Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 53



Bùi Anh ôm tấm lòng thành kính đi theo mẹ Tống đến “phòng giữ quần áo bí mật” của bà.

Mặc dù nói là phòng giữ quần áo, nhưng diện tích còn lớn hơn so với căn phòng mà cô thuê trước kia. Trong phòng có một cái gương vô cùng lớn, không gian còn lại hầu như đều dùng để treo trang phục ----- quần áo, váy, giày, túi xách cùng trang sức phối hợp với đủ các loại màu sắc hình dạng từ nhỏ đến lớn.

Tất cả những vật trong phòng đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, không chỉ dựa theo màu sắc mà phân loại, từng loại màu sắc còn dựa theo phong cách thời trang trẻ em, thiếu nữ, ít thục nữ mà phân loại nữa.

Quả thực có thể nói là thiên đường của phụ nữ.

Cả người Bùi Anh đều ngây ra, không ngờ mẹ Tống còn có sở thích thu thập, nhưng vì sao ngay cả thời trang trẻ em cũng có vậy??

Rất nhanh, mẹ Tống đã trả lời nghi vấn trong lòng cô: “Con đã nghe Nam Xuyên nói qua chưa? Dì vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, nhưng sinh ba đứa lại đều là con trai. Con trai làm sao có thể đáng yêu như con gái, con gái có thể ăn mặc giống như búp bê, còn có thể chụp lại các bức ảnh xinh đẹp của nó nữa, a, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.”

Bùi Anh: “…”

Ừm, mỗi một người con gái đều yêu thích trò chơi thay đổi trang phục, khi còn bé thì chơi búp bê Barbie, lớn hơn… Cô vẫn còn chơi trò thay đổi trang phục trên tay… orz

Nhưng mà, khẩu vị của trò chơi thay đổi trang phục bản người thật có phải hơi nặng hay không…

Mẹ Tống tiếp tục nói: “Trước khi thằng cả sinh ra dì đã mua rất nhiều váy nhỏ dành cho con gái, lúc đó cũng ngóng trông nó có thể nhanh chóng đi ra chơi cùng dì, kết quả, nó lại là một đứa bé trai.”

… Ừm, đây quả thật là rất đau lòng.

“Nhưng mà quần áo dì mua đều rất đáng yêu, không mặc thì quá đáng tiếc, cho nên dì vẫn cho thằng hai mặc vào.”

Bùi Anh: “…??!!” Nani?

“Con muốn xem album không?” Mẹ Tống tràn trề hứng thú hỏi Bùi Anh.

“… Vâng!” Cho dù trong giây phút khó khăn này, Bùi Anh vẫn giữ vững nụ cười trên mặt như cũ.

Nhất định phải cho lưu lại cho mẹ Tống ấn tượng tốt!

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Bùi Anh, mẹ Tống đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo, lấy một cuốn album từ bên trong ra, “Con xem, thằng hai lúc bé có phải rất giống một bé gái không?”

… Đuôi lông mày của Bùi Anh giật giật, ăn mặc như vậy đương nhiên giống như một bé gái.

“Đúng vậy, rất đáng yêu ạ ~” Khác với hành động nôn mửa trong lòng, trên mặt Bùi Anh biểu hiện vô cùng vui vẻ, thậm chí trong đó còn có chút ít hưng phấn cùng chung chí hướng với mẹ Tống.

Mẹ Tống tiếp tục nhớ lại: “Sau đó dì mang thai thằng ba, dì lại mua rất nhiều quần áo dành cho bé gái, đáng tiếc thằng ba cũng lại là một đứa bé trai.”

Bùi Anh: “…”

Chờ một chút, chẳng lẽ anh ba cũng không thoát khỏi độc thủ sao?

Quả nhiên vừa lật trang album, người mẫu liền đổi thành anh ba: “Tính cách của thằng ba tương đối bướng bỉnh, không chút điềm đạm nho nhã nào, mỗi lần chụp ảnh cho nó đều vô cùng mệt mỏi, may mắn dì lại mang thai đứa con thứ ba.”

Bùi Anh: “… … …”

Đứa bé thứ ba không cần phải nói là ai, ba mươi giây đau lòng cho anh.

Mẹ Tống nói: “Lúc đó dì cảm thấy, nếu đã sinh ra hai đứa bé trai, cũng không thể lại là một đứa bé trai nữa, vì vậy dì cũng không do dự mà mua càng nhiều đồ nữ hơn, nhưng mà…” Lúc mẹ Tống nói đến đây, ánh mắt tối đi, “Lúc Nam Xuyên sinh ra, dì thật sự muốn đánh tráo nó với cục cưng nữ ở sát vách.”

