Chiếc TV treo tường đang trình chiếu một bộ phim đủ để khiến người ta phải cười ngặt cười nghẽo, bầu không khí thoải mái và dễ chịu khiến cho hai người trên giường có thể tạm thời quẳng hết mọi muộn phiền ra sau.
Ngô Hạo An tựa vào giường, ôm lấy người đàn ông, một tay quàng qua eo Hắc Dạ, một tay xoa xoa bàn tay có hơi chút lạnh giá của hắn: “Thật hạnh phúc, cứ được thảnh thơi kề vào nhau như vậy.”
“Ừm.” Dựa vào lòng Ngô Hạo An, người đàn ông lơ đễnh trả lời, trông vào TV mà mắt dường như không hề có tiêu cự, hắn thử tập trung tinh thần, nhưng lại chẳng có cách nào làm được, ngực cứ thấy bức bối quá, rỗng tuếch, muốn thứ gì đó lấp vào.
“Tôi đi uống cốc nước đã.” Hắc Dạ bước xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước. Cả cốc nước đầy ắp trút vào trong miệng, cảm giác lành lạnh khiến hắn cảm thấy khá khẩm hơn một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút thôi, vẫn cứ khó chịu lắm.
Hắc Dạ biết rõ mình muốn cái gì, cơ mà ________ __
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn chàng trai đang ở trên giường. Người kia đáp lại hắn bằng một nụ cười siêu rạng rỡ ấy. Hắn nghĩ, thôi cũng không khó chịu đến vậy, mặc kệ thế nào, cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng mới được.
Hít sâu một hơi, Hắc Dạ trở lại giường, cùng Ngô Hạo An ôm lấy nhau.
Đêm đã khuya, đèn đã tắt, cả căn phòng tối đen như mực, trấn nhỏ vô cùng tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều vùi sâu vào giấc chiêm bao ngọt ngào, thế nhưng hắn không tài nào ngủ được. Người đàn ông nép mình vào trong khuôn ngực nóng ấm của Ngô Hạo An nhưng chẳng thể cảm nhận được lấy chút ít ấm áp. Khó chịu quá đi mất, tuếch toác cùng tuyệt vọng, khao khát duy nhất của hắn chỉ là có thể được tha hồ chích choách. Hắc Dạ khe khẽ run rẩy, co quắp cả người lại, ngày càng thở dốc nặng nề.
Ở bên ngoài, Alexandra cùng Vạn Tình vẫn chưa ngủ, không có cách nào vào giấc được. Mà sau khi đã trải qua hết thảy mọi chuyện ngày hôm nay, làm thế nào họ có thể ngủ cho được?
Sự suy sụp của Hắc Dạ khiến họ chấn động quá đỗi. Từ trước đến nay trong mắt họ người đàn ông kia mạnh mẽ và kiên cường là vậy, dường như chưa từng có bất cứ điều gì có thể khiến hắn sụp đổ.
Nhưng họ lại hiểu sai một vấn đề rồi. Thứ càng cứng rắn thì khả năng chịu đựng càng lớn, nhưng một khi sức ép bên ngoài vượt quá khả năng chịu đựng cao nhất của nó, thì dù cho cứng rắn mấy cũng sẽ bị nghiền nát bét …..Hơn nữa, sự tổn thương ấy còn lớn nhường vậy, lớn đến nỗi chẳng biết còn có thể bù đắp lại được không.
Trạng huống thành ra thế này rồi, ai trong số họ cũng không ngờ được, bàng hoàng tột cùng, thế cho nên họ cũng chỉ căn cứ vào bản năng mà xử trí thôi, không ngừng thúc bản thân mình phải làm điều gì đó, không ngừng dùng cạn dùng kiệt khả năng của họ để làm được dù có chăng là chút ít cho người đàn ông.
Một chốc một lát rảnh rang cho bản thân mình cũng không có, đó là sự tự trách lớn lao cùng nỗi trống rỗng đáng sợ đến nhường nào?
Họ làm sao có thể an tâm mà ngủ được đây?
Hai chàng trai trầm lặng ngồi trong căn phòng khách im ắng leo lắt ánh đèn, tựa vào quầy bar, vơi cạn hết ly Martini này đến ly khác, không ngơi nghĩ đến những gì mình có với người đàn ông, sự cuồng dại, nỗi đau đớn, niềm hạnh phúc….
Đương yên ắng….
Sự thinh lặng trong căn phòng chợt bị đập tan bởi tiếng la của Ngô Hạo An: “Jade! Vạn Tình! Mau vào đây!”
Alexandra cùng Vạn Tình liếc mắt nhìn nhau, bỏ vội chiếc ly trong tay xuống, cuống cuồng chạy vào phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Ngô Hạo An đang gắng sức đè Hắc Dạ không ngừng giãy giụa trở lại giường.
Hai người tức tốc chạy tới giúp Ngô Hạo An ghìm giữ người đàn ông.
Lục tìm băng trong hộp y tế, chỉ có dùng thứ gì đó mềm mềm mới không làm tổn thương da của người đàn ông, tạm thời trói Hắc Dạ lại, vì không muốn người đàn ông quá khó chịu, họ chỉ trói hai tay của Hắc Dạ thôi.
Ba chàng trai hổn hả hổn hển ngồi lết ở trong phòng, Hắc Dạ khi đang rơi vào cuồng loạn không dễ gì kiểm soát được, lại sợ làm thương tổn người đàn ông, quả thực hao tổn nhiều lắm sức lực mới đưa Hắc Dạ trở về giường.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Hạo An?” Vạn Tình đánh mắt nhìn Hắc Dạ đang ở trên giường hỏi.
