Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 7: Chịu trách nhiệm



"Nhiên Nhiên, tuy rằng chúng ta không phải phu thê thật, nhưng đã tới nước này rồi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng." Phượng Khuynh Ca kiên định nói, cười phi thường yêu nghiệt.

Sắc mặt Mặc Nhiên lạnh lùng, nàng đẩy hắn ra: "Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm." Cho dù là trước đây hay bây giờ, nàng đều quen sống một mình, không muốn bởi vì chuyện này mà bị trói buộc cả đời với nhau.

"Nhiên Nhiên, yên tâm, ta sẽ không chê nàng xấu đâu. Ta khuynh quốc khuynh thành như vậy, không cần phải cưới thế tử phi xinh đẹp. Hơn nữa Nhiên Nhiên không xinh đẹp thì sẽ không có ai tranh giành với ta." Không màng đến chuyện bị Mặc Nhiên cự tuyệt, Phượng Khuynh Ca tiếp tục nói.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm hắn: "Cho dù ta xấu hay đẹp, ta cũng không có một chút hứng thú với ngươi. Mọi chuyện hôm nay đều là ngoài ý muốn, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, càng không muốn gả cho ngươi."

"Nhiên Nhiên..." Phượng Khuynh Ca như muốn khóc, nhìn bộ dáng hắn hết sức đáng thương. Mặc Nhiên thầm khinh bỉ, hắn làm bộ cũng hơi quá rồi!

Thằng nhãi này là yêu nghiệt, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ nàng sẽ đổi ý mất. Bình thường tuy hắn có vô dụng một chút, nhưng nếu đặt cạnh bên người lại cực kì đẹp mắt.

Những đồng nghiệp nam của nàng thích nhất chính là nuôi vưu vật quyến rũ[1], mỗi lần xong nhiệm vụ đều tự thưởng lớn cho mình. Hơn nữa sống trong bóng tối, con người ta đều cô đơn, loại cô đơn này đôi khi sẽ cắn nuốt tâm trí không kiên định của họ. Đương nhiên những người này không bao gồm nàng mà thôi.

[1] Ý ở đây nói là nuôi nhân sủng á, có thể là nam hoặc nữ, nhưng có điểm chung là đẹp, quyến rũ. Còn "thưởng lớn cho mình" là gì thì các bạn tự hiểu nha! *cười gian*

Mà nàng vẫn luôn lẻ loi một mình, bởi vì nàng hoàn toàn không tìm thấy nam nhân khiến nàng động tâm. Nhưng hiện giờ...

Sắc đẹp mê hoặc nhân tâm, ai bảo yêu nghiệt này là người đẹp nhất nàng từng gặp cả kiếp trước lẫn kiếp này làm gì, nếu hắn lại tiếp tục câu dẫn, nàng không dám đảm bảo sẽ có suy nghĩ khác thường.

Thấy Mặc Nhiên quay đầu đi, Phượng Khuynh Ca cúi đầu, đôi con ngươi đáng thương kia hiện lên một tia lạnh băng, nắm tay siết chặt.

Nhiên Nhiên cự tuyệt hắn là vì Vân Thiên Lạc sao? Hắn nhớ hình như Vân Thiên Lạc là vị hôn phu của Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên thật sự còn tình cũ khó quên với hắn ta.

Con ngươi màu tím hiện lên một chút quỷ quyệt, hắn ngước mắt nói với Mặc Nhiên: "Nhiên Nhiên, ta sẽ không từ bỏ đâu."

"Nàng hoàn toàn đang đùa bỡn ta, nàng không định chịu trách nhiệm sao?" Phượng Khuynh Ca xông lên ôm lấy Mặc Nhiên. "Thân thể của ta đều là của nàng, chẳng lẽ Nhiên Nhiên muốn vứt bỏ ta sao?"

Mặc Nhiên cảm giác được gân xanh trên trán mình giần giật, thằng nhãi này vậy mà dám bảo nàng phụ trách.

Thấy hắn không mặc gì, làm người ta miên man bất định, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi mặc quần áo vào cho ta trước cái đã."

Quần áo Phượng Khuynh Ca đã rách nát, mặc vào cũng chỉ nửa kín nửa hở.

"Nhiên Nhiên, nàng nhìn cũng đã nhìn rồi, có phải nàng..."

Mặc Nhiên lạnh lùng quát: "Ngươi im miệng cho ta!"

"Hiện tại chúng ta bị nhốt ở trong này, có lẽ sẽ bị vây chết không ra được, vậy mà đầu ngươi còn nghĩ đến mấy việc đó."

"Còn nói tiếp nữa là ta giết ngươi luôn đấy." Ngón tay mảnh khảnh của nàng dừng ở động mạch chủ trên cổ hắn.

Đối với việc Phượng Khuynh Ca để ý, Mặc Nhiên không một chút hứng thú, là một sát thủ, nàng vốn không sợ chết, nhưng lại cực kỳ trân trọng tính mạng.

Sống sót rời khỏi đây trước mới là chính sự, còn mấy chuyện lung tung khác thì gác sang một bên cái đã.

Quả nhiên Phượng Khuynh Ca lập tức ngậm miệng, tương lai còn dài. Hắn đột nhiên chỉ vào một nơi: "Nhiên Nhiên, nàng có cảm thấy cây phía bên kia hơi lớn một chút không? Không giống với mấy cây khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.