Vì sợ chở nhiều người sẽ bất tiện nên Linh Lung nói tài xế chở cô đến bệnh viện ở vùng ngoại thành không xa cũng không gần.
Khi xuống xe, Giả Đình Đình đeo kính râm và khẩu trang lấy một cái khẩu trang màu đen chưa bóc tem ra đưa cho Linh Lung: “Đeo lên đi.”
Linh Lung nhìn bộ dạng ninja lead của cô thì hơi tò mò: “Tôi cũng phải mang lên à?”
Cô cũng không phải người nổi tiếng gì, có ai biết cô đâu.
Giả Đình vốn cũng phải xuống xe, nghe câu này thì đóng cửa xe lại, chớp chớp đôi mắt dưới lớp kính râm, đôi môi khô mím lại dưới khẩu trang: “Cô đừng quên, hôm qua cô vừa mới công khai người nào đó nhà cô, bây giờ không biết có bao nhiêu người soi cô đâu, hơn nữa,” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhìn cảnh xung quanh bên ngoài cửa sổ xe: “Dù sao Giang Tân cũng là bối cảnh quay 《Chưa từng 》, người ngồi canh me cũng nhiều, định đi cùng một minh tinh lớn như tôi thì phải chuẩn bị nổi tiếng ngay ngày mai luôn đi.”
Linh Lung cười không có ý kiến, hai người cùng đeo khẩu trang lên rồi mới đi xuống.
Mưa đã tạnh, bây giờ là chạng vạng, ánh nắng chiều ở chân trời chiếu sáng sau cơn mưa, luồng sáng màu cam tỏa ra khiến mắt người hơi chói.
Không thể không nói, Giả Đình Đình lo lắng là đúng, bệnh viện là nơi người đến người đi, hai ngày nay là lúc chuyển mùa dễ bị cảm, người đến đây nhiều hơn gấp đôi hằng ngày, thường thường vẫn có người nhìn bọn cô, nhưng cũng chỉ vì bọn họ trang điểm hơi khác so với những người thường.
Vừa vào cửa, mùi nước sát trùng ập vào mặt, dù đã đeo khẩu trang nhưng mùi hương nhàn nhạt kia vẫn chui vào chóp mũi.
Giả Đình Đình cau mày, trên đường đi vì phát sốt nên có hơi mơ màng, nếu không phải vì người nào đó thì cô cũng không đến bệnh viện đâu.
Linh Lung đã hẹn trước với chuyên gia qua mạng, nhưng vì khám gấp nên vẫn còn nhiều người, phải đợi ở bên ngoài một chút mới đến lượt bọn cô.
Cô gái nhỏ mới bước ra vì cúi đầu, không chú ý nên đụng phải hai người, Giả Đình Đình đỡ Linh Lung nên không đứng vững, mũ lưỡi trai trên đầu bỗng rớt xuống, nhưng may là vẫn còn kính râm và khẩu trang nên không bị nghi.
Chỉ là người ta lúc nhặt mũ lên đưa cho cô, nhìn trái nhìn phải chặp hồi rồi nói: “Em thấy chắc chắn hai người rất đẹp, sao lại che đi vậy?”
Linh Lung nhìn đồng phục cấp ba trên người cô, nhãn tên trên ngực ghi: “Trường trung học số một Giang Tân”.
Cô gái này nhìn rất gầy, mặc đồng phục mà như tròng cái áo thùng thình lên vậy, dư ra rất nhiều vải, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn trong sáng, nhưng thứ không hoàn hảo là bên mặt phải có dán một chiếc băng gạc 2 centimet, chắc là mới được băng xong.
Linh Lung đùa lại: “Mặt em cũng rất đẹp, sao lại nỡ làm bị thương vậy?”
“Hì hì”, cô gái nhỏ gãi đầu, mở cửa phòng, chờ hai người bước vào rồi mới rời đi.
