kéo Phượng Khuynh Ca còn đang trì độn bên trên lăn xuống dưới ngựa.

Nhưng chưa chờ bọn hắn rơi xuống đất an toàn, Mặc Nhiên và Phượng Khuynh Ca đã cảm thấy dưới thân không có gì cả. Vực sâu đen thăm thẳm dưới chân lập tức "nuốt chửng" bọn họ.

"Cứu mạng ——" Phượng Khuynh Ca quấn lấy Mặc Nhiên như bạch tuộc, khiến cho Mặc Nhiên không bắt được bất cứ thứ gì, chỉ có thể để mặc cho thân thể rơi xuống.

Một tên sát thủ đuổi theo, lại không thấy bóng dáng họ, hai người lớn sống sờ sờ cứ như vậy biến mất.

"Đuổi theo ——"

"Hai tên phế vật đó nhất định không chạy xa được."

Mặc Nhiên hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng rơi xuống bao sâu, chỉ cảm thấy cuối cùng nàng cũng "được" rơi xuống đất. Lúc này chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết, "Đau quá ——!"

"Nữ nhân, nàng nặng quá!" Phượng Thế tử lại một lần nữa bị Mặc Nhiên đè, nhưng may mà phía dưới là bùn đất mềm nên Phượng Khuynh Ca không bị ngã gãy xương, chẳng qua cả người hắn lại dính đầy bùn đất.

"Dơ quá đi mất..." Phượng Khuynh Ca nhìn bộ áo gấm màu đỏ yêu diễm của mình biến thành bộ dạng này thì cảm thấy chán ghét không thôi.

Nhưng khi nhìn tới mặt đất đen thui phía dưới, hắn liền lập tức lại gần Mặc Nhiên nói: "Nhiên Nhiên, nơi này tối quá, ta sợ!"

Mới vừa rồi còn là bộ dạng chán ghét, một giây sau đã đổi thành bộ dáng sợ hãi muốn dựa dẫm, cuối cùng Mặc Nhiên nàng cũng được thấy cái gì gọi là đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nhìn Phượng Khuynh Ca bị dây bẩn, Mặc Nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Bẩn chết mất, ngươi cách ta xa ra một chút!"

Tình hình bây giờ chỉ sợ là không thể dựa vào bao cỏ này được nữa rồi.

Có thể sống sót từ thủ hạ sát thủ, vậy có nghĩa là mệnh nàng còn chưa tuyệt, nàng nhất định phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.

"Nhiên Nhiên, chúng ta sẽ chết ở đây sao?" Phượng Khuynh Ca đáng thương nhìn chằm chằm Mặc Nhiên.

"Oa oa oa! Ta không muốn chết." Dung nhan khuynh quốc khuynh thành lộ ra biểu tình như thế làm người ta thương tiếc, nam nữ già trẻ không tha, nhưng với điều kiện người đó không phải Mặc Nhiên.

Trong bóng tối, Mặc Nhiên mò mẫm đi về phía trước, sau khi đi qua một đoạn đường thì trước mặt nàng bỗng hiện ra một con đường phát sáng. Mà dọc theo con đường này đều được khảm dạ minh châu to bằng nắm tay.

Thật là kiệt tác! Ngay cả hoàng lăng cũng không được xa hoa như vậy.

Vốn dĩ Phượng Khuynh Ca đang ủ rũ cụp đuôi thì lập tức sục sôi máu sống lại, hưng phấn nói: "Nơi này nhất định có giấu bảo tàng. Thật tốt quá, bổn thế tử muốn tầm bảo."

Đại lục Huyền Khí đã có lịch sử từ lâu đời, không ít nơi giấu bảo tàng tổ tiên lưu lại, mà bảo tàng cũng không phải dễ dàng đến tay như vậy.

Khác với Phượng Khuynh Ca hưng phấn, Mặc Nhiên phải nói là thập phần trầm tĩnh, thu hoạch lớn cũng có nghĩa nguy hiểm càng lớn.

Bọn họ đi dọc theo hành lang gấp khúc về phía trước, con đường này dẫn đến một căn phòng nhỏ, thế nhưng khi bước vào lại không còn đường đi tiếp.

Phượng Khuynh Ca lẩm bẩm. "Sao lại không còn đường?"