Ngô Hạo An mang vẻ mặt ỉu xìu xịu ủ rũ lắc đầu, đáp: “Vừa rồi thiếu chút nữa anh ấy đã dùng ma túy nữa đấy.” Nếu không phải cậu vẫn luôn cảnh giác, không ngủ thực sự, có lẽ người đàn ông lại chích thứ đáng sợ đó rồi.
Họ đã không tìm được hết tất cả đống thuốc phiện, Hắc Dạ còn giấu một ít trong buồng tắm, rốt cuộc không thể nào nhịn được, hắn đã chạy vào buồng tắm…
Thiếu chút nữa, ống tiêm kia đã găm vào mạch máu của hắn rồi.
“Thả tao ra, bọn khốn kiếp chúng mày! Lũ chó đẻ! A ưn a……Khó chịu quá! Khó chịu quá!” Người đàn ông vung chân đá loạn xạ, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt, Hắc Dạ điên dại la thét, giống như rớt xuống vực thẳm, mất sạch lí trí, không cách nào kiểm soát được.
“Chịu đựng thêm chốc nữa đi, rồi mau qua thôi, sẽ ổn ngay mà.” Ngô Hạo An tiến lại gần, dùng chiếc khăn ẩm lau mồ hôi cho người đàn ông, Hắc Dạ chống cự, quay ngoắt đầu đi.
Sau một hồi gầm hét, người đàn ông dường như không còn mấy sức nữa, hơi thở yếu ớt nằm trên giường hớp từng ngụm khí.
“Thôi, hay là các người cứ quay lại nghỉ ngơi đi?” Ngày hôm nay, bọn họ chưa được nghỉ ngơi tử tế tí nào cả.
Vạn Tình và Alexandra đều lắc đầu: “Bọn ta cứ trông chừng ở đây đã, có gì đợi anh ta ngủ rồi hẵng nói.”
“Jade….Jade……” Bất đồ, người đàn ông gọi tên Alexandra. Chàng trai nghe vậy liền lập tức lao đến: “Hắc Dạ, làm sao vậy? Đã thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?” Đây là lần đầu tiên từ khi đến đây người đàn ông gọi tên anh, lần đầu tiên…
Anh cứ ngỡ từ nay về sau, Hắc Dạ sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến mình nữa.
“Khát quá, cho tôi cốc nước…” Người đàn ông bứt ra những âm thanh yết ớt, khuôn mặt anh tuấn có phần tái nhợt và bệnh tật, khiến Alexandra nhìn thấy mà lo lắng khôn nguôi.
Anh vội vàng rót nước cho Hắc Dạ, rồi cẩn thận đưa lên miệng người đàn ông.
Hắc Dạ nghiêng đầu, giọng điệu rầu rĩ “Thế này không uống được, cậu cởi trói cho tôi được không?” Đôi mắt đen lay láy đẹp đẽ chứa chan sự khẩn nài khiến người ta phải tan nát lòng.
Thiếu chút nữa Alexandra đã không cầm được muốn thả Hắc Dạ ra.
Nhưng Vạn Tình đã từ phía sau vỗ mạnh lên vai anh, nhắc nhở : “Không được! Bất luận thế nào cũng không được cởi trói cho anh ta. ”
“Vạn Tình, tại sao mi lại đối xử với ta như vậy ?” Hắc Dạ nhìn Vạn Tình, với giọng nghẹn ngào: “Có phải mi không muốn Jade đối xử tốt với ta đúng không? Sợ cậu ta hòa hảo với ta à? Mi thật ích kỉ… ”
“Hắc Dạ!!!”Alexandra quát lên.
Vạn Tình lặng bặt quay người đi, nhìn ra y có chút buồn bực, bất kể lời Hắc Dạ nói có thực bụng hay không thì quả thật cũng đã xúc phạm y rồi.
“Tôi không thể nào cởi trói cho anh được, cũng không cầu xin anh tha thứ cho tôi đâu.”Alexandra nâng cốc nước lên, nói.
“Vậy cậu mớm cho tôi đi.”
Alexandra ngậm một ngụm nước rồi trút vào miệng người đàn ông, Hắc Dạ lại nhân cơ hội đưa đầu lưỡn len lỏi, không ngừng quấn quện lấy đầu lưỡi của đối phương, nụ hôn cuồng dại khiến cho Alexandra khó lòng hô hấp.
“Bảo bọn chúng đều cuốn xéo hết đi, tôi chỉ muốn một mình cậu… chỉ cần một mình cậu thôi…”Hắc Dạ nài nỉ.
“Jade, Hắc Dạ bây giờ đã không phải là Hắc Dạ nữa rồi. ”Ngô Hạo An ủ dột ngồi bên cạnh: “Ngay vừa đây thôi anh ấy cũng nói vậy với ta đấy. ”
“Ngô Hạo An!!! Lũ khốn kiếp chúng mày!” Hắc Dạ vừa thở hổn hển vừa rít lên với Ngô Hạo An, sau ấy lại quay về phía Alexandra khẩn nài: “Jade, cầu xin cậu, bảo bọn chúng ra ngoài hết đi, tôi chỉ cần một mình cậu thôi. Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng. Không phải cậu thương tôi lắm sao? Tôi xin cậu đấy, muốn vui thú thế nào cũng được kia mà. Tôi khó chịu lắm, đau đớn quá, cậu nhất định không nỡ lòng thấy tôi như vậy phải không ? ”
“Hắc Dạ… ” Alexandra đã chẳng còn cách thốt ra thêm điều gì nữa.
“Cầu xin các người, chẳng phải các người đều yêu ta lắm sao? Các người muốn gì ta đều chiều hết mà…….À, nếu cả ba người cùng lúc cũng được. A A A! Rốt cuộc các người có nghe thấy không hả?! Có nghe thấy không ?!!”