Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 16



CHƯƠNG 16

Quả gặp Vệ Thanh Hồng do dự một chút, Thái Khang đứng một bên âm thầm nói: “Ngươi nếu thông minh, thừa lúc vẫn chưa muộn mà im lặng thì hơn, nếu vậy ít ra còn giữ được vài tháng sống yên ổn.” Vừa nghĩ xong, đã nghe Vệ Thanh Hồng nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần không dám ngông cuồng tự phỏng đoán thánh ý, bất quá nữ nhi của Hộ bộ thượng thư Vu Hoàn, nghe nói tài mạo song toàn, tri thư thức lễ (biết thư hiểu lễ); còn có nữ nhi của Thái Úy Phương Nguyên, nghe nói cũng là tú ngoại tuệ trung( không chỉ đẹp mà còn thông minh). . . . . .” Y một hơi nói ra vài người được tuyển, Long Triệt cũng không ngắt lời, chỉ lẳng lặng mỉm cười lắng nghe. Chờ y nói xong một mạch, cười hỏi: “Sao vậy? Đã nói xong rồi sao?”

Vệ Thanh Hồng trực giác thấy nụ cười của Hoàng Thượng bỗng nhiên thật xa lạ, đã không còn giống như ngày xưa, rồi lại không biết làm sao, chỉ phải cẩn thận đáp: “Nga, thần cũng không nghĩ đến việc này, bởi vậy không không tận tâm tra kĩ, hết thảy đều do Hoàng Thượng làm chủ.”

Long Triệt tươi cười xoay người một cái, lạnh lùng chăm chú nhìn y nói: “Phải không? Hết thảy đều do trẫm làm chủ? Đại tướng quân đã có nhiểu người để tuyển như vậy, dù sao cũng phải tuyển một người đúng không, trẫm kỳ thật làm gì có năng lực làm chủ?” Câu cuối, ngữ khí càng sâm hàn, đi vào tai Vệ Thanh Hồng, tựa như thiên lôi đánh xuống, câu cuối cùng này rõ ràng là nói y ngầm thao túng chính quyền, cưỡng ép Hoàng Thượng, nói sao y cũng không hiểu được y chỉ nói ra một chuyện vô cùng bình thường, sao vậy khiến cho Long Triệt luôn thân cận nói ra những lời vô tình đến vậy.

Còn chưa định thần lại, đã nghe Long Triệt nói tiếp: “Ngươi thân là Đại tướng quân, lại là tỷ phu của trẫm, phụ chính nhiều năm, binh quyền trong tay, quyền thế đã không còn ai có thể so sánh, trẫm đã luôn xem ngươi là một trợ thủ đắc lực, ngươi chẳng lẽ còn không biết chừng mực, ngay cả hậu cung của trẫm cũng muốn nhúng tay vào sao? Ngươi nói ra vài nữ tử này, trẫm không hỏi cũng biết đều là nữ tử nhà những cố giao hảo hữu(bạn cũ, bạn tốt) của ngươi. Hình bộ thượng thư cũng có nữ nhân, sao ngươi không đề cử? Hay là nói nếu trẫm tuyển nữ nhân của hắn, thì sẽ trái với ý nguyệt của bản thân ngươi?”

Lời nói dứt không khỏi khiến chúng thần hai mặt nhìn nhau, Lí Phong liền vội vàng bước ra: “Hoàng Thượng, Đại tướng quân cũng là có ý tốt. . . . . .” Nói chưa xong, đã bị Long Triệt lạnh lùng ngắt lời nói: “Đại tướng quân thật thật sự là thâm căn cố đế (rễ sâu, gốc to) a, trẫm bất quá nói có hai câu, lập tức còn có cựu thần đứng ra chỉ trích, rất tốt, một khi đã như vậy, toàn bộ liến theo ý nguyện của các ngươi mà làm đi, trẫm chuẩn hay không chuẩn chẳng phải đều giống nhau sao. Kẻ cùng phái, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn ( Vinh quang cùng hưởng, thất bại cùng chung. Nói chung đơn giản là hắn nói Thanh Hồng kết bè kéo cánh h bị hắn nói trúng nên đứng ra nói giúp phản bác hắn…) cũng là lẽ thường, khó trách lão Thừa tướng lo lắng, gấp gáp biện bạch như thế.” Một câu đem Lí Phong cũng nghẹn lời tại chỗ, không thể nói thêm gì nữa, bản thân lão cũng trở thành một kẻ cùng phe với Vệ Thanh Hồng, hệt như không ngại vì y đắc tội Hoàng Thượng.

Theo đó lại có Tống Kiêm đứng ra tấu: “Hoàng Thượng lời ấy sai rồi, tục ngữ nói ‘ quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử ‘(Quân muốn thần chết, thần không thể không chết), sinh tử còn như thế, huống hồ là chuyện khác. Quân vi thiên(Quân, vua là trời), khoan nói chuyện lập hậu lớn như vậy, mà dù chỉ là việc nhỏ, cũng phải làm theo lời Hoàng Thượng, sao có thể theo ý nguyện của thần tử. Cho dù thần tử này có quyền thế huân thiên (Quyền thế che trời), cũng tuyệt không thể bước qua đạo lý ‘ quân vi thượng, thần vi hạ ‘(Quân ở trên, thần ở dưới). Y thần xem, Hoàng Thượng còn trẻ, long thể lại vô cùng khoẻ mạnh, lập hậu sinh con cũng không cần nhất thời nóng lòng, còn mong bàn bạc kỹ hơn mới tốt.”

Lời vừa dứt, Long Triệt lập tức lộ ra một tia mỉm cười. Chúng đại thần đều biết Hoàng Thượng đang cường từ đoạt lí (già mồm át lẽ phải), cố ý làm khó Vệ Thanh Hồng, Tống Kiêm lại nhân cơ hội này trả thù nỗi oán hận quá khứ không được trọng dụng, nhưng thấy Lí Phong cả vị nguyên lão này cũng bị răn dạy, còn ai còn dám khuyên nhủ.

Vệ Thanh Hồng chỉ thiếu chút ngất tại chỗ, Tống Kiêm là tiểu nhân, bỏ đá xuống giếng cũng liền thôi, tối thương tâm chính là Long Triệt y luôn xem như thân đệ, thế nhưng trước mặt mọi người lại nói ra những lời nặng nhẹ, toàn bộ không chút nào niệm tình xưa nghĩa cũ, lại nghe Long Triệt nói: “Tống khanh gia nói rất hợp ý trẫm, chuyện lập hậu nạp phi, còn nhiều thời gian, chậm rãi bàn tiếp. Bãi triều.” Nói xong đi thẳng, cũng không để ý đến Vệ Thanh Hồng còn đang đứng tại chỗ.

Mãi cho đến hậu cung, lúc này mới vội vàng gọi Liên Hương nói: “Trẫm vừa rồi tức giận, nói có hơi nặng, ngươi cho Trọng Quang đến Đại tướng quân phủ, nhìn xem tỷ phu có tức giận hay không, giúp trẫm khuyên nhũ một chút.”

Liên Hương cười lạnh nói: “Này còn cần xem sao? May mà là Đại tướng quân, suy cho cùng cũng có tấm lòng bao dung. Nếu đổi lại ta, sớm đã đập đầu tự sát, còn hơn bị càn quấy oan uổng như vậy, tức nhất là tên Tống Kiêm tiểu nhân đó, dám bỏ đá xuống giếng như vậy, Hoàng Thượng tương lai không xử lý hắn, nô tỳ cũng không để yên.”

Long Triệt nghe xong này lời này, càng lo lắng hơn, vội hỏi: “Đây là tự nhiên. Ngươi mau cho Trọng Quang đi an ủi tỷ phu, trẫm mới vừa răn dạy y, nếu không đã gọi y tiến vào, trẫm tự mình khuyên, sao còn có thể đem cơ hội tốt như vậy tặng cho Trọng Quang chứ? Ai, ngươi không thấy được bộ dáng lúc đó tỷ phu đâu, trẫm nói xong lại hận mình không thể thu lại được, thật là đau lòng muốn chết, nhưng dù đau đến đâu cũng phải nhịn, từ nay về sau còn phải làm rất nhiều chuyện trái lương tâm a.” Nói xong chỉ thở dài lắc đầu không thôi.

Liên Hương thấy thần sắc hắn như vậy, tâm không khỏi nhu lại, than thở nói: “Sớm biết có hiện tại, làm gì sáng nay giáo huấn y tàn nhẫn như vậy. Đại tướng quân cả đời trong sạch ngay thẳng, toàn bộ bị vài câu nói của người xóa sạch. Người còn muốn đổi trắng thay đen. Trọng Quang lúc này đã sớm đi, cần gì đến người phân phó, hắn vốn rất sùng bái Đại tướng quân mà.” Nói xong lệnh nha đầu bưng lên điểm tâm trà nước nói: “Tốt lắm, mặc kệ là chuyện gì, hôm nay cũng xem như xong, xem lúc người chưa nhập triều câm hận Đại tướng quân, chỉ hận không thể ăn sống y vậy, ngay cả nô tỳ cũng không dám thay y đỡ lời. Rốt cuộc điểm tâm cũng không dùng, nhân bây giờ ăn nhiều một chút vậy.”

Long Triệt nào có tâm tư ăn cơm, ngồi xuống bất đắc dĩ nói: “Đừng nói chuyện sáng nay, trẫm hận y một đêm, tâm trẫm chỉ có mình y, cố tình lại là y muốn trẫm lập hậu, chuyện đó thật như lấy dao chém vào tâm trẫm một nhát, lúc lâm triều ta nghe y nói những lời kia, hận không thể đem toàn bộ tâm tư của mình nói cho y, rồi mới nói ngươi muốn trẫm lập hậu như thế, không bằng liền lập ngươi vi hậu, đỡ phải vất và tuyển chọn. Khó khăn lắm mới nhẫn không nói, sao còn oán trẫm nói ra những lời nặng nề này chứ?”

Liên Hương nhịn không được cười ra, trước niệm một tiếng A di đà, lại nói: “Cũng may người không nói như vậy, nếu không chỉ sợ Đại tướng quân thật muốn đập đầu tự sát. Y là loại người gì chứ, người nếu trước mặt quần thần nói muốn lập y làm hậu, hỗ thẹn cùng nhục nhã cũng đủ giết y. Người biết người là thật tâm, nhưng y lại cho đó là thiên đại nhục nhã a.” Nói xong rốt cuộc bức được Long Triệt dùng chút trà bánh, sau hầu hạ hắn đi thư phòng xem tấu chương.

Heát chính vaên ñeä thaäp luïc chöông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.