"Có cơ quan, nhất định có cơ quan." Phượng Khuynh Ca vọt qua một bên tìm cơ quan. Mặc Nhiên thầm nghĩ, thằng nhãi này chỉ có chút năng lực, sao có thể tìm thấy cơ quan bảo tàng được cơ chứ!

Phượng Khuynh Ca hưng phấn tìm được một chốc rồi sau đó lại cúi đầu nói: "Ta không tìm thấy cơ quan, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây chết ở đây sao?"

"Bổn thế tử còn chưa đánh với vô địch thiên hạ, sao có thể chết ở đây được!" Phượng Khuynh Ca phiền phức như vậy khiến Mặc Nhiên thật sự muốn đánh chết hắn. Nàng đánh giá cẩn thận cách bố trí trong căn phòng này, sau đó đi tới một chỗ, ấn vào một phiến đá.

Quả nhiên, nàng vừa ấn vào phiến đá đó thì một cánh cửa liền xuất hiện. Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra.

Phượng Khuynh Ca cao hứng nhảy dựng lên. "Nhiên Nhiên lợi hại quá!"

Cũng mặc kệ phía trước như thế nào, hắn liền trực tiếp vọt qua, mà Mặc Nhiên cũng theo chân bước vào.

Đi vào cánh cửa kia, Mặc Nhiên hoàn toàn ngẩn cả người, trước mắt là một vùng hải dương xanh biếc, tựa như tiên cảnh, nơi này tuy không được ánh sáng mặt trời chiếu xuống nhưng lại có thể có cảnh sắc như vậy.

Lúc này một mùi hoa thoang thoảng bay tới, khiến cho Mặc Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề.

"Nhiên Nhiên, ta nóng quá..." Sắc mặt của yêu nghiệt Phượng Khuynh Ca lúc này đã nhiễm màu hồng phấn, ngoại y (y phục bên ngoài) cũng đã bị hắn vứt bỏ từ lúc nào.

Con ngươi màu tím của hắn óng ánh nhìn Mặc Nhiên, tựa như yêu tinh câu dẫn con người.

Đây là lúc nào rồi, yêu nghiệt này có thể không làm chuyện xấu như vậy hay không!

Mặc Nhiên cắn đầu lưỡi để bản thân thanh tỉnh hơn một ít, nàng nói: "Nơi này có độc tình hoa. Chúng ta đều bị trúng độc của độc tình hoa rồi."

"Hình như độc của độc tình hoa không thể giải được, chỉ có..." Nhìn khuôn mặt như yêu tinh kia, Mặc Nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, nàng cần phải mau chóng thanh tỉnh.

Nàng có thể cố gắng giữ cho bản thân mình thanh tỉnh, nhưng Phượng Khuynh Ca thì không, hắn không cẩn thận nhào tới một cái.

"Nhiên Nhiên, ta nóng quá."

Độc của độc tình hoa thập phần bá đạo, ý chí Mặc Nhiên cứng cỏi mới có thể nhịn đến bây giờ, nhưng Phượng Khuynh Ca được nuông chiều từ bé, căn bản không nhịn được.

Cả người Phượng Khuynh Ca như bị thiêu đốt, hắn khàn khàn gọi: "Nhiên Nhiên..."

Mỹ nam như vậy, Mặc Nhiên nàng ăn hắn cũng không thiệt. Cho dù người nam nhân này quá phế vật, quá khiến người ta chán ghét.

Nhưng mà...

Mặc Nhiên nàng lại không nhận mệnh, mệnh mình do mình chứ không phải do trời, chuyện thân mật như vậy nàng chỉ làm với người mình thích.

Mà nàng và Phượng Khuynh Ca vừa mới quen biết, hơn nữa ở chung cũng không hề vui vẻ, nàng tuyệt đối không chấp nhận hắn.

Mặc Nhiên đẩy yêu tinh này ra, "Ngươi bình tĩnh một chút cho ta!"

Tuy nói như vậy, nhưng sau lưng Mặc Nhiên đã ướt đẫm mồ hôi, nếu trong vòng một nén nhang mà nàng không thể nghĩ biện pháp thì hai người họ sẽ hộc máu mà chết.

Bảo tàng này thật sự quá hại người, bọn họ không kiếm được gì không nói mà còn trúng độc như thế.

Mặc Nhiên gắt gao siết chặt tay, rốt cuộc còn biện pháp gì? Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây?

Thấy Mặc Nhiên kiên trì, con ngươi xinh đẹp màu tím của Phượng Khuynh Ca hiện lên một tia sáng khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.