Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 40: Sự trêu ghẹo của khách không mời mà đến – Trung



“Howard, mày là đồ súc sinh không bằng loài heo chó! Nếu hiểu được tiếng người thì lập tức buông ông ra!!!” Hắc Dạ thực sự đang tức sôi gan. Chuyện xảy ra cùng Ngô Hạo An lúc trước đã đủ làm hắn phiền lòng lắm rồi, giờ lại nảy nòi ra một tên Howard nữa. Hắn chỉ hận không thể băm nát thằng em của Howard thành cám!

“Đồ biến thái chết tiệt! Sinh ra chỉ để làm thằng ẻo liếm lỗ *** ông mày!” Miệng Hắc Dạ thốt ra mỗi câu còn hiểm hơn cả câu trước, ân cần hỏi thăm Howard cùng tổ tông cả trai lẫn gái luôn một lượt. Thế nhưng xem ra Howard này đúng là một tên quái thai, đã chẳng thèm tức giận còn ra sức liếm. Đầu lưỡi trắng mịn như một con rắn luồn vào cơ thể người đàn ông.

Sự xâm nhập của vật lạ khiến người đàn ông theo bản năng co rúm người lại, trong lòng càng chửi rủa Howard quả nhiên là một thằng biến thái, liếm mông còn liếm đến sung sướng như vậy cơ á, Hắc Dạ không khỏi túa mồ hôi.

“Ái chà, em họ thân mến của tôi, thì ra cậu ở chỗ này à. Thật khiến cho tôi tìm kiếm vất vả quá.” Lúc này, tiếng cười khúc khích của một người đàn ông truyền đến, Hắc Dạ khỏi cần nhìn cũng biết tỏng đó là Alexandra.

Tuy rằng đối với tên hồ ly củ cải này cũng chẳng thấy thiện cảm gì cho cam, thế nhưng Hắc Dạ vẫn cứ nháy mắt ra hiệu với đối phương, hi vọng Alexandra có thể ra tay cứu giúp, nói gì thì nói Howard cũng là em họ của gốc củ cải kia mà.

“Ha ha, anh họ tìm tôi có việc gì vậy?” Đối với sự xuất hiện đột ngột của Alexandra, trong mắt Howard thoảng qua chút vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trở về điềm nhiên không có mảy may chút gì bất thường. Biểu hiện bên ngoài tao nhã chẳng khác nào một vị quý tộc, nhưng động tác tay thì hạ lưu vô cùng, tiếp tục khống chế Hắc Dạ, ép người kia vào trong lòng mình, đôi tay suồng sã giật hai chân Hắc Dạ ra.

Việc làm bại lộ đáng xấu hổ thế này khiến cho sắc mặt của Hắc Dạ thực chẳng khác nào màu gan heo, lòng thầm rủa lũ trẻ ranh dạo rày cấp độ biến thái chỉ có hơn chứ không có kém, cũng đã ngó thấy đôi mắt màu xanh của Alexandra đang dính vào cái nơi giữa hai chân mình, lại càng cảm thấy lộn tiết.

Không hổ danh là người một nhà mà, gen biến thái được di truyền nguyên vẹn lắm.

“Howard, cậu thật không tốt, làm sao có thể đối xử với vị khách tôn quý của chúng ta như vậy được?” Alexandra không lập tức cứu nguy cho Hắc Dạ trong lúc nước sôi lửa bỏng, nhưng có lẽ cũng chẳng định qua đó chơi trò ba người.

Toan tính của Alexandra sao qua được Hắc Dạ cáo già. Hắc Dạ đã sớm nhận ra ý đồ của tên củ cải người Ý kia rồi, định để cho hắn bẽ bàng, xem cho đã đời rồi mới ra tay cứu giúp chứ gì. Hắc Dạ thật muốn chửi mẹ nó lên, nhưng vẫn cứ phải nhịn xuống, chờ Alexandra cứu hắn xong, hắn dứt khoát sẽ làm cho cái gốc củ cải này cùng thằng em họ muối mặt!

Đương trong cơn căm phẫn phừng phừng, Hắc Dạ sực nhận ra, đôi mắt thăm thẳm ánh lên cái nhìn xảo trá.

Từ lời nói cho đến hành động của Howard và Alexandra, coi mòi hai gã anh em họ này chẳng hề hòa hợp như bề ngoài, thậm chí còn ẩn hiện dấu hiệu ganh đua.

Hơn thế nữa, rành rành là Howard không mấy dễ chịu đối với mối quan hệ giữa Alexandra và Hắc Dạ rồi, bằng không sẽ chẳng bất thình lình nảy ra mưu đồ xằng bậy ông chú điển trai tuổi trung niên nha (đến giờ vẫn tự sướng được =..=), đúng là muốn làm bẽ mặt Alexandra đây mà, dù nói gì thì nói chắc cũng có hứng thú nhất định với Hắc Dạ. Thông minh giảo hoạt như Hắc Dạ lập tức xâu chuỗi các vấn đề lại với nhau, nói chung cũng đã thấu triệt được.

Tình hình vẫn hết sức căng thẳng, Howard đã lột hết phân nửa áo tắm của Hắc Dạ, vòm ngực săn chắc màu mật ong, cùng những vết hôn chi chít màu đỏ chẳng khác nào sắc hoa hồng phủ đầy trên đó đều bày ra trong tầm mắt Alexandra, tôn lên cơ thể khêu gợi của người đàn ông, cũng nhóm lên ánh lửa giận nơi mắt anh.

