Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 25



CHƯƠNG 25

Long Triệt chột dạ, sợ tới mức đầu lưỡi duỗi ra, Liên Hương vội cười nói: “Chắc là nha đầu nào đó bị khi dễ, nô tỳ sẽ đi xem vậy, Đại tướng quân tới hảo, Hoàng Thượng đang kén ăn đấy, ngài giúp ta khuyên nhủ, cho người ăn nhiều một chút.” Nói xong vội đi. Nơi này Vệ Thanh Hồng nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng đang lớn, không thể mãi thể hiện tính khí tiểu hài tử, đối đãi những cung nhân nên nhân hậu một chút, bọn họ rời xa nơi chôn rau cắt rốn, cũng là thập phần không dễ. Không cần bởi vì một chút việc nhỏ liền răn dạy trách mắng, như thế mới là tác phong của vương giả.”

Long Triệt nhất nhất nghe xong, lúc này điểm tâm đã muốn mang lên. Vệ Thanh Hồng xác thực cũng đói bụng, huống chi cùng Hoàng Thượng cộng thực với y mà nói là chuyện cực kỳ bình thường. Hai người ngồi đối nhau mà dùng cơm, Long Triệt mặc dù nội tâm vui mừng, chỉ hận mấy câu Liên Hương lúc gần đi nói, cũng không dám chỉ ăn thịt. Gắp mấy đũa rau xanh. Vệ Thanh Hồng lúc này mới không nói gì nữa.

Cơm tất liền hỏi Vệ Thanh Hồng chuyện gì, Vệ Thanh Hồng nói: “Cũng không có gì, chính là Trọng Quang đi cũng đã hơi lâu, vì sao quân báo về không có lấy một phong, hắn theo ta lâu ngày, không phải ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu. Bởi vậy thần thật lo lắng, sẽ không phải do hắn ít kinh nghiệm, mà gặp chuyện gì khó khăn chứ?”

Long Triệt khụ một tiếng nói: “Này tỷ phu không cần lo lắng. Lí tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn đánh một trận thắng lớn mới gửi quân báo cho ngươi thôi. Chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy đúng không? Ta có cho hộ vệ đi theo quân đội, hắn lại là người ta tin cậy, hồi báo nói hai quân vẫn giữ thế chính đối (đối diện). Tỷ phu ráng chờ vậy. Tóm lại không cho ngươi đi, thương bệnh vừa khỏi, ta vô luận thế nào cũng không cho ngươi đi thiệp hiểm.”

Vệ Thanh Hồng nghe hắn nói như vậy, chỉ phải cáo từ về. Nơi này Liên Hương vội tiến vào hỏi: “Sao Trọng Quang lại không có quân báo về? Rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”

Long Triệt bất đắc dĩ nói: “Không phải không có quân báo a? Bất quá trẫm không cho hắn báo. Ngươi cũng biết Mông Cổ bị dọa mất hồn, trẫm đối Trọng Quang nói đều là giả dối hư ảo, chẳng qua cũng vì đem binh quyền cho hắn mà thôi. Ai ngờ tiểu tử này tâm thật như thế, vừa đi liền nghiêng trời lệch đất tìm nơi Mông Cổ binh luyện binh trữ lương, biết tìm ở đâu a? Hắn muốn báo cho tỷ phu, bị Thiên Bật ngăn cản. Nên lúc này có thể ở lại Mạc Bắc quanh quẫn tìm kiếm tung tích của địch quân.”

Liên Hương lúc này mới hiểu được, lắc đầu cười nói: “Mệt ngươi nghĩ ra được, lại dám tung ra lời nói dối như thế. Đại tướng quân quen thuộc Mạc Bắc như vậy, ngươi không sợ y nghe ra sao?”

Long Triệt trầm tư nói: “Tỷ phu tám phần là biết ta đang nói dối, bất quá y chỉ nghĩ ta một lòng muốn đoạt binh quyền của y, không thể chọc ta nghi kị mới biết thời biết thế, không phá ra mà thôi. Ta đâu thèm những thứ này, chỉ cần có thể đạt tới mục là được rồi.”

Lại qua mấy ngày, chợt có quân báo về, nói Lí Trọng Quang cùng Mông Cổ binh gặp nhau, đại chiến một hồi, mặc dù đắc thắng, nhưng Mông Cổ binh đã qua tu chỉnh, binh tinh lương phong, e sợ để lại hậu hoạn, phải nhất cổ tác khí bức chúng đến Mạn Bắc Yến Hoàn Sơn, khiến chúng không bao giờ nữa dám nam hạ.