Bên trong là một bác sĩ chuyên khoa đeo kính đã hơn 50 nồi bánh chưng, hai người vừa gỡ trang bị trên mặt xuống, y tá đứng bên cạnh bỗng nhiên kêu to, lịch khám bệnh trong tay xém nữa đã không cầm được:
“A a a a, cô cô cô, cô, cô là Giả Đình Đình?”
Giả Đình Đình và Linh Lung liếc nhìn nhau, gật đầu nhỏ nhỏ.
Ông bác sĩ không biết ai là đình hay trụ gì, ngẩng đầu, có chút không vui liếc mắt nhìn trợ lý của mình, gõ bàn, giọng nói uy nghiêm vang lên trong căn phòng: “Khó chịu ở đâu?”
Đo nhiệt, 38 độ, Linh Lung đúng là bái phục, sốt như vậy mà còn kiên nhẫn đến thế.
Bác sĩ cho thuốc về uống, không đề nghị tiêm hay truyền dịch, bởi vì thuốc có ba phần độc, chưa kể còn ảnh hưởng đến sức đề kháng. Chưa kịp cầm lấy kính râm thì cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài. Cô gái bị đụng trúng lúc nãy quay lại, tay cầm hai ly nước, băng gạc trên mặt nhìn rất hợp với bộ đồng phục cô mặc, bộ dạng thở hổn hển sau khi chạy như điên, nhìn rất đáng yêu và buồn cười.
“Chị, em mua cho hai người…..”
Giọng nói đột nhiên im bặt, cô bé học sinh cấp ba này nhìn chằm chằm mặt Giả Đình Đình, hai giây sau, trong phòng khám vang lên tiếng hét không thua kém dù chỉ một đề-xi-ben nào cả: “Chị là Giả Đình Đình?”
Cô cầm đồ uống, run rẩy chỉ vào Giả Đình Đình, rồi lại nhìn Linh Lung, che miệng lại, rồi lại nói: “Hai chị đều là minh tinh hả?”
Mặt ông bác sĩ đã không vui rồi, bây giờ còn như con cá chết nữa.
Cửa mở rộng, vì hai câu nói liên tiếp này, đúng là câu nhắc đến Giả Đình Đình kia của cô nữ sinh có không ít người nghe được.
Chưa đến một phút sau, trong hành lang văn phòng đầy bệnh nhân ồ ạt cầm điện thoại để chụp ảnh, hét chói tai chạy khắp nơi, thêm người nhà, còn có một bộ phận nhỏ…..các nhân viên y tế.
Linh Lung thậm chí còn chưa kịp đeo khẩu trang lên, vội vàng che Giả Đình Đình lại, nhưng lại vô dụng, bây giờ có lẽ cả bệnh viện này đều biết rồi.
Hai người há hốc mồm nhìn nhau, Linh Lung còn cầm đơn thuốc trong tay, bây giờ đừng nói đi lấy thuốc, hai người phải ra ngoài kiểu gì đây?
Hành lang ngày càng đông, ông bác sĩ đã đuổi mấy tốp người đi rồi, nhưng hoàn toàn vô dụng, Giả Đình Đình và Linh Lung ngồi sau cửa, nghe ông ấy gọi điện cho bảo vệ.
“Hai cô gái này đến đây cũng không mang theo người nào, biết mình là người nổi tiếng mà cũng không phòng bị tốt gì, bây giờ chắc ông già này đi theo hai người cũng bị lộ mặt mất.”
Linh Lung và Giả Đình Đình cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, nhỏ giọng hỏi: “Ở chỗ này của bác sĩ có lối ra nào khác không?”
Ông bác sĩ nhìn quanh phòng, ý bảo bọn cô tự xem: “Các cô nhìn căn nhà nhỏ với bốn bức tường này của tôi đi, còn chỗ nào cho hai người ra ngoài nữa?”