Thế nhưng càng khiến anh giận dữ hơn là Howard đã không kiêng dè gì vuốt ve thân thể người đàn ông, một tay lân la vùng giữa hai bờ mông, ngón tay thuôn dài nõn nà giống như gốc hành chầm chậm cắm vào hang động nhỏ hẹp và nóng bỏng nọ.

“Cục cưng à, anh kẹp lấy tôi vừa chặt vừa nóng quá.…” Howard phóng đãng liếm lên vành tai của Hắc Dạ. Mà việc sau ấy còn khiến cho cả Howard lẫn Alexandra đều phải giật mình thon thót. Những tưởng theo tính cách hung hăng của Hắc Dạ chắc chắn sẽ chửi mắng té tát, ai dè tiếp đó không phải những tiếng rủa sả chối tai, mà lại là tiếng rên tê dại vào tận trong xương tủy.

“Ư__ _ ” Hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Đôi chân bị ép phải dang rộng ra. Mái tóc ngắn màu đen còn chưa kịp khô dính lên hai gò má phớt hồng. Khi Hắc Dạ im lặng, ở hắn nhìn không ra được một chút ngang tàng cùng hiểm độc, mà càng giống bậc quân tử điềm đạm tao nhã được miêu tả trong sách cổ, dường như một khúc hồ êm ả, huyền bí và thanh cao, đượm đầy nét chín chắn của một người đàn ông đã trưởng thành.

Hắn vốn là người đàn ông đầy lôi cuốn, một người đàn ông đương độ ba mươi, đúng vào cái tầm tuổi tráng niên, cũng là lúc quyến rũ nhất, đối với những kẻ non trẻ không rành rẽ sự đời, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng để để đối phương rũ bỏ lớp phòng bị, chìm đắm trong vũ trụ của hắn rồi.

Nếu không phải bình thường toàn thốt ra những lời cay độc, một người đàn ông như thế dứt khoát sẽ khiến ai ai cũng niềm nở đón chào. Tiếc thay Hắc Dạ thường ngày vừa mở miệng đã đánh cho mọi ấn tượng tốt đẹp về hắn đều tan tác hết ráo, thật sự khiến người ta không dám thân cận.

Thế nhưng, Hắc Dạ lúc này không bật ra khỏi miệng những lời độc địa, vì sự khuấy động của Howard mà rúng rẩy đôi chân thon dài, khép chặt mắt lại, rung rung hàng mi thật dài, càng làm cho người đàn ông có một thứ hấp dẫn khó tả, khiến người bên cạnh muốn ôm chầm lấy hắn vào lòng mà âu yếm yêu thương.

Nếu lúc ban đầu Howard trêu chọc Hắc chỉ vì cái ý nghĩ đùa chơi cho vui, thì hiện tại y hoàn toàn chỉ muốn đè người đàn ông đang mang cái vẻ nhẫn nhịn chịu đựng này xuống đất mà ăn tươi nuốt sống.

Y muốn người đàn ông này, muốn điên cuồng!

Y làm sao biết được Hắc Dạ thường ngày vừa nhìn đã muốn nện cho mấy cái lại có sự cuốn hút đến thế, mà chợt nghĩ đến việc ông anh họ Alexandra của mình đã từng được thưởng thức người đàn ông khiến người ta đê mê ngây ngất này, lòng Howard lại bùng lên một ngọn lửa không rõ nguyên do.

Bản thân lấy tư cách là kẻ quan sát trực tiếp đứng đối diện với Hắc Dạ, Alexandra còn có cảm giác mãnh liệt hơn cả Howard. Vả lại còn từng trải qua một đêm tình với người đàn ông, thì thứ cảm nhận này càng mạnh mẽ.

Nhưng dù từng trải qua một đêm tình, Alexandra cũng đâu được môt lần chứng kiến vẻ cuốn hút đến bực này của Hắc Dạ, hơn thế, anh càng lúc càng thấy bàn tay đang liên tục vuốt ve Hắc Dạ của Howard thật chướng mắt.

Mà lấy tư cách là kẻ khởi xướng, đương nhiên chỉ cần chốc lát Hắc Dạ đã nắm bắt được những biến hóa tinh tế của bầu không khí. Bàn tay Howard đặt lên người hắn càng lúc càng dùng sức, trắng trợn chẳng thèm e dè gì, thân thế rạp vào nhau khiến Hắc Dạ cảm nhận sâu sắc được ham muốn của Howard đang sục sôi mãnh liệt đến cỡ nào.

Mở đôi mắt mơ màng đưa đẩy cái nhìn cám dỗ tới Alexandra, đồng thời gửi gắm sự cầu xin giúp đỡ bất lực, càng khiến cho cây củ cải chết trôi kia nuốt nước miếng.

Hắc Dạ khó lòng nén nổi muốn cười, chiêu này quả nhiên có hiệu quả. Bất quá hắn cũng không ngờ cái thân già của một lão đã hơn ba mươi như mình lại làm cho hai thằng trẻ ranh ham muốn đến phát rồ, thật chẳng biết nên coi là chuyện tốt hay xấu đây.

Cơ mà nếu có thể làm Alexandra và Howard trở mặt thành thù, Hắc Dạ cũng chẳng hẹp hòi biểu diễn.

“Ưnn ——” Khi đầu ngón tay Howard đâm mạnh một nhát vào, Hắc Dạ như thể không nhịn được khẽ nhăn vùng mày, nơi cổ họng bật ra một tiếng rên vỡ nát, đôi mắt phủ một tầng sương mờ nhìn về phía Alexandra, bằng cái giọng yết ớt khàn khàn mà kêu lên: “Jade________ ”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.