Bùi Anh: “…”

“Cũng may Nam Xuyên là đứa xinh đẹp nhất trong ba đứa bé, còn có cả một nốt ruồi hình giọt lệ, đặc biệt tinh xảo, vì vậy dì cũng không chụp ảnh cho thằng hai và thằng ba nữa, nó mặc lên là xinh đẹp nhất.”

… Lại ba mươi giây đau lòng cho anh.

Nhưng còn chưa được ba giây, Bùi Anh đã bị bé gái tinh xảo như búp bê trong tấm ảnh hấp dẫn: “Ôi trời… Thật đáng yêu, đây là Xuyên Xuyên ạ?”

“Đúng vậy, dì cũng yêu thích vô cùng, hận không thể trực tiếp nuôi nó như một bé gái, nhưng mà ba của nó không đồng ý. Sau đó ba chúng nó dần dần lớn lên, không đứa nào đồng ý để cho dì chụp ảnh nữa, tất cả những món quần áo này đều bị treo lên…” Nói đến đây, ánh mắt mẹ Tống lại dần dần sáng lên, “Nhưng mà sau đó dì đột nhiên nghĩ đến, sau đó chúng nó sẽ đều phải cưới vợ, chờ bọn nó lấy những bé gái xinh đẹp về nhà, dì có thể chụp ảnh cho bọn chúng đó.”

Bùi Anh: “…”

Đợi một chút, nó sẽ không như cô nghĩ đó chứ?

“Con xem, đây là dì cho chị dâu cả mặc đấy, có phải vô cùng xinh đẹp không?” Mẹ Tống lại lật một tờ album, lần này người mẫu quả nhiên đổi thành chị dâu cả, “Khí chất của dâu cả dịu dàng như nước, rất phù hợp với sườn xám, lúc mặc kiểu váy liền áo dài này lên cũng vô cùng tự nhiên. Nhưng bây giờ nó đang mang thai, cũng không thể để cho dì chụp ảnh nữa rồi.”

Bùi Anh ngẩn người: “Chị dâu cả mang thai ạ?”

“Ừ, mới hơi hai tháng, chưa nhìn ra được, hy vọng nó có thể sinh một cục cưng nữ.”

Bùi Anh: “…”

Mẹ Tống thật sự là vô cùng… cố chấp.

“Dáng người Bùi tiểu thư tốt như vậy, có hứng thú thử thay mấy bộ quần áo không?” Mẹ Tống nhìn Bùi Anh, ánh mắt đặc biệt chân thành.

“… Được ạ!” Biểu hiện của Bùi Anh là vô cùng hứng thú.

Mẹ Tống tràn trề hứng thú bắt đầu chọn quần áo cho Bùi Anh, Bùi Anh thay một bộ quần áo phong cách công chúa ngọt ngào, rồi lại đổi một bộ quần áo nóng bỏng gợi cảm, cuối cùng ngay cả âu phục Lolita cũng thay một bộ, rốt cuộc cũng kết thúc buổi chiều vui sướng này.

Thay lại quần áo của mình, Bùi Anh thật tình giới thiệu cho mẹ Tống trò chơi thay đổi trang phục trên tay.

Cuối cùng, mẹ Tống đưa cho Bùi Anh một tấm ảnh Tống Nam Xuyên mặc đồ nữ lúc bé, lưu lại làm kỷ niệm.

Tống Nam Xuyên đã ngồi trong phòng khách cùng ba Tống, thấy Bùi Anh và mẹ của mình đi từ trên tầng xuống, liền đi đến bên tai cô thấp giọng hỏi: “Mẹ anh bảo em đi làm cái gì vậy?”

Bùi Anh nói: “Chơi trò thay đổi trang phục một lúc.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Anh thuận tay kéo Bùi Anh lên sân thượng, trên trán chảy xuống ba vạch đen: “Bà dẫn em đi phòng giữ quần áo rồi sao?”

“Đúng vậy, bên trong có rất nhiều quần áo đó, em còn được xem cả ảnh chụp hồi bé của các anh nữa.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Chưa từng thấy qua người mẹ nào lại quyết đoán bán con trai không chút dây dưa dài dòng như thế, khụ khụ.

“Dì nói lúc anh ra đời, vô cùng muốn đánh tráo anh với cục cưng nữ ở giường bên cạnh.”

