CHƯƠNG 37
Lập tức ba người bước vào phòng, Đoan Nghi thái hậu mệnh những người khác lui ra, độc lưu Liên Hương ở bên, lúc này mới ngồi xuống giận giữ nhìn Vệ Thanh Hồng nói: ” Chuyện ngươi cùng Triệt nhi, ai gia đã biết hết, ngươi còn gì muốn nói?”
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vừa nghe đến lời này, Vệ Thanh Hồng trong lòng vẫn nhịn không được nhảy một chút, trên mặt lại không chút nào biến sắc, trầm thanh nói: “Thần không còm lời nào để nói.”
Đoan Nghi thái hậu giận dữ, vỗ án đứng lên nói: “Ngươi còn mặt mũi nói vậy sao, tiên hoàng trước khi lâm chung căn dặn ngươi thế nào? Muốn ngươi hảo hảo dạy Triệt nhi, nhưng ngươi đã dạy hắn cái gì đây? Cố gắng dạy hắn những chuyện hối *** hối đạo(dụ dỗ kẻ khác gian *** ), ô trọc bất kham này sao, ngươi là tỷ phu của hắn a, sao không chịu thay hắn suy nghĩ một chút, còn dụ dỗ hắn cùng ngươi làm ra chuyện đáng khinh này, truyền ra ngoài, ngươi cùng hắn còn có thể diện gì nhìn người trong thiên hạ, lãnh đạo chúng thần tử đây?”
Liên Hương vừa nghe lời này, trên mặt không khỏi biến sắc, tình thế cấp bách nói: “Thái hậu. . . . . .” Một câu còn chưa xong, sớm bị Vệ Thanh Hồng lạnh lung trừng, những lời muốn nói nhất thời không thể nói ra. Nhưng Đoan Nghi thái hậu lại chuyển hướng về phía nàng, trầm thanh nói: “Thế nào? Ngươi có chuyện muốn thay Đại tướng quân nói sao? Hay là muốn nói loại chuyện này là do Triệt nhi bức bách tỷ phu hắn làm? Ai gia nói oan cho hảo nữ tế của ta?”
Chưa đợi Liên Hương trả lời, Vệ Thanh Hồng đã cướp nói: “Thái hậu vạn lần chớ nói như vậy, hết thảy tội nghiệt đều do thần dựng lên, là thần dụ dỗ Hoàng Thượng, tất cả tội danh trừng phạt, đều do thần một người gánh vác, chỉ cầu thái hậu niệm Hoàng Thượng tuổi nhỏ, bị thần xúi giục, lại là thân sinh nhi tử của thái hậu, không cần đem việc này truyền ra, giữ gìn thanh danh của hắn, thần chết cũng không oán.”
Y vừa nói ra lời này, Liên Hương như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chấn ngốc tại chỗ, lại nghe Đoan Nghi thái hậu lúc này hừ mạnh một tiếng, cười lạnh nói: “Ai gia cũng nghĩ như vậy, Triệt nhi tuổi còn nhỏ, nếu không có ngươi dạy những thứ hạ lưu này nọ, hắn từ đâu biết được chứ?” Nói xong lại nhìn Liên Hương nói: “Ngươi là người bên cạnh hắn, cũng không biết ngăn cản, thật sự là là quá thất trách, sau này không được có những sơ sẩy như vậy nữa, nếu không lấy tử tội luận xử.”
Những lời này lại làm Liên Hương hồn phi phách tán, lời thái hậu, rõ ràng là muốn trí Vệ Thanh Hồng vào chỗ chết, quay đầu nhìn về phía Vệ Tanh Hồng, chỉ thấy y sắc mặt bình tĩnh, hiển nhiên là sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy. Lập tức rốt cuộc bất chấp tất cả, quỳ xuống muốn phải bẩm báo thật tình, chợt thấy Vệ Thanh Hồng xoay người lành lạnh nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: “Liên Hương, ngươi còn không tạ ơn, việc sau này trách nhiệm trọng đại, ngươi cũng không nên khiến danh dự thánh minh của Hoàng Thượng bị chút tổn hại nào, nếu không ta thành quỷ cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi.” Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu.
