Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 27



CHƯƠNG 27

Nhất thời, trong phòng tĩnh nhiên không tiếng động. Long Triệt nghĩ đến lúc triền miên tối nay, hồn trì thần đãng (hồn thần bay nhảy), bất giác đối Liên Hương nói: “Tâm nguyện trong mấy năm của Trẫm đã đạt thành, ngươi không mừng cho trẫm sao?”

Liên Hương thả một nắm bách hợp hương vào đỉnh lô, thật lâu sau mới nói: “Nói lý thì lẽ ra nên chúc mừng. Nhưng tưởng tượng đến tối nay cũng là đại kiếp nạn của Đại tướng quân, nghĩ đến tình cảm dĩ vãng y đối với người, hy sinh thật nhiều, tiếng chúc mừng này của nô tỳ, thật sự nói không nên lời.”

Long Triệt cũng im lặng, bỗng gượng cười nói: “Sao ngươi cứ thích sát phong cảnh đến vậy, sao ngươi biết tỷ phu không thích ta? Y mấy năm gần đây, có từng liếc mắt nữ tử nào một cái chưa? Đối ta lại ngoan ngoãn phục tùng, sủng nịch vô cùng. Y có lẽ chính là ngại luân lý, đợi cho ván đã đóng thuyền, có lẽ ngược lại y sẽ cùng trẫm tương thân tương ái a.”

Liên Hương không nói gì nữa, Long Triệt cũng biết là hắn đang tự dối gạt chính mình, tỷ phu sở dĩ nhiều năm qua thủ thân như ngọc, cũng không phải bởi vì hắn. Nghĩ đến đây, không khỏi có chút oán hận tỷ tỷ trưởng công chúa của hắn. Trong một khắc này, trong lòng vừa vui mừng lại vừa sầu lo. Nhưng hắn tâm tính thiếu niên, đâu chịu nghĩ đến kết quã xấu.

Chợt báo Đại tướng quân đến, nhìn sắc trời, đã tối lại. Long Triệt cho Liên Hương một ánh mắt, sau tự mình đi truyền cơm. Nơi này Vệ Thanh Hồng vẻ mặt thận trọng tiêu sái tiến vào, trầm thanh nói: “Hoàng Thượng triệu vi thần, không biết có chuyện gì cần thương lượng?”

Long Triệt nào có việc gì. Kéo Vệ Thanh Hồng nói chuyện phiếm một chút. Trong chốc lát cơm được dọn lên, Long Triệt mới nói: “Tỷ phu, nhiều năm như thế, may có ngươi bên cạnh tận tâm phụ tá, ta mới có thể đạt thành nghiệp lớn. Chén thứ nhất này ta kính ngươi. Nếu có chỗ nào làm không đúng, trước thỉnh tỷ phu tha thứ. Ta nói lại một lần nữa, ta thật lóng với ngươi, tuyệt không có ý khác.”

Vệ Thanh Hồng trực giác hôm nay Long Triệt có chút kỳ quái, cười nói: “Ta có nghĩ gì khác sao? Ta cũng chưa nói ngươi có tâm tư không tốt a, sao lại nói ra những lời này.”

Long Triệt lớn tiếng nói: “Không, ngươi nói dối. Ngươi vẫn nghĩ ta triệt binh quyền của ngươi, mượn cơ hội đả kích ngươi là bởi vì sợ ngươi công cao chấn chủ, chọc ta nghi kỵ, ngươi cũng luôn suy nghĩ, một khi ta có có thể thay ngươi bằng Trọng Quang, tùy thời đô hội giết ngươi, lấy đó mà cảnh cáo thiên hạ. Tỷ phu, ta có nói sai gì không?”

Vệ Thanh Hồng kinh hãi. Thầm nghĩ những lời này Long Triệt cho dù biết, cũng không nên nói ra. Vội gượng cười nói: “Hoàng Thượng ngươi uống say, sao lại hồ ngôn loạn ngữ rồi.”

Long Triệt buông chén rượu, lắc đầu cười nói: “Mới một chén rượu mà thôi, ta sao có thể say được?” Nói xong cũng không cố kỵ nữa, dùng ánh mắt bao hàm thâm tình nhìn thẳng Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, ngươi tuy rằng thông minh, nhưng ngươi vẫn không thể hiểu lòng ta, ngươi vẫn không biết dụng ý chân chính của ta.”