“…” Tống Nam Xuyên im lặng một lúc, khó trách anh vẫn cảm thấy mình không phải là con ruột. Anh thở dài một hơi, nói với Bùi Anh: “Xin lỗi, trước đó anh cũng không nói cho em chuyện này, lần trước cũng là sau khi kết hôn rồi bà mới mang chị dâu cả đi phòng giữ quần áo… Đây là lịch sử đen tối cực kỳ bí mật của nhà họ Tống bọn anh, em tuyệt đối đừng nói cho người khác.”

“… Được.” Bùi Anh có chút dở khóc dở cười gật gật đầu, “Thật ra em cảm thấy cũng không tồi mà, lúc trước em vốn làm người mẫu, cũng chính là thay quần áo chụp ảnh thôi.”

Mặc dù sở thích này của mẹ Tống có hơi đặc biệt, nhưng từng bộ quần áo ở trong phòng giữ quần áo của bà đều mang giá trị cực kỳ xa xỉ, cũng không ít bộ đều làm ra từ tay các nhà thiết kế nổi tiếng, có thể mặc những bộ quần áo đó vào để làm đẹp vẫn rất thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ.

“Đúng rồi, vì cảm ơn em, dì còn đưa cho em một tấm ảnh của anh.” Bùi Anh vừa nói vừa lấy ảnh chụp từ trong ví ra, quơ quơ trước mặt Tống Nam Xuyên, “Không thể tưởng tượng được hồi bé anh lại đáng yêu như vậy đó, em gái nhỏ Nam Xuyên.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Anh im lặng mà mạnh mẽ duỗi tay đoạt ảnh chụp trên tay Bùi Anh đi, cũng may phản ứng của Bùi Anh cũng nhanh nhẹn, kịp thời tránh thoát: “Anh làm gì vậy? Muốn tước đoạt thành quả lao động của em?”

“Loại ảnh chụp này giữ lại làm gì?”

Tống Nam Xuyên nói xong, không cam lòng lại đoạt đi, mẹ Tống đi qua, nói với bọn họ: “Đi ăn cơm, sau khi trở về phòng rồi các con hẵng quấn nhau tiếp.”

Bùi Anh & Tống Nam Xuyên: “…”

Trên bàn cơm tối rất ít người, vợ chồng anh cả và anh hai đều không đến. Mẹ Tống nhìn Bùi Anh, cười dịu dàng hỏi: “Sau này Bùi tiểu thư muốn sinh bé trai hay là bé gái?”

“Bé gái.” Bùi Anh lập tức đáp.

Mẹ Tống đồng ý gật đầu: “Bé gái đáng yêu hơn so với bé trai nhiều, là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.”

“Đúng vậy.” Bùi Anh cười phụ họa.

Mẹ Tống lại hỏi Tống Nam Xuyên: “Nam Xuyên thì sao? Thích con trai hay là con gái?”

Tống Nam Xuyên nói: “Chỉ cần là Bùi Anh sinh, con đều thích.”

Bùi Anh bị anh nói đến lúng túng, ba Tống đang uống canh lại đặt chén xuống, gọi người ở phòng bếp tới: “Chén canh này quá ngọt, đổi chén khác cho tôi.”

Bùi Anh: “…”

Sau bữa cơm tối, rốt cuộc Tống Nam Xuyên và Bùi Anh đã có thời gian riêng tư, Tống Nam Xuyên nắm tay Bùi Anh, tản bộ trong vườn hoa dưới ánh trăng.

“Biểu hiện hôm nay không tệ, thoạt nhìn mẹ anh rất thích em, hẳn là đã vượt qua kiểm tra.”

“Ừ, nhưng mà ba của anh dường như không thích em lắm.”

“Ba anh chính là như thế, em không cần để ý, chỉ cần mẹ anh yêu thích, ông ấy cũng không có cách nào.” Cái phòng giữ quần áo kia của bọn họ vẫn luôn được giữ đến bây giờ, chính là chứng cứ tốt nhất.

“Vâng…” Bùi Anh gật nhẹ đầu.

Tống Nam Xuyên dừng bước, hôn lên trán cô một cái: “Đêm nay đi nghỉ sớm một chút đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đi bờ biển.”