“……”
Nữ sinh lúc nãy bây giờ đứng trước mặt bọn cô, vừa đóng cửa lại, may là cô còn hiểu được, cười hihi hai tiếng, cúi đầu nhận sai: “Ngại quá, em tạo thêm phiền phức cho hai chị rồi.”
Linh Lung cười, nhận ra cô ấy cũng không biết, cầm lấy khẩu trang, “Không sao, không trách em.”
Giả Đình Đình cũng than một tiếng, nói: “Cũng là ý của chị.”
Cô đã gọi điện cho người đại diện, nhưng chắc muốn đến đây thì phải cực một chút, hơn nữa không thể ở đây luôn được. Vốn dĩ ở đây cũng có nhiều người được điều đến Giang Tân, có lẽ nhận được tin sẽ đuổi đến đây.
Một lúc sau bảo vệ đã đến, khống chế ở bên ngoài, cô gái nhỏ và bảo vệ trước khi đi ra ngoài vẫn không quên xin chữ ký, vì không có giấy nên xé luôn đơn thuốc trên bàn bác sĩ. Ông bác sĩ đó muốn nói gì đó như lại thôi, cử động môi vài cái, cuối cùng dứt khoát cúi đầu nhìn máy tính, nhắm mắt làm ngơ, để bọn cô đi.
Lúc đưa cho Linh Lung ký, Linh Lung do dự một chút, xua tay: “Chị đâu phải minh tinh, không ký đâu.”
Cô gái nhỏ mặc kệ, cẩn thận cầm tờ giấy, bám riết không tha: “Không sao đâu chị, em thích chị, chị đẹp như vậy lỡ một ngày đẹp trời bùng nổ trong giới giải trí luôn thì sao, em đặt lịch trước.”
Y tá đứng một bên cũng thấy hợp lý, xếp hàng ở phía sau chờ được ký tên.
Giả Đình Đình vỗ người cô, nhẹ giọng nói: “Ký đi, không sao đâu, ghi Linh Lung.”
Dù sao trên mạng không ai biết đến tên này cả.
“Linh Lung, hay quá.” Cô gái nhỏ thỏa mãn gấp tờ giấy lại, quý giá bỏ vào bao, cuộc chiến này đúng là đáng giá.
Bảo vệ mở đường hộ tống hai người đến một phòng trống, Giả Đình Đình sợ họ vẫn đuổi theo, quay đầu nhìn vào camera của điện thoại, nói: “Tôi hy vọng những cư dân mạng thích tôi, và những fan ủng hộ tôi, dù sao đây cũng là bệnh viện, mong có thể cho người bệnh một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, những bác sĩ ở đây còn phải chăm sóc bệnh nhân, mọi người cứ tập trung ở chỗ này thì không được chút nào, có vấn đề gì thì sau này tôi sẽ lên mạng trả lời mọi người sau.”
Người đại diện của Giả Đình Đình lúc thấy thông báo phát sóng trực tiếp trên mạng thì mém nữa xỉu ngang xỉu dọc, có phải là ngại cô rảnh rỗi quá, muốn cô đến bệnh viện để xử lý, còn phải chùi đít tận nơi cho bà cố nội này nữa, không cho người ta ăn nổi một miếng điểm tâm hả?
Màn hình đang phát video trực tiếp đột nhiên hiện lên thông báo có điện thoại đến, Cảnh Ngưng thấy tên người gọi, xém nữa không dám bắt máy, thở dài một hơi như kiểu cuộc sống không còn gì để luyến tiếc nữa, trợ lý nhỏ bên cạnh đã đoán được là ai, ngồi ở phía sau cố hạ đầu xuống.
Cảnh Ngưng lấy tay vuốt ngực, hít sâu một hơi rồi mới nghe máy, giọng nói cung kính: “Tiêu tổng.”
Trong chiếc xe yên tĩnh nghe rõ từng câu từng chữ, dù cách một màn hình điện thoại nhưng áp suất không khí bên này cũng bị hạ xuống, tài xế cũng không dám mở thiết bị định vị, vội vàng tắt đi.