Việc đã đến nước này, Liên Hương mới hiểu được y sớm quyết tâm hy sinh bản thân bảo toàn danh dự cho Long Triệt, không khỏi lệ rơi đầy mặt, bản thân thầm nghĩ: thái hậu cùng Đại tướng quân mặc dù là chí thân, nhưng dù sao so với hài tử của mình cũng kém một tầng, cho dù nói ra sự thật, nàng vì tương lai Hoàng Thượng, cũng không tất dung Đại tướng quân lại. Ta nếu đem sự thật nói ra, chẳng những là làm chuyện vô bổ, ngược lại phá hủy thanh danh Hoàng Thượng, lãng phí một phen khổ tâm này của Đại tướng quân, ta nếu không nói ra sự thật, đời này kiếp này, lương tâm liệu có được an bình chăng. Trời ạ, ta rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây.
Nàng nơi này lòng nóng như lửa đốt, hoàng thái hậu cũng đã lã chã rơi lệ, ngôn ngữ chậm dần, nức nở nói: “Thanh Hồng, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy, ngươi có lỗi với công chúa hài nhi của ai gia thì thôi, sao lại dạy dỗ Triệt nhi thành cái dạng này. Những năm gần đây, ngươi đứng giữa các vị Vương gia khổ tâm chu toàn, tận tâm phụ tá Hoàng Thượng, những chuyện này ai gia đều biết, cũng cảm kích ngươi, ai ngờ ngươi lại là vì cái mục đích đáng xấu hổ như thế. Hiện giờ ngươi còn làm ra loại chuyện này, ngươi bảo ai gia làm sao dung ngươi tiếp tục sống trên đời đây, tiếp tục mê hoặc Triệt nhi đây, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự làm cho ai gia thất vọng rồi.”
Một lời này, Vệ Thanh Hồng nghe như tim như bị đao cắt, thật lâu sau mới trầm tĩnh nói: “Nhi thần cô phụ phụ hoàng mẫu hậu, còn cả công chúa sớm thệ, càng đối Đại Phạm triều phạm vào tội lớn tày trời, chuyện tới bây giờ, nhi thần không còn gì để nói, mặc cho thái hậu xử trí, dù cho thiên đao vạn quát, cũng không có nửa câu oán hận.”
Đoan Nghi thái hậu vừa đau vừa khóc, đứng dậy nói: “Ngươi đã nói như thế, tình mẫu tử của ngươi ta cắt đứt từ đây, ngươi dù sao cũng là Đại tướng quân, có công với Đại Phạm triều, ai gia sao có thể xem nhẹ sinh tử của ngươi, ngươi. . . . . . vậy mặc cho số phận đi, xem có tạo hóa của ngươi vậy.” Nói xong che mặt mà đi. Thật làm Liên Hương có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ thái hậu đến tột cùng là suy nghĩ cái gì.
Vệ Thanh Hồng cũng thấy kỳ quái, nề hà tâm loạn như ma, làm sao cũng không đoán ra dụng ý của thái hậu, suy sụp ngã vào trên giường, cơm trưa chẳng màng đụng vào. Liên Hương chỉ gấp gáp chờ Long Triệt trở về thương lượng, ngặt nỗi Vệ Thanh Hồng không cho nàng rời khỏi bên người nửa bước, biết nàng chắc chắn sẽ phái người thông báo Long Triệt. Cứ thế cho đến khi sắc trời tối xuống, Long Triệt vẫn không quay lại, dự cảm xấu trong lòng nàng càng nồng hậu hơn, trong lúc đang lo âu, chợt thấy một thái giám trong cung thái hậu đi tới, miệng nói phụng thái hậu ý chỉ, ban cho Đại tướng quân một chén bổ thang. Cũng mệnh mọi người lui ra, ngay cả Liên Hương cũng không cho ở lại.
Liên Hương là người thông minh, sớm biết hàm ý, sợ tới mức hồn bay lên tận trời cao, vội vàng lui ra, đang muốn, tìm người đến Tể tướng phủ, chợt thấy Hướng Dương về đến, vẻ mặt khó hiểu nói: “Kỳ quái, sao lại giống như vậy?” Nhìn thấy Liên Hương, vội cười nói: “Ngươi sao lại ra ngoài , không ở bên trong hầu hạ. Ta vừa rồi thấy một tiểu thái giám, thập phần giống ý trung nhân của ta, không biết tỷ tỷ có thể thay ta hỏi thăm một chút là người nào không, ta hảo chiếu theo dáng người của y làm cho tiểu gia khỏa kia một bộ y phục.”
Heát chính vaên ñeä tam thaäp thaát chöông