Bùi Anh vừa vâng một tiếng, trong bụi cây bên cạnh liền truyền đến tiếng của một người đàn ông: “Chậc chậc chậc, có thể chú ý trước mặt mọi người một chút không đó? Thật sự là ngọt còn hơn cả mật mà ~”

Tống Nam Xuyên nhíu mày, kéo Bùi Anh đi tới, quả nhiên nhìn thấy người đang ngồi nhàn nhã trong vườn hoa… anh ba đang nướng thịt của mình.

“Anh lại nướng thịt ở đây?” Tống Nam Xuyên đôi khi thật sự không hiểu nổi đường đi trong não của anh ba mình.

Anh hai nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh nói: “Anh cũng không phải nướng thịt ở đây lần đầu tiên, phơi ánh trăng uống bia ăn thịt nướng, lúc bình thường không quá thoải mái.”

“… Em thấy anh vẫn chưa bị ba đánh đủ.”

Anh ba không thèm để ý xòe tay ra: “Hai người các em có muốn ăn chung không? Anh mua rất nhiều thịt, một người không ăn hết được.”

Bùi Anh nhìn các loại thịt bày trong mâm của anh, yên lặng nuốt nước miếng. Mặc dù hôm nay cô ăn cơm trưa và cơm tối đúng giờ, nhưng cả hai bữa cộng lại cũng không nhiều bằng một bữa cô ăn bình thường, bụng của cô… rất trống.

Tống Nam Xuyên thấy cô thèm ăn như vậy, biết rõ cô chưa ăn no, nghĩ một chút liền nói với cô: “Anh nướng cho em, em muốn ăn gì?”

“Thịt bò, cánh gà và sò biển, cảm ơn!”

Anh hai bên cạnh lập tức xì một tiếng bật cười: “Xem ra thức ăn nhà bọn anh không thỏa mãn khẩu vị của em nhỉ.”

Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn anh một cái, xắn tay áo lên, bắt đầu phết dầu nướng thịt.

Anh ba lại cầm vài xiên xương sườn ném lên, nói với Tống Nam Xuyên: “Cảm ơn, nướng cùng luôn đi.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Bùi Anh đi đến bên cạnh anh, nói: “Nếu không để cho em nướng đi.”

“Không cần, em đứng xa ra một chút, tránh để mùi bám lên người em.”

“A…” Xem ra Xuyên Xuyên muốn biến thân phận của cô hoàn toàn trở thành một thiên kim tiểu thư đến cùng.

Cô đứng xa xa ở một bên nhìn Tống Nam bận rộn, anh ba cho cô một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh cô cùng nói chuyện phiếm.

Tống Nam Xuyên không nhịn được mà ném mấy hạt ngô, vừa vặn đập trúng anh hai: “Anh có thể đến đây giúp chút việc không?”

Anh ba nói: “Chốc nữa anh sẽ giúp em việc ăn.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Vì Anh Anh, anh nhịn.

Vừa lật hết đồ đang nướng, quản gia liền tới đây. Đối mặt với giá nướng thịt đột nhiên dựng lên trong vườn hoa, quản gia đã thấy nhưng không thể trách, chỉ nhìn thẳng Tống Nam Xuyên mà nói: “Cậu chủ nhỏ, ông chủ ở phòng làm việc, nói có chút chuyện ở công ty muốn thương lượng với cậu.”

Tống Nam Xuyên gật nhẹ đầu, giao nhiệm vụ nướng thịt lại cho anh ba: “Anh nướng tiếp đi.”

“Được được được.” Rốt cuộc anh ba đã đứng lên từ trên ghế, đi đến cạnh giá nướng. Tống Nam Xuyên chỉnh lại quần áo của mình, nói với Bùi Anh: “Để cho anh ấy nướng đi, em đừng có động tay, nếu như cha mẹ anh phát hiện, em cứ nói là anh ấy cứng rắn kéo chúng ta đi ăn thịt nướng.”

“A…”

Anh ba khinh thường hừ một tiếng, đợi Tống Nam Xuyên rời đi cùng quản gia, anh đem thịt nướng xong đặt hết vào trong đĩa, đưa hết cho Bùi Anh.

“Cảm ơn.” Bùi Anh nhận lấy, ăn một miếng nhỏ, hơi kinh ngạc, “Lại ăn ngon như vậy?”

Anh ba đắc ý nói: “Buổi tối anh thường xuyên nướng thịt ở đây, hấp thu rất nhiều tinh hoa của nhật nguyệt, đương nhiên thịt nướng phải ăn ngon rồi.”

Bùi Anh xì một tiếng cười lên, chỉ thấy anh ba đưa một lon bia qua: “Muốn uống bia không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.