Vệ Thanh Hồng là lần đầu nhìn đôi mắt hắn rõ ràng như vậy, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ bản thân hoa mắt, không hồi đáp. Lại nghe Long Triệt ôn nhu nói: “Ngươi biết không? Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nhận định ngươi. Nhiều năm như vậy, ta đau khổ nhẫn nại, trời thấy, cuối cùng cũng cho ta chờ đến giờ phút này.” Nói xong bước ra khỏi chỗ ngồi, muốn tiến lên ôm lấy Vệ Thanh Hồng. Sợ tới mức y cũng vội rời khỏi ghế, bước lui vài bước, một bên gượng cười nói: “Triệt nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi hiện tại xảy ra chuyện gì?”

Long Triệt từng bước tiến lên, một bên nói: “Ta bây giờ vô cùng bình thường, nhưng quả thật nếu bắt ta chờ thêm vài năm nữa, ta có lẽ thật sự sẽ nổi điên. Tỷ phu, ngươi có biết cái tư vị khi ta trơ mắt nhìn ngươi lại không chiếm được ngươi ra sao không? Ngươi vĩnh viễn cũng không tượng nỗi ta đã phải dùng hết toàn lực như thế nào để bảo vệ lý trí của mình đâu. Nếu ngươi vẫn không hiểu ta đang nói gì, ta sẽ nói thẳng cho ngươi minh bạch: ta thích ngươi, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả những việc thương tổn ngươi. Trong thiên hạ này, người mặc dù nhiều, nhưng ta chỉ cần ngươi, trừ ngươi ra, đã không còn ai có thể khơi dậy hứng thú của ta, dù chỉ là một cái liếc mắt.”

Không có gì có thể so với những lời này làm Vệ Thanh Hồng kinh hãi hơn cả. Tựa như tình thiên phích lịch (sét đánh ngang tai), y không thể tin được Long Triệt thế nhưng ôm loại tâm tư này với y, lại càng không dám tin tưởng Long Triệt làm nhiều chuyện như thế, chỉ là vì có được y. Tâm thần đại loạn ngược lại không nói nên lời, chỉ có thể bước lui từng bước. Lại nghe Long Triệt cười khanh khách nói: “Tỷ phu, ngươi thoát được sao? Khinh công của của ngươi không bằng ta, võ công cũng không như ta. Ha hả, ngươi có biết ta chỉ vì ngày này, mà đã liều mạng luyện võ nhiều năm như thế không?”

Đến tận đây chân tướng rõ ràng, Vệ Thanh Hồng chung quy đã hiểu được ý đồ cuối cùng của Long Triệt. Y biết Long Triệt nói ra toàn bộ đều là thật sự. Chỉ phải dừng lại, trầm thanh nói: “Triệt nhi, tỷ tỷ ngươi đang nhìn từ trên trời, đừng làm loại chuyện bất luân nghịch thiên này, ta có thể xem như hôm nay hết thảy đều chưa từng phát sinh.”

Long Triệt vẫn đang nhàn nhã cười, lắc đầu nói: “Nghịch thiên? Bất luân? Tỷ phu, ngươi cho là những thứ này có thể trở thành lý do để ta buông tha ngươi sao? Ngươi thật sự khờ dại. Còn như tỷ tỷ của ta? Nàng ở trên trời nếu biết đệ đệ của nàng thay thế nàng hảo hảo yêu thương chiếu cố nàng trượng phu mà nàng đã bỏ lại, cũng sẽ cao hứng a. Tốt lắm, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, tỷ phu, đừng để những thứ sát phong cảnh đó làm lãng phí thời gian tốt đẹp này.” Hắn nói xong, bỗng nhiên nhào lên, Vệ Thanh Hồng còn chưa kịp tránh, đã sớm bị hắn điểm mấy huyệt đạo, nhất thời yếu đuối ngã vào lòng hắn.

Long Triệt lúc này đã so với Vệ Thanh Hồng cao lớn hơn rất nhiều, một phen ôm lấy thân thể không nặng là bao của y, khẽ cắn vành tai y. Chỉ cảm thấy mỹ mãn. Nhẹ nhàng đặt y xuống giường, xuất ra một cái bình nhỏ không cao nói: “Tỷ phu, đây là nhuyễn cân tán, ăn vào cả người sẽ bủn rủn như tơ, là bí dược trong cung. Điểm huyệt sẽ khiến thân mình cứng lại, tuyệt không chịu nỗi thống khổ, không bằng tác dụng của nó, có thể làm cho chúng ta tận tình hưởng lạc.” Nói xong cũng mặc Vệ Thanh Hồng giận giữ trừng hắn, mở miệng y ra, đổ toàn bộ xuống.

Heát chính vaên ñeä nhò thaäp thaát chöông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.