Cảnh Ngưng than khổ trong lòng, rõ ràng là người của ngài tự muốn đi mà, sao bọn tôi ngăn được.
Nhưng câu nói ra ngoài miệng vẫn là: “Xin lỗi, Tiêu tổng, bây giờ tôi đang đến đó để xử lý chuyện này, cũng đã lập tức cho người đến bệnh viện đó rồi, nhưng ảnh và video trên mạng thì chắc…”
“Liên hệ với bộ phận xã hội, để họ xử lý.” Người đàn ông đáng tin cậy ra lệnh, “Trước 8 giờ, tôi không muốn nhìn thấy bức ảnh và video nào liên quan đến chuyện này trên mạng.”
“Tạm dừng mọi sắp xếp lại, ngày mai mang người không sứt mẻ gì về đây!” Tiêu Sầm như thể đang nén giận, hai từ cuối cùng phát ra từ kẽ răng “về đây” làm những người nghe được rén lạnh cả sống lưng.
Cảnh Ngưng im lặng nhắm mắt, chết tâm luôn rồi, mang về đây, mang về đây….
Người của ngài đến lời nói làm trời long đất lở của ngài còn chưa nghe, nghe lời tôi kiểu gì đây?
Nghe tiếng cúp máy “tút tút”, trợ lý nhỏ mới dám ngẩng đầu lên, muốn hỏi rồi lại thôi.
Cảnh Ngưng đúng là muốn ho ra máu, trợn trắng mắt quay đầu lại nhìn người ở ghế sau: “Mấy người giải quyết à?”
…………
Tin tức trên mạng vừa đăng lên, bên Thi Di và Lưu Hoài đã lập tức thấy được, khỏi phải nói, Thi Di đã mang người nhanh chóng đến bệnh viện.
Lưu Hoài ở Tương Hải xa xôi suy nghĩ, rồi vẫn gõ cửa có ghi “Văn phòng tổng giám đốc”.
Đôi mắt Trình Tư Hạo nhìn máy tính, liếc mắt nhìn anh ta, “Nói.”
Lưu Hoài mở điện thoại ra, để lên bàn: “Phu nhân và Giả tiểu thư ở bệnh viện bị người khác nhìn thấy, đã bị chụp ảnh.”
Nghe thấy hai chữ “phu nhân”, Trình Tư Hạo liền rời mắt khỏi màn hình, mười ngón tay khựng lại trên bàn phím, rũ mắt nhìn video mấy chục giây ồn ào kia.
“Sao lại như vậy?”
Lòng anh chùng xuống, tự động xem nhẹ sắc mặt chênh lệch của Giả Đình, theo bản năng lo Linh Lung có chuyện gì.
Đương nhiên Lưu Hoài hiểu rõ, giải thích những gì mình đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng không quên nói thêm một câu: “Đã liên hệ với bên Giang Tân rồi ạ, Thi Di đã đến nơi, phu nhân và Giả tiểu thư đang ở một phòng họp trong bệnh viện.”
“Mặt khác, đã liên hệ với bộ phận xã hội xử lý, nhưng vì phần lớn ảnh và video đã bị lộ ra ngoài, đoán chừng không thể dẹp sạch.”
Nghĩ đến việc sau này Linh Lung muốn liên tục chiến đấu ở chiến trường giới giải trí, Trình Tư Hạo nói thêm: “Trước mắt cứ cố hết sức, dọn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.”
Đầu tiên tăng điểm độ nhận diện cũng không phải là xấu.
Dù vậy nhưng Trình Tư Hạo vẫn có chút không yên tâm, lấy điện thoại của mình ra, còn chưa kịp bấm gọi cho Linh Lung, hai chữ “Kỷ Thanh” liền hiện lên màn hình.
Anh nhíu mày lại, yên lặng hai giây, vẫn nghe máy, “Có chuyện gì?”