Trong căn phòng chẳng mấy rộng lớn, người đàn ông toàn thân ướt đẫm ôm xiết cổ Ngô Hạo An, mê mụ hôn lên khuôn mặt cậu. Mà Ngô Hạo An đang bị Hắc Dạ ôm lấy hiển nhiên vì hành động quá mức nhiệt tình của Hắc Dạ dọa tới nơi rồi, trong đầu dường như có quả bom nguyên tử nổ tung, trắng hếu một khoảng, càng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể mặc cho Hắc Dạ gặm môi cậu như đang nhấm nháp một trái đào.
“Ôm ta! Ôm ta đi!” Không đủ, dù thế nào cũng không cảm thấy đủ. Hắc Dạ lớn tiếng kêu lên, hắn ôm riết lấy Ngô Hạo An, gần như bò khỏi bồn tắm mà rạp vào cậu. Trái tim dường như bị côn trùng gặm nhấm, từng chút trống rỗng dâng lên, trống rỗng lệnh cho hắn điên cuồng!
Hắn cần một sự lấp đầy, nhiệt tình và thật cuồng dại…
“Dạ Dạ!” Ngô Hạo An bị hành động của Hắc Dạ làm cho ngây đờ cả rồi, người đàn ông lao đến ngồi thẳng vào lòng cậu, không ngừng cọ sát lên xuống. Mặc dù cách một lớp quần, nhưng những xúc cảm sự va chạm gây ra hình như còn rõ rệt hơn.
Biết rõ rằng hành động của Hắc Dạ là do ảnh hưởng của thuốc, nhưng mà…..nhưng mà cậu đâu có cách nào kháng cự được sự cám dỗ nhiệt tình đến thế.
Trước kia họ từng làm chuyện đó rồi chẳng phải sao? Vậy thì Hắc Dạ đã là người của cậu, hẳn giờ cũng không có vấn đề gì nữa.
“Dạ Dạ, khó chịu lắm ư?” Giờ đây Ngô Hạo An đã bị Hắc Dạ đẩy nhào xuống nền nhà phòng tắm, cậu ngồi lên lớp gạch men lạnh cóng, ôm trong lòng mình một người đàn ông chẳng chịu yên ổn.
Thế nhưng người đàn ông nào có khả năng nghe thấy những gì Ngô Hạo An nói nữa, ham muốn đã triệt để thiêu rụi lí trí hắn thành tro. Hắn chỉ có thể nhếch môi lên thở hổn hển từng ngụm, qua lớp quần cảm nhận một cách khó khăn thứ nóng rẫy đã cương lên. Khát khao thứ đó có thể lập tức xua tan sự trống rỗng của hắn, sự điên cuồng của hắn, nỗi đau đớn của hắn…
Về phần Ngô Hạo An, chỉ với những tiếng rên rỉ phát ra từ Hắc Dạ…
Thì giới hạn này, đã quá lắm rồi.
“Được rồi, tôi sẽ làm cho cảm thấy khá hơn.” Người đàn ông trong lòng có phần bất lực vuốt ve cơ thể Ngô Hạo An, nhưng chỉ chút ấy thôi vẫn chẳng thể xoa dịu sự đau đớn của hắn. Ngô Hạo An vỗ về Hắc Dạ ở trong lòng, không chút do dự bế người đàn ông cao chẳng khác cậu là bao lên.
Như thể đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật, Ngô Hạo An từ tốn cởi bỏ từng lớp quần áo ướt sượt trên cơ thể Hắc Dạ.
Đây là lần đầu tiên Ngô Hạo An quan sát tỉ mỉ thân thể của một người đàn ông như vậy. Cơ thể Hắc Dạ đẹp quá. Cơ thể đã trải qua rèn luyện không có mảy may một thớ thịt thừa thãi, cũng không có những bắp cơ cuồn cuộn. Ở độ tuổi của Hắc Dạ mà có thể duy trì được vóc dáng khêu gợi như vậy thật không nhiều, nhất là vòng eo thon hiếm có đối với một người đàn ông, không hề thô ngang giống phái nam bình thường, nhưng cũng không quá mảnh mai giống phái nữ. Cái đẹp của sự dẻo dai cứ cuốn hút ánh mắt Ngô Hạo An.
Mới từng bên nhau một lần, Ngô Hạo An nào đã kịp quan sát tường tận cơ thể cám dỗ nhường này của Hắc Dạ, càng chưa từng cảm nhận một cách tỉ mỉ sự dẻo dai mà tràn trề sức lực ẩn giấu nơi eo người đàn ông.
Đường nhìn của Ngô Hạo An theo mỗi vết cắn mà hướng lên trên, lượt qua phần bụng bằng phẳng, rồi đến lồng ngực chẳng ngừng phập phồng, ngắm đầu lưỡi đang liếm láp bờ môi nứt nẻ của người đàn ông, cuối cùng__ ___ va vào tầm nhìn là đôi mắt nhuốm đậm tình dục và khát cầu.
Dường như dã thú đã tích tụ ham muốn nhiều năm, Ngô Hạo An nhào lên Hắc Dạ, đưa đôi tay chạm vào da thịt người đàn ông. Cái cảm giác láng bóng như ngọc mà mềm mại như tơ khiến cậu lưu luyến không muốn thu tay trở về, vuốt ve thế nào cũng chẳng thấy đủ mà cứ di dọc lên xuống, cho đến khi bắt lấy vòng eo dẻo dai của Hắc Dạ, rốt cuộc Ngô Hạo An không nhịn được nuốt nước bọt.