Long Triệt cao hứng cũng thì không cần phải nói, trở về đối Liên Hương nói: “Ai cầu nguyện thế nhưng lại khiến lời nói dối của trẫm thành sự thật a. Trọng Quang lúc này quân công hiển hách, cho dù binh quyền cho hắn, cả triều văn võ cũng tất tâm phục, Ngay cả tỷ phu cũng sẽ không nói gì. Ai nha, hắn rốt cuộc lúc nào mới có thể khải hoàn mà hồi triều đây nha?”

Liên Hương trong lòng biết ngày thân đệ trở về, đó là Long Triệt toại nguyện. Thản nhiên nói: “Đã gặp, sẽ không dễ dàng mà triệt binh, kiên nhẫn chờ vậy.”

Ban đêm, Long Triệt khó tránh tâm vui mừng, không thể đi vào giấc ngủ, đơn giản phi y hạ sang (khoác áo xuống giường), như bảo bối mà nâng lên một quyển 《 Kinh Thi 》Vệ Thanh Hồng từng xem qua. Hắn đem tất cả đối tượng tình thi đều đổi thành tỷ phu, đang trong lúc hứng thú dạt dào, chợt nghe trong phòng một thanh âm nhẹ như tuyết rơi vang lên. Hắn lập tức biết nguyên do, gọi Liên Hương, phân phó nàng triệt hộ vệ cung nữ thái giám trong viện đi xa. Lúc này mới chậm rãi chỉnh vạt áo, cười lạnh nói: “Hướng Dương, ngươi nếu đã đến đây, cần gì phải trốn. Trẫm đã triệt hồi toàn bộ hộ vệ, ngươi có bản lĩnh, thì đi xuống lấy tính mạng trẫm có ngại gì?”

Trong viện lại vang lên một tiếng, tiếp theo một hắc y thanh niên diện mục anh vĩ (to lớn đẹp đẽ) thâm trầm bước ra, Long Triệt khen: “Có can đảm lấy chân diện mục gặp người khác, tuyệt không phải tiểu nhân. Liên Hương, phụng trà.”

Liên Hương đi ra ngoài, chỉ khoảng nửa khắc sau dâng lên hai chén trà. Hướng Dương chăm chú nhìn Long Triệt một hồi, chợt ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Quả nhiên là đế vương chi tướng, chỉ bằng phân khí độ đảm phách (cam đảm, khí phách) này, ta đã thua.”

Long Triệt cười, từ từ phẩm khẩu trà nói: “Làm gì nhận thua nhanh như thế? Không giống tác phong của ngươi. Trẫm tự học võ tới nay, chưa cùng người giao thủ, hiện giờ may mà có ngươi. Ngươi cần gì phải sợ, có lẽ trẫm chính là hạng người không biết trời cao đất rộng, biết vài món công phu liền không biết dừng lại mà cao ngạo, chẳng phải tiện nghi cho ngươi rồi sao.”

Hướng Dương lắc đầu nói: “Nếu không phải lúc ở rừng đào ngươi lộ ra ‘ Hoa gian điểm huyệt pháp ‘, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng một hoàng đế có thể mang một thân tuyệt thế võ công. Nếu không có gia cừu, ta chắc chắn đã xa chạy cao bay, bằng không cũng không cần gặp loại người đáng sợ như ngươi, nề hà thiên mệnh như thế, đến đây đi, Long Triệt, cho ta nhìn xem võ công của ngươi đến tột cùng cao đến đâu ?”

Long Triệt đứng dậy, gật đầu nói: “Nhìn ngươi thật cũng là một nhân tài, lại có mấy câu này, vốn nên đặc xá ngươi mới đúng. Ngươi nếu làm trẫm bị thương, chẳng những trẫm miễn tội chết cho ngươi, mà còn có thể thăng chức rất nhanh. Đáng tiếc nha, người ngươi làm bị thương lại là tỷ phu của ta, trẫm vô luận thế nào cũng không thể tha cho ngươi được.”

Hướng Dương nói: “Này tự nhiên, Hoàng Thượng đối Đại tướng quân một lòng say mê, sao có thể buông tha kẻ tổn thương hắn. Bất quá Hoàng Thượng cũng phải rõ ràng, một tiễn kia của ta, thật sự là giúp ngươi một thiên đại chiếu cố, không phải sao?” Hắn vừa nói ra lời này, đừng nói Liên Hương, liền ngay cả Long Triệt đều là chấn động, trên mặt biến sắc.

Heát chính vaên ñeä nhò thaäp nguõ chöông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.