Bàn tay chỉ khẽ dùng lực, lập tức khiến cho Hắc Dạ ngửa đầu lên rên rỉ, mà chẳng biết tự lúc nào, đôi chân thon dài trần trụi của Hắc Dạ đã quấn lấy cơ thể Ngô Hạo An tựa như những con rắn.
Đối mặt với đôi mắt ướt át mang theo những ánh nhìn khát cầu của Hắc Dạ, Ngô Hạo An chỉ cảm thấy tia lí trí cuối cùng của mình cũng như sợi dây đàn đánh lên một tiếng băng đứt đoạn__ __
“Hư——” Người đàn ông ngửa đầu ngân lên một tiếng cao, hàng lông mày xúm xít vào nhau, hàm răng cắn lấy bờ môi cố kiềm nén nỗi đau cùng khoái cảm lạ lùng nơi hạ thể.
Chỉ trong tích tắc chẳng có mảy may mấy điệu dạo đầu, Ngô Hạo An đã thúc vào cơ thể người đàn ông, đem đến một tiếng rên cao vút. Thứ hung khí to lớn dừng lại không hề đụng đậy, bởi lẽ cái giờ khắc này đây, khi tiến vào cơ thể người đàn ông, Ngô Hạo An cảm nhận được một niềm hạnh phúc khó tả.
Đây là thân thể của Hắc Dạ, là độ ấm của Hắc Dạ…
Người đàn ông nằm dưới cơ thể cậu, thuộc về cậu…
Đôi tay móc chặt vào bờ vai của Ngô Hạo An không chịu buông ra. Khi thứ hung khí to lớn ấy đâm vào cơ thể mình, cảm giác đầu tiên Hắc Dạ có thể cảm nhận chính là một cơn đau như xé toác cơ thể, nỗi đau ấy khiến hắn thiếu chút nữa rơi cả nước mắt, nhưng chỉ chốc lát ngắn ngủi sau thôi, thứ ham muốn như biển cả vô bến bờ đã che lấp hết thảy đau đớn lúc trước.
Hắn muốn nhiều hơn…nhiều hơn nữa những va chạm như vậy!
Chẳng chờ Ngô Hạo An di chuyển, Hắc Dạ đã tự lay động, vòng eo dẻo dai phối hợp với phần mông căng tròn đong đưa, dường như một vũ điệu cuồng nhiệt, liên hồi liên hồi, và đầy quyến rũ.
Ngô Hạo An, làm sao có thể chịu đựng nổi sự cám dỗ như thế của Hắc Dạ?
Cậu, sớm đã gục ngã rồi.
Ngô Hạo An vẫn còn nhớ “hành động quá sớm” của mình, thứ sai lầm tương tự thiên tài há có thể tái phạm lần thứ hai, ngay lúc này đây, cậu sẽ chứng minh cho Hắc Dạ thấy Ngô Hạo An cậu là một người đàn ông chân chính đáng giá nương tựa.
Dùng thân thể… làm cho đối phương có thể thấu hiểu được tình yêu cùng năng lực của cậu.
Chẳng đợi Hắc Dạ lay động quá lâu, Ngô Hạo An đã hành động, nâng đôi chân thon dài của Hắc Dạ lên. Sự dẻo dai của người đàn ông có lợi vô cùng, cho dù hai chân bị kẹp lên vai Ngô Hạo An cũng không hề gặp bất ổn, mà tư thế này lại phơi bày rõ ràng nơi riêng tư của Hắc Dạ, cái nơi cậu và hắn nối liền với nhau, lọt trọn vào mắt Ngô Hạo An.
Cậu nhìn dục vọng cường tráng của mình, dần dần tiến vào cơ thể Hắc Dạ, trong sự giao hòa giữa hai cơ thể, từng dòng dịch trắng trào ra, sao mờ ám quá, mà lại đượm nét gợi tình.
“Ư…Ha…” Những cái thúc đẩy chậm chạp giày vò con người ta không kéo dài lâu, chỉ trong chớp nhoáng đã là sự tấn công vũ bão khiến Hắc Dạ không nhịn được rên lên cao vút.
Hai tay người đàn ông bấu chặt lấy ra giường trắng phau bên dưới, thân thể hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân nữa rồi, đong đưa điên cuồng trên giường, khéo theo tiếng gỗ khẽo khẹt.
“Mạnh vào! A…….” Mồ hôi nóng hổi từ lọn tóc trên trán đọng lại nơi chóp mũi, Hắc Dạ liếm lấy bờ môi mình, sau những đợt tấn công dồn dập của Ngô Hạo An cũng dần ổn định nhịp thở, thế nhưng……nào có đủ, hoàn toàn không đủ. Hắn còn muốn nữa. Càng nhiều vào. Khát khao chàng trai ở trên cuồng dại chiếm lấy cơ thể hắn, xé rách cơ thể hắn, để hắn thống khoái rên lên lớn tiếng!
Hai tay với lấy cổ Ngô Hạo An, Hắc Dạ thu hết lực ngồi xuống nơi giữa hai chân cậu. Ở tư thế này, nơi ấy của hắn sẽ lập tức nuốt lấy dục vọng của chàng trai kia, cảm nhận chân thật nhất từng mạch máu trên vật ấy đang rung lên, trong chính cơ thể mình….
Dang hai chân ra, Hắc Dạ khép hờ mắt, đôi tay bấu chặt vào bả vai Ngô Hạo An để mượn lực giúp mình, từ trên xuống dưới, một lần lại một lần, nuốt vào trọn vẹn, một lượt lại một lượt, rút ra đến toàn bộ.
Mà mỗi khi thứ nóng rẫy ấy đánh thẳng vào nơi sâu nhất của hắn, linh hồn Hắc Dạ dường như đều run rẩy, cả người, có lẽ cũng đã điên